Lúc Vân Gia hùng hổ chạy vào tiền sảnh, Trữ Khác không có trong phủ. Có người cung kính đón nàng, châm trà cho nàng, nàng nổi cáu với hạ nhân cũng không phải chẳng được tích sự gì, chỉ thêm mất mặt, vậy là chỉ hỏi: “Tướng gia các ngươi khi nào mới về?”
Bọn nha hoàn còn chưa lên tiếng, một giọng nói hời hợt truyền tới từ phía sau: “Có chuyện gì mà ngươi tìm Tướng gia, nói với ta cũng được.”
Lương Chiếu Đường được nha hoàn thiếp thân dìu, từ cửa chính bước vào, có vẻ là mới nghe tin liền vội tới, ngay cả y phục cũng chưa kịp thay. Giờ phút này nàng ta nhìn chằm chằm vào mặt của Vân Gia, mang theo địch ý vô hình.
Vân Gia xoay người, quan sát ả ta từ đầu đến chân, nhìn một lát liền ngộ ra, hóa ra đây chính là người được gửi nuôi hơn chục năm ở chùa Hoa An, vừa đào hôn vừa bức hôn, tiểu thư phủ Lương Quốc công trong truyền thuyết?
Cái mặt đề phòng kia là thế nào? Không lẽ đem mình biến thành tình địch?
Rõ ràng mình là khách nhân, nhưng Vân Gia vẫn ngồi đó mà không đứng dậy, chỉ tiếp tục đánh giá ả ta, giọng nói có phần ngạo mạn: “Nếu vậy nhà ngươi nói thử xem, nhà ngươi có tư cách gì đòi thay mặt Thừa tướng?”
Lương Chiếu Đường thấy thái độ nàng, cũng không cần vòng vo, giọng nói chỉ cao hơn chứ không có thấp: “Ta chính là Thừa tướng phu nhân bệ hạ đích thân chọn, ta không có tư cách, không lẽ ngươi có tư cách?”
“Ô hô, mỗi vậy thì đâu có chuẩn.” Vân Gia ung dung rót ly trà ngon, nói mát, “Đúng là không tới phiên ta, nhưng cũng chẳng tới phiên nhà ngươi. Ta thấy ấy mà… Nha đầu kia tuy nói xuất thân kém ta, nhưng tính tình khá hơn nhà ngươi nhiều, chẳng trách Tướng gia lại thích.”
“Ngươi có ý gì!” Lương Chiếu Đường nghe được lời này càng thêm giận. Mấy ngày nay Trữ Khác đang dần khiến ý chí nàng hao mòn. Cả đống tính toán không cái nào thành công, từ từ giải quyết cái nỗi gì? Cơ bản hắn sẽ chẳng bao giờ đến phòng nàng, thậm chí ngay cả thấy nàng, lời nói đều là nho nhã lễ độ, không mặn không nhạt. Giờ nàng trông thật giống khách nhân ở nhờ. Chuyện này đối với một phụ nữ mà nói, chính là nỗi nhục quá lớn.
Vừa có người tới thông báo, nói thiên kim Thượng thư tìm Thừa tướng có việc, Lương Chiếu Đường càng nghĩ càng hoảng, lập tức chạy đến ngăn chặn. Nghĩ lại mới thấy, nàng càng ngày càng không còn là mình.
“Ta chẳng có ý gì cả.” Vân Gia tiếp tục nhấp trà, “Chẳng qua là ta cảm thấy, nhà ngươi bị vứt bỏ một mình, ấy vậy vẫn tự cho mình là chủ nhân, đúng là chẳng có chút liêm sỉ gì hết.”
“Vứt bỏ? Ha ha.” Lương Chiếu Đường nở nụ cười, “Tốt xấu gì ta cũng có một danh phận, con mắt nào thấy ta bị vứt bỏ, Tiên đế tự hạ chỉ ban hôn, hắn cảm thấy thế sao?”
“Ồ?” Vân Gia nhìn ly trà trong tay một lát, không biết là trà kỳ quái, hay là lời nàng kỳ quái, “Sao ta lại nghe nói đạo thánh chỉ kia đã bị thu lại? Là nhà ngươi nhớ lầm hay là ta nhớ lầm? Tiên đế một đi không trở lại, Vũ Văn Hoàng hậu một tay nắm triều chính, lời nàng nói, không phải là như nhau sao…”
Suýt chút nữa là Lương Chiếu Đường trượt chân, may được nha hoàn kịp thời đỡ lấy, trong lòng không dám tin nhưng không biểu hiện ra ngoài. Đã nhiều ngày nàng chưa ra khỏi cửa, chuyện gì cũng không biết, cũng không ai nói cho nàng biết.
Vân Gia không muốn nói chuyện cùng ả ta, tự mình đứng lên, giả bộ lơ đãng: “Ta tìm ngài ấy là có việc gấp, không có thời gian ở đây nói chuyện phiếm với nhà ngươi. À đúng rồi… Phủ Lương Quốc công hình như xảy ra chuyện gì đó. Nếu như ta là nhà ngươi, để bảo toàn thân phận tiểu thư Quốc công phủ, chắc chắn sẽ không mặt dày mày dạn đợi ở chỗ này…”
“Ngươi nói cái gì!?” Lương Chiếu Đường càng ngày càng hoảng, lảo đảo một cái, “Ngươi nói rõ luôn đi.”
