Thừa Tướng Đại Nhân Sợ Ngây Người

Chương 18: Hai người tính ở chung đến bao giờ ?



“Chuyện này… Có thể đỡ ta đi vệ sinh không?”

Tống Trường Tuyết chưa từng gặp qua tình huống khó xử như vậy bao giờ, ngượng ngùng lui về sau vài bước, không biết làm gì nữa.

Ngạn Khải vốn là cẩm y ngọc thực được người hầu hạ quen, nhưng không hiểu sao thấy phản ứng của nàng, ngược lại cũng ngượng ngùng ngồi dậy.

Tống Trường Tuyết đỏ mặt thương lượng: “Hay là, ta lấy cho ngươi một cái bô?”

“… Không cần, ngươi đỡ ta đi là được rồi.” Ngạn Khải trấn định lại, thầm nghĩ đối nàng như cung nữ bên người là được… Không cần nghĩ nhiều.

Tống Trường Tuyết không biết suy nghĩ của hắn, không thể làm gì khác ngoài tiến lên dìu hắn. Y thuật Lưu Thái y vốn không kém, tuy rằng vẫn kém Ngự y trong cung, nhưng cũng rất tuyệt vời. Mới nghỉ ngơi một ngày, vết thương trên đùi Ngạn Khải đã khá hơn, chí ít thì đỡ hắn ra cửa cũng không cần quá dùng sức, nói là vậy, nhưng đi một đoạn cũng tốn không ít thời gian.

Tống Trường Tuyết dùng cùi chỏ đẩy cửa, nhà Ngụy bá bá cũng không thể nói là nghèo, nhưng cũng khá đơn sơ, nhà xí cũng hở… Nàng đỏ mặt liếc Ngạn Khải, vào hay không vào, thật tâm đẩy hắn vào trong, cửa “phập” một tiếng, mặc hắn tự sinh tự diệt…

Nàng nhanh chóng lui xa tám trượng, không quan tâm tình huống bên trong, chỉ nghiêng đầu sang nơi khác chờ.

Không lâu sau, cửa mở, Ngạn Khải nửa dựa vào cửa nhìn bóng lưng nàng rụt rè, cảm thấy buồn cười: “Có gì phải ngại, cùng là người cả.”

Tống Trường Tuyết im lặng, không tự nhiên bước tới, dìu hắn về phòng, để hắn ngồi lên ghế tựa.

Tiết trời ngày càng lạnh, thức ăn trên bàn nguội đi không ít. Tống Trường Tuyết rất mất hứng, tốn công sức làm mấy món chỉ mong được khen ngon, giờ thành dạng này đúng là công sức đổ xuống biển.

Ngạn Khải nhấc đũa gắp miếng đậu hũ gần mình nhất, Tống Trường Tuyết vô cùng vui vẻ nhìn sắc mặt hắn, cứ tưởng hắn sẽ cho vài lời nhận xét, kết quả: “Ngươi thấy giờ chúng ta có giống đôi phu thê bình thường không?”

“Hứ! Ngươi với miếng đậu kia mới giống phu thê ý.” Tống Trường Tuyết vừa giận vừa thẹn, chỉ bực bội nói.

Ngoài trời lạnh, cửa phòng đóng chặt, bên trong rất ấm áp.

Hai người mặt đối mặt ở hai đầu bàn, yên lặng ăn cơm. Phòng này chưa được quét tước, góc phòng còn lưu lại ít bụi. Nếu Ngụy bá bá còn sống, chắc chắn sẽ không để vương bụi trong phòng.

Đáy lòng Tống Trường Tuyết còn đang sầu não, người đầu kia lại mở miệng.

“Không ăn được.”

“…”

Tống Trường Tuyết đập đôi đũa mới gắp thịt xuống, không phục: “Không ăn được thì đừng có cố. Ta vất vả lắm mới làm xong, ngươi không cảm kích đã đành, cau có cái nỗi gì!”

Tống Trường Tuyết nhận ra, từ khi chung chỗ với quái nhân này tính tình nàng từ không cũng bắt đầu biết nổi nóng, vẫn là không nên quá nóng giận, nóng quá không còn là mình nữa.

Nàng thì tức không chịu được, trái lại Ngạn Khải lại cười như không cười nhìn nàng: “Không sao hết, không ăn được ta cũng ăn, ngươi cứ từ từ, ngày nào đó nhất định ta sẽ thích…” Lời hắn nói mang ý tứ mập mờ.

Thật ra hắn muốn nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của nàng…

“Không phải vì thích ngươi nên ta mới làm!” Tống Trường Tuyết không tự nhiên nhìn bát, buồn giọng, “Ta làm cho mình ăn! Không phải do ngươi thích hay không thích!”

Hiếm thấy Ngạn Khải tò mò: “Sao ngươi lại thích ăn?”

