Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 980



Chương 980

Nhưng Lâm Diệc Hàng chưa kịp trả lời, Lục Khởi đã cười lạnh: “Tên họ Phó, việc anh chuyển viện cho cục cưng, để giúp cô ấy điều trị thuận lợi hơn chỉ là cái cớ, thực ra anh muốn dễ dàng gặp cục cưng hơn chứ gì?”

Ánh mắt Phó Kình Hiên lóe lên, sau đó nhìn Lục Khởi, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Anh nghĩ thế nào cũng được, nhưng anh không thể phủ nhận việc chuyển viện quả thực có thể giúp Bạch Dương được điều trị tốt hơn”

Câu nói này khiến Lục Khởi nghẹn họng, không thể phản bác.

Đúng là vậy, tuy rằng danh tiếng của bệnh viện này cũng khá ổn, nhưng quả thực không bằng bệnh viện của Lâm Diệc Hàng.

Nếu đã như vậy, vì lợi ích của cục cưng, chuyển viện cũng được thôi.

Nghĩ đến đó, Lục Khởi thỏa hiệp hừ một tiếng.

Lúc này, Lâm Diệc Hàng mở miệng: “Tôi rất tiếc phải nói với hai người, Bạch Dương không thích hợp để chuyển viện vào lúc này.

“Tại sao?” Phó Kình Hiên nhíu mày.

Lục Khởi cũng nhìn anh ta.

Lâm Diệc Hàng buông lỏng tay trả lời: “Cô ấy bị thương nặng ở đầu, tốt nhất không nên tùy tiện di chuyển, nếu không sẽ rất nghiêm trọng”

Hóa ra là như vậy.

Phó Kình Hiên hơi nâng cằm lên, không nói gì.

Nếu Bạch Dương không thể chuyển viện được.

Vậy thì anh sẽ chuyển về đây.

Lục Khởi ở bên cạnh không biết trong lòng Phó Kình Hiên đang nghĩ gì, anh ta chỉ cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy Bạch Dương không thích hợp để chuyển viện.

Mặc dù anh ta biết rằng đối với Bạch Dương, chuyển đến Bệnh viện số 1 là một chuyện tốt, nhưng ở đây cũng không phải là không có cách nào điều trị.

Để giữ cục cưng xa khỏi Phó Kình Hiên, cũng chỉ đành khiến cục cưng chịu thiệt.

Về phần Lâm Diệc Hàng, anh ta hơi cúi đầu xuống, cặp kính phản quang che đi đôi mắt hẹp dài của anh ta, khiến cho không ai có thể nhìn thấu bây giờ anh ta đang suy nghĩ những gì.

Đột nhiên, có tiếng bước chân từ ngoài cửa.

Trợ lý Trương bước vào: “Tổng giám đốc Phó, đã đến hạn xin xuất viện, chúng ta cần quay lại Bệnh viện số một.”

Ánh mắt Lục Khởi lập tức sáng lên, liên †ục xua tay xua đuổi: “Đã hết thời gian thì mấy người có thể đi rồi đấy, nhanh lên, sau này đừng có đến nữa. Khi nào có kết quả điều tra thì chỉ cần trực tiếp gọi điện là được”

Nhìn thấy dáng vẻ thúc giục của anh ta, ánh mắt Phó Kình Hiên trở nên lạnh lùng.

Đừng có đến nữa?

Hừm, không thể nào!

Tối nay anh sẽ đến, hơn nữa còn chuyển vào nằm ở phòng bệnh cách vách!

“Đi thôi” Phó Kình Hiên thu hồi ánh mắt, thản nhiên đáp.

Trợ lý Trương lập tức đi tới đẩy xe lăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.