Chương 846
Lúc này, có người gõ cửa phòng bệnh.
Phó Kình Hiên thấp giọng mở miệng: “Vào đi.”
Cửa mở, trợ lý Trương từ bên ngoài đi vào: “Tổng giám đốc Phó, cậu Kình Duy trở lại rồi nhưng không gọi điện được cho ngài nên để tôi đến đây hỏi ngài bao giờ về ăn cơm.
Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương: “Cậu nói lại là đêm nay tôi không về nhé.”
Trợ lý Trương cũng nhìn theo ánh mắt anh về phía Bạch Dương trên giường bệnh rồi khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Cũng đúng, bây giờ cô Bạch đang trong tình trạng này sao tổng giám đốc Phó có thể bỏ lại một mình cô ở đây được chứ.
Hơn nữa bây giờ trong lòng tổng giám đốc Phó hẳn cũng đang rất khó chịu. Dù sao thì tổng giám đốc Phó cũng rất chờ mong đứa nhỏ trong bụng cô Bạch mà, còn luôn muốn tìm cơ hội nói với cô Bạch để hy vọng cô giữ đứa nhỏ lại. Nhưng bây giờ còn chưa kịp nói đứa nhỏ đã không còn nữa rồi. Thật đúng là tạo hóa trêu người!
“Ngoài ra.” Phó Kình Hiên bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó nên cử động cái cổ cứng ngắc nhìn về phía trợ lý Trương: “Cậu đi điều tra xem nửa tháng nay ba người Lương Triết, Lục Khởi và Trình Minh Viễn có đến bệnh viện, hiệu thuốc hay phòng thí nghiệm hóa học nào không. Tra cả những người bên cạnh ba người bọn họ nữa.”
Cho dù ba người này không tự mình đi mua thuốc thì cũng có thể nhờ người khác đi mua.
“Tôi hiểu!” Trợ lý Trương biết Phó Kình Hiên đang nghỉ ngờ ba người này đã hạ thuốc cô Bạch nên anh ta đồng ý ngay lập tức.
Trên thực tế thì đừng nói là tổng giám đốc Phó nghỉ ngờ, ngay cả anh ta cũng nghỉ ngờ.
Bởi vì ba người này đều là người mến mộ cô Bạch, không chấp nhận việc trong bụng cô Bạch mang đứa nhỏ của một người đàn ông khác.
Trợ lý Trương đi ra ngoài làm việc.
Phó Kình Hiên day day huyệt thái dương. Bỗng nhiên có tiếng di động vang lên, không phải của anh mà là của Bạch Dương.
Lúc anh ôm Bạch Dương chạy ra ngoài cũng tiện tay cầm điện thoại của cô theo đến đây.
Phó Kình Hiên cầm di động trên tủ đầu giường lên liếc nhìn. Hai chữ Lục Khởi đang không ngừng nhấp nháy trên màn hình.
Phó Kình Hiên híp mắt lại.
Lúc này Lục Khởi gọi đến là để làm gì đây?
Không nghĩ nhiều, Phó Kình Hiên trực tiếp ấn từ chối cuộc gọi của Lục Khởi luôn.
Đầu bên kia, Lục Khởi sửng sốt nhìn điện thoại mình vừa bị cắt ngang: “Sao lại thế này? Cục cưng cúp điện thoại của mình ư?”
Chẳng qua Lục Khởi phản ứng lại rất nhanh, cảm thấy Bạch Dương cúp máy là vì tâm trạng không tốt thôi. Nghĩ nghĩ rồi anh ta lại nhắn qua một tin: “Cục cưng à, đừng buồn nữa, chúng ta có thể khiến Cố Tử Yên bị phán hoãn thi hành hình phạt, sau này chắc chắn có thể bắt cô ta vào đó.
Nếu thật sự không được thì chúng ta nghĩ cách để Cố Tử Yên chủ động phạm pháp đi. Em thấy sao?”
Nhìn thấy đoạn tin nhắn này, cuối cùng Phó Kình Hiên cũng hiểu được mục đích Lục Khởi gọi điện tới. Hóa ra là anh ta tưởng Bạch Dương không hài lòng với nhán aiivết nủa Cố Ti Yên nân tâm †rạng phán quyết của Cố Tử Yên nên tâm trạng không tốt, thế là anh ta gọi điện tới hỏi thăm ân cần.