“Bởi ăn no sẽ rất vui nha.” Dường như quên luôn chuyện không vui, nàng hưng phấn kể, “Ta có một mong ước từ nhỏ, là ăn toàn bộ đồ ăn đất Tống! Nào là đồ ngọt phương Nam, quà vặt miền Bắc, thuốc bổ trong hoàng cung… Mặn ngọt cay xào rang toàn bộ ôm về nhà ăn một lần!”

“Tiếc là, đời ta chưa một lần ra khỏi Tống kinh…”

Câu cuối mang theo nét buồn vô cớ, Tống Trường Tuyết cũng ý thức được mình nói hơi quá, không dám nhìn hắn, chỉ vùi đầu ăn cơm.

Nhìn một loạt biến hóa của nàng, ý cười trên miệng Ngạn Khải không hề giảm, còn nửa đùa nửa thật: “Nếu ta có khả năng đáp ứng hết nguyện vọng của ngươi, ngươi có nguyện ý theo ta không?”

Tống Trường Tuyết giật mình, nhưng không có bị lời ngon tiếng ngọt của hắn dụ dỗ, dứt khoát cự tuyệt: “Thật ra ta đã gả cho người ta rồi! Lòng dạ ngươi đen tối như vậy, muốn gây sự với ta chứ gì!”

Nụ cười trên môi Ngạn Khải chợt tắt, cảm giác giọng lạnh đi: “Ngươi gả cho ai…”

“Hê hê! Nói ra hù chết ngươi!” Tống Trường Tuyết nửa đùa nửa thật.

Ngạn Khải tỉnh bơ gắp thức ăn, giọng nhàn nhạt: “Ta lại rất muốn biết ai có khả năng hù chết ta.”

“Không nói ngươi biết! Ta rất thông minh, mới không nói cho ngươi!” Tống Trường Tuyết lườm hắn một cái nhưng không để bụng chuyện vừa rồi. Nhanh chóng và vài miếng cơm rồi đứng dậy thu dọn chén bát. Khi mọi thứ đều đã dọn xong, nàng rón ra rón rén đỡ hắn lên giường, tận tâm tận lực như nha hoàn của hắn.

Rửa chén bát xong, nhân lúc trời còn sáng, nàng đem y phục mới thay ra giặt sạch. Thời tiết mặc dù không lạnh như hôm qua nhưng cũng không ấm, chưa kịp đun nước, nàng đành phải dùng nước giếng để giặt quần áo. Không biết cuộc sống quái gở này sẽ kéo dài bao lâu, chỉ mong hắn ta sớm khỏi ngày nào hay ngày đó.

Tống Trường Tuyết vừa giặt xong, mới vừa vào phòng…

“Qua đây đổi thuốc.” Ngạn Khải vẫn quen ra lệnh, không để ý đến cảm nghĩ của người khác. Thấy Tống Trường Tuyết muốn lên mặt hắn liền vội sửa giọng, “Phiền ngươi giúp ta đổi thuốc…” Có điều lời này từ miệng hắn nói ra không được tự nhiên lắm.

Lưu Thái y để lại thuốc trị thương nhưng chỉ để bốn ngày. Nghĩa là trong bốn ngày nàng phải đổi thuốc cho hắn. Tống Trường Tuyết cũng ngại nhưng muốn hắn mau khỏi bệnh, đành kiên trì cởi vạt áo hắn. Hắn đang mặc y phục của chủ nhân căn nhà này, nhìn có vẻ cực kỳ không hợp.

Ngạn Khải vô ý nhìn thấy vết nhăn trên ngón tay nàng, lên tiếng: “Tay ngươi sao vậy?”

“Vừa giặt đồ, bị nước làm cho thành thế này. Nhìn là biết người như ngươi không phải làm việc nhà, ngay cả điều này cũng không biết!” Nàng tức giận giáo huấn hắn.

Ngạn Khải cũng không lấy làm lạ, nằm trên giường chịu đau. Người trước mặt vụng về cởi áo lót hắn, đang cởi thì đột nhiên ngừng lại.

“Sao vậy?”

Không để ý đến lời hắn nói, nàng nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cổ hắn. Ngạn Khải nhìn theo ánh mắt của nàng, khối ngọc tỷ trấn quốc màu sắc huyễn ảo yên lặng nằm trên cổ hắn từ nhỏ đến lớn. Tâm hắn hồn hộp, thứ này hiếm có, không phải nàng biết gì rồi chứ?

Ngạn Khải ung dung nói dối: “Thứ này… Rất nhiều cô nương thế gia đều có, có gì mà ngạc nhiên?”

Nàng nhìn cổ hắn, cẩn thận nghiên cứu, hoàn toàn quên mất vết thương của hắn. Lúc sau, không chút do dự, nàng lôi một vật từ cổ ra, dâng vật quý lên trước mắt hắn, ra vẻ: “Ngươi gạt ai, ta không phải tiểu thư thế gia nhưng cũng có thứ này!”

