Chương 974
Nhưng người đó là ai thì anh ta không thể nhìn rõ.
Bởi vì người đó đã che đậy bản thân mình thật kỹ, rõ ràng là không muốn bị nhận ra.
Đậu Đậu nghe thấy kẻ xấu chưa bị bắt, bĩu môi thất vọng.
Lục Khởi cũng không nói nữa, đứng ở bên giường bệnh canh giữ Bạch Dương.
Ngày hôm sau, Lục Khởi gọi điện cho Đồng Khê báo với cô ta rằng Bạch Dương xảy ra chuyện, không thể đến Thiên Thịnh, bảo Đồng Khê đem công việc mà Bạch Dương phải làm đến bệnh viện, để anh ta làm giúp.
Nghe tin Bạch Dương gặp chuyện không may, thư ký Đồng rất lo lắng.
Cúp điện thoại xong, cô ta vội vàng bước vào phòng làm việc của Bạch Dương, thu dọn đồ đạc cần mang theo, chuẩn bị đến bệnh viện thăm Bạch Dương.
Ngay khi thư ký Đồng bước vào phòng làm việc của Bạch Dương, phòng thư ký chung bên cạnh có một người đi ra.
Cô ta nhìn chằm chằm phòng làm việc của Bạch Dương trước, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm gọi đi.
Ở Bệnh viện số một, trợ lý Trương đang báo cáo công việc của tập đoàn với Phó Kình Hiên thì điện thoại đổ chuông.
Phó Kình Hiên nhíu chặt lông mày: “Nhấc máy đi.”
“Vâng” Trợ lý Trương đáp lời rồi lấy điện thoại ra.
Nhìn thấy tên người gọi, anh ta nhướng mày, lập tức nhìn Phó Kình Hiên: “Tổng giám đốc Phó, là người chúng ta sắp xếp bên cạnh cô Bạch. Lúc này cô ta lại gọi đến, có lẽ cô Bạch đã xảy ra chuyện gì đó.”
Dứt lời, trước khi Phó Kình Hiên thúc giục anh ta đã vội nhận điện thoại: “Xin chào.”
“Trợ lý Trương, không ổn rồi, tổng giám đốc Bạch hình như đang ở bệnh viện.”
Người ở đầu dây bên kia trầm giọng nói.
Trợ lý Trương kêu lên: “Cái gì? Cô Bạch đang ở bệnh viện?”
Phó Kình Hiên nghe vậy thì đồng tử đột nhiên co rụt lại: “Bạch Dương bị làm sao vậy?”
Trợ lý Trương lắc đầu: ‘Để tôi hỏi xem”
Anh ta hỏi vào điện thoại, đồng thời bật loa ngoài.
Người ở đầu dây bên kia trả lời: “Tôi không biết, nhưng tôi nghe thư ký Đồng nói rằng tổng giám đốc Bạch thậm chí còn không thể tự xử lý tài liệu, cần phải mang tài liệu đến bệnh viện và giao cho tổng giám đốc Lục xử lý, nên hẳn là khá nghiêm trọng.”
Phó Kình Hiên vẻ mặt căng thẳng xốc chăn lên.
Thấy vậy, trợ lý Trương nhanh chóng ngăn anh xuống giường: “Tổng giám đốc Phó, anh làm gì vậy?”
“Tôi muốn gặp cô ấy.” Phó Kình Hiên trầm giọng nói.
Trợ lý Trương không đồng tình: “Không được, tổng giám đốc Phó, vết thương của anh cũng chưa lành, không thể đi lại lung tung được.”
“Tôi nói, tôi phải đi gặp cô ấy!” Phó Kình Hiên ngồi ở mép giường, nhướng mày theo cái kiểu không cho phép phản bác mà nhìn anh ta.
Đối mặt với ánh mắt sắc lạnh của anh, trợ lý Trương khép mở miệng mấy lần, cuối cùng cũng đồng ý.
“Được rồi, tôi sẽ thu xếp ngay, tổng giám đốc Phó đợi một lát.”