Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 987



Chương 987

Không dám nói gì, người bảo vệ đóng cửa lại.

Mặc dù y tá bị trợ lý Trương kéo tới làm chìa khóa, nhưng vẫn nghiêm túc xem xét tình hình của Bạch Dương rồi mới rời đi.

Trợ lý Trương cũng nhanh chóng rời đi. Lúc đi, còn không quên mang hộ lý ra ngoài.

Về phần Đậu Đậu, cũng chỉ là một đứa bé đang ngủ trên sô pha. Cho nên, cũng không ảnh hưởng đến việc Tổng giám đốc Phó với Cô Bạch ở chung với nhau.

Phó Kình Hiên ngồi xuống bên giường bệnh của Bạch Dương, ánh mắt ôn hòa dừng trên mặt cô.

Đây là lần đầu tiên anh ở bên cạnh, yên lặng nhìn cô như vậy.

Lúc này, cô sẽ không xa lánh và kháng cự anh.

Phó Kình Hiên đưa tay, nắm lấy tay Bạch Dương, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô.

Tay cô rất lạnh, Phó Kình Hiên nắm không được bao lâu, liền bỏ vào trong chăn.

Sau đó, Phó Kình Hiên cứ như vậy vẫn im lặng ở bên cạnh cô, nhìn cô.

Mãi cho đến nửa đêm, trợ lý Trương mới gọi anh đi.

Mấy tiếng đồng hồ ở cùng Bạch Dương, Phó Kình Hiên mới được thư giãn.

Đồng thời, anh cũng biết rõ, đó là lúc anh gần cô nhất.

Đêm, từ từ trôi qua.

Bạch Dương tỉnh lại vào trưa ngày hôm sau.

Lúc tỉnh lại, Lục Khởi đang dựa vào bên giường bệnh, đưa lưng về phía Bạch Dương gọi điện thoại.

Nghe được tiếng kêu rên truyền đến, Lục Khởi bỗng ngẩn ra, sau đó vội vàng buông di động xuống, kinh ngạc quay đầu lại.

Nhìn thấy Bạch Dương mở mắt, anh vui vẻ nở nụ cười: “Cục cưng, thật tốt quá, cuối cùng em cũng tỉnh rồi!”

Bạch Dương chớp chớp mắt: “A Khởi?”

“Là anh đây.” Lục Khởi đưa tay, nắm lấy tay cô.

Bạch Dương cảm nhận được anh ta, liền thở phào nhẹ nhõm: “A Khởi, chúng ta đang ở đâu?”

“Ở bệnh viện.” Lục Khởi có chút kỳ quái trả lời.

Căn phòng này liếc mắt một cái là có thể nhận ra đây là phòng bệnh.

Vậy tại sao cô thậm chí còn không nhận ra mình đang ở đâu?

“Đúng rồi cục cưng, em có chỗ nào không thoải mái hay không, anh sẽ đi gọi bác sĩ” Lục Khởi không suy nghĩ nhiều, ngược lại hỏi.

Bạch Dương xoa xoa huyệt thái dương đáp: “Em cảm thấy chóng mặt và buồn nôn quá, trong đầu nặng trịch, giống như có thứ gì đó đang đi tới đi lui vậy.”

Vừa nghe lời này, Lục Khởi lập tức căng thẳng, vội vàng ấn nút khẩn cấp ở đầu giường.

Bạch Dương nhìn trần nhà tối đen như mực, có chút khó hiểu hỏi: ‘A Khởi, trời đã tối rồi sao anh không bật đèn?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.