Tay nàng mở ra, hô hấp Ngạn Khải thoáng cái ngưng đọng, trong mắt dần xuất hiện vẻ khiếp sợ.

Thật ra đây không phải thứ thế gia có tư cách mang.

Ngọc tỷ trấn quốc, dành cho Đế hậu.

Nhưng mà đời trước đã phá vỡ quy củ. Khi còn bé, Tiên đế đã đem thứ này tặng cho Hoàng tỷ của mình, cũng chính là Trưởng Công chúa. Sau đó được truyền lại cho con gái của bà, cũng chính là Hoàng hậu đương triều Vũ Văn Viễn của hắn. Sao giờ lại vô duyên cô cớ xuất hiện trên người của thường dân bách tính?

Vật kia màu sắc huyễn ảo, rất chân thật, tuyệt không thể là giả. Ngạn Khải trầm lặng trừng mắt nhìn, cố gắng điều chỉnh suy nghĩ. Vũ Văn Viễn từng nói qua loa rằng làm mất, dù sao cũng chỉ là vật ngoài thân, hắn không để tâm lắm. Giờ xem ra, mọi chuyện không hề đơn giản.

Dường như Tống Trường Tuyết đối vật kia mất đi hứng thú, tiếp tục cởi áo hắn. Không phải nàng chưa từng thấy qua cơ thể đàn ông, nhưng người trước mặt không quen biết, nàng vẫn thấy ngượng ngùng. Nàng cúi đầu gỡ từng lớp băng, cẩn thận bôi thuốc cho hắn.

Ngạn Khải thu lại sự kinh hoàng vào trong, khéo léo thăm hỏi: “Ngươi là một cô nương gia, lại suốt ngày ở bên ngoài, cha mẹ ngươi không quản ngươi sao?”

Hắn vừa dứt lời, hốc mắt nàng chợt đỏ: “Còn không phải đều tại ngươi!”

Thực tế thì nếu hắn không uy hiếp nàng, nàng cũng chẳng có nhà để về. Lúc này nàng đổ toàn bộ trách nhiệm cho hắn, nhưng thật ra đang tự cười mình.

“Phụ thân ngươi… Là ai?” Ngạn Khải hỏi.

Tâm tình nàng bị rơi rớt, không nghĩ nhiều, vừa băng bó thuận miệng trả lời: “Mẹ ta tái giá, nên ta cũng không biết cha ta là ai.”

Nhãn thần ảm đạm, đại khái cũng biết không moi được tin gì từ nàng, hắn nói sang chuyện khác: “Ngươi băng bó cũng không tồi đâu.”

Nàng kiêu ngạo: “Đương nhiên. Mẹ ta từng kể y thuật của ông nội ta rất lợi hại, tiếc là ta chưa gặp ông bao giờ.”

“Thế à…” Hắn nhìn nàng kỳ quái, nhưng không nói nữa.

xxxx

Chiều, nắng vàng rực rỡ chiếu xuống khắp nơi, mặc dù thời tiết rất lạnh cũng không ngăn được sức nóng của Tống kinh. Thương nhân vội vã lui tới trên đường, chỉ có một chàng trai áo xanh im lặng đứng dưới tán cây, yên lặng nhìn về phía cổng thành đồ sộ.

“Ngài có nhìn đến thế nào đi nữa cũng không thể đem người đó nhìn về đâu.” Bên tai truyền đến tiếng Vân Gia châm biếm, Trữ Khác chậm rãi nghiêng đầu.

“Chuyện nhờ ngươi giúp đều đã xong rồi?”

“Tất nhiên.” Vân Gia nhàn rỗi khoanh tay, “Phụ thân đã thông báo cho thuộc hạ, còn mời riêng hơn hai mươi tụng sư (thầy cãi) giỏi nhất nữa. Tuy là phủ Quốc công gia đại nghiệp đại, nhưng miễn là chuyện của ngài, có khi nào lại thất bại?”

Trữ Khác: “Ta không nói cái này.”

Ánh mắt Vân Gia có chút khó hiểu, nhưng vẫn đáp: “Về chuyện tìm người… Ngài yên tâm, thông báo đều dán khắp nơi rồi. Có điều, nếu ngay cả ở nhà nàng ấy cũng không thấy, thì ngài cũng nên nghĩ đến chuyện nàng ấy đã ra khỏi thành đi.”

“Điều ta lo lắng chính là chuyện này.” Trữ Khác ngẩng đầu nhìn cổng, “Thà rằng ra khỏi thành, cũng không mong gặp chuyện.”

Vân Gia định bụng giễu cợt hắn câu nữa, thì thấy người trong phủ hắn vội vàng chạy tới, cấp tốc bẩm báo với hắn: “Hoàng hậu nương nương triệu gấp Tướng gia vào cung nghị sự.”

Nghe xong, sắc mặt Trữ Khác không có biến hóa, ánh mắt dần sắc bén, như thể sóng mênh mông nhấp nhô xô bờ núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.