“Anh, anh ạ.
” Phó Kình Duy giật nảy mình, lắp bắp nói: “Sao nay về sớm vậy? Không phải chị Tử Yên vẫn đang ở bệnh viện sao? Anh không đến thăm chị ấy à?”
Phó Kình Hiên nhìn cậu: “Ăn chưa?”
“Em ăn rồi.
”
“Lại đây.
” Phó Kình Hiên gẩy tàn thuốc vào cái gạt tàn: “Chúng ta nói chuyện.
”
Da đầu Phó Kình Duy tê dại.
Chết tiệt, lẽ nào Cố Tử Yên đã nói chuyện cậu muốn tham gia huấn luyện cho anh trai rồi?
Phó Kình Duy ôm cặp sách, nơm nớp lo sợ bước tới, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Phó Kình Hiên, cả người đều căng thẳng: “Anh, đều là lỗi của em…”
Cậu muốn nhận hết tội trước, cùng lắm thì bị phạt quỳ, kẻo đến lúc đó Phó Kình Hiên phát hiện ra điều gì sẽ đi tìm Bạch Dương hỏi tội.
“Nếu em muốn chơi bóng rổ thì cứ chơi đi.
”
Kết quả là cậu mới nói vài chữ đã bị Phó Kình Hiên ngắt lời.
Cậu ngây người nhìn Phó Kình Hiên, nghi ngờ mình nghe nhầm: “Anh đồng ý cho em… Chơi bóng rổ ạ?”
“Ừm, chơi đi.
” Phó Kình Hiên nhẹ nhàng nói: “Em thích làm gì thì cứ làm, anh sẽ không ngăn cản.
Chơi bóng rổ cũng vậy, anh sẽ nói với mẹ cho.
”
Tối nay về nhà anh lại xem lại hai video Trình Minh Viễn gửi tới, anh đã suy nghĩ rất lâu những lời Bạch Dương nói.
Cuối cùng anh cũng suy nghĩ thông suốt.
Khi còn đi học anh đã tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình, vì có thiên phú mà anh cũng không ghét nên anh đồng ý làm theo gia đình sắp đặt, nhưng Phó Kình Duy không thích tài chính, cũng không muốn vào Phó Thị làm việc.
Vừa nãy anh đã gọi cho huấn luyện viên đến trường hôm nay, từ lời nói của huấn luyện viên anh cũng nghe ra anh ta rất thích Phó Kình Duy, anh ta luôn khen cậu nhóc có thiên phú, hạt giống tốt như cậu mà được vun trồng thì sẽ phát triển rất tốt trong lĩnh vực thể dục thể thao.
Phó Kình Duy không muốn tiếp quản công việc của gia đình, anh không nên ép buộc, kẻo sau này cậu sẽ hận anh.
Anh cũng không muốn kìm nén tài năng chơi bóng rổ của cậu.
“Thật ạ?” Mắt Phó Kình Duy sáng lên, cậu ngạc nhiên đến mức không thể tin được: “Anh tốt quá, anh là người anh trai sáng suốt nhất trên đời! Anh yên tâm, em sẽ không khiến anh mất mặt đâu, em nhất định sẽ vào được đội tuyển quốc gia, mang vài chiếc cúp về!”
Phó Kình Hiên nói: “Con đường này do em chọn, vậy thì cố gắng đi hết, đừng khiến bản thân và nhà họ Phó mất mặt.
”
“Em biết rồi!” Phó Kình Duy gật đầu, đưa nước rồi lại đưa hoa quả cho anh trai: “Hôm nay anh kiếm được hợp đồng ngon à? Em thấy hôm nay anh rất dịu dàng lại thấu tình đạt lý!”
“Vậy trước đây ở trong lòng em, anh là người thế nào?” Phó Kình Hiên ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cậu: “Độc ác dữ dằn sao?”
Phó Kình Duy gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Cũng không phải, trước đây em luôn cảm thấy mình như nhân viên của anh, làm việc cho anh, anh nói gì em cũng nơm nớp lo sợ.
”
Phó Kình Hiên mỉm cười, im lặng một lúc mới nói: “Vì hôm nay có một cô gái đã dạy cho anh một bài học.
”.