Vân Gia không chút do dự đi ra cửa, vừa đi vừa thờ ơ: “Ngay cả chuyện nhà mình cũng phải để người ngoài nói cho biết, ta thấy nhà ngươi thật đáng thương đó. Nhưng mà ta nói cho nhà ngươi biết cũng không sao… Tướng gia động thủ với người nhà ngươi, chắc cũng được vài ngày rồi.” Nàng ngáp một cái, thong thả rời đi.
Lương Chiếu Đường nhìn bóng lưng nàng dần khuất, đứng im tại chỗ, không khí ngày càng trầm lặng, nha hoàn bên người cũng không dám lên tiếng. Một lúc lâu sau, nàng ta bỗng nhiên nở nụ cười.
Hóa ra một bước sai, hai bước sai, nàng đã tự tạo nên nghiệp chướng trong cuộc chiến này, thất bại thảm hại.
xxxx
Đàm tam công tử đợi ngoài cửa đã lâu vội vội vàng vàng hỏi: “Nói xong rồi à?”
Vân Gia liếc hắn một cái, châm chọc: “Là thê tử hắn hay là thê tử ngươi mất tích? Ngươi gấp cái gì hả?”
Đàm Khải cười ngượng: “Ta cũng chỉ muốn giúp ngươi một tay thôi mà.”
Vân Gia nghe vậy cũng hết giận, chỉ nói: “Tướng gia không có trong phủ, bị một ả điên giữ lại một lúc, đúng là tức chết ta.”
Đàm Khải dịu dàng dỗ dành: “Đừng nóng đừng nóng, tức giận vì một người không quan hệ thật không đáng chút nào.”
“Này.” Vân Gia thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, “Đàm tam công tử, không phải ngươi có ý đồ gì với ta đấy chứ?”
Đàm Khải lúng túng nhìn thoáng qua vị thiên kim đứng trên cao điều khiển phụ thân mình, không dám lên tiếng.
“Dù gì ngươi cũng là con trai Đàm Thị lang gửi gắm tiền đồ, sao có thể không có tiền đồ, chơi bời với kỹ nữ huyên náo đến nỗi cả triều đều biết! Ngươi thử nhìn lại đức hạnh của mình xem, muốn tướng mạo không có tướng mạo, muốn công danh không có công danh, suốt ngày lại chỉ biết học theo dáng đi của Tướng gia! Ngay cả hằng ngày Tướng gia mặc y phục gì cũng học nốt! Bắt chước Đông Thi(1)? Học đòi Hàm Đan(2)? Một người đàn ông như ngươi không biết ngượng à!” Vân Gia càng nói càng tức, ngón tay cũng sát đến mặt hắn rồi.
(1): Dựa theo tích: Nàng Tây Thi xinh đẹp mỗi lần nhăn mặt vì cơn bệnh bẩm sinh giày vò, lại càng xinh đẹp hơn. Nàng Đông Thi xấu xí thấy thế, cũng bắt chước làm điệu bộ nhăn mặt như Tây Thi, không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy nàng cũng vội vã lánh xa.
(2): Thời Chiến Quốc, dân quận Hàm Đan nước Triệu, nổi tiếng về thuật đi bộ. Người nước Yên hâm mộ, sang học thuật đó, nhưng đã không học được, lại quên cả cách đi bộ của chính mình, trở nên đi đứng lạch bạch tức cười. Câu trên ngụ ý chớ nên đua đòi rởm.
Lập tức mặt Đàm Khải đỏ lên, một bàn tay nắm lấy tay nàng, lời muốn nói lại giữ ở họng.
“Ngươi làm gì thế?!” Vân Gia đâu từng bị người đối xử thế này, không ngừng muốn thoát ra, thế nhưng sức lực quá kém, chỉ biết dùng lời nói để uy hiếp, “Bị người nói hai câu nên thẹn quá hóa giận? Muốn đánh ta!”
Tướng mạo Đàm Khải mặc dù không hào hoa phong nhã, nhưng cũng gọi là cân đối, ít nhất cũng dễ nhìn. Giờ phút này, hắn tức đỏ mặt, chỉ gắt gao siết chặt tay nàng, như bị chèn ép quá mà hét lên: “Không… Đời này ta chỉ đi Hoa lâu đúng một lần! Là bởi bọn họ nói với ta có một cô nương lớn lên đặc biệt trông giống nàng! Ta… Thật sự ta không nhịn được.”
Nhất thời Vân Gia vừa tức vừa xấu hổ, nhãn đao phi ra, vừa muốn nổi giận lại bị hắn chặn đứt.
“Ta học theo dáng đi của Thừa tướng! Học theo hắn mặc y phục! Học theo động tác cử chỉ của hắn! Cũng chỉ vì trước đây nàng muốn gả cho hắn! Ta, ta… Ta…”
Nói ra tiếng lòng, mặt Đàm Khải lại đỏ lên, lúng túng buông tay nàng, dường như cảm thấy mình quá đường đột, nhất thời lùi về sau.
Thoáng cái Vân Gia ngây ngẩn cả người, ngay khi được thả tay ra cũng mất tri giác, chỉ ngơ ngác khó mà tin được nhìn hắn.
Rất ít khi nàng nhìn thẳng vào mặt hắn, ở trong mắt nàng, Đàm Khải cũng chỉ là một hoa hoa công tử thích học đòi văn vẻ. Bởi vì quan hệ hai bên của cha nên thỉnh thoảng mới gặp qua hắn vài lần, không có ấn tượng gì đặc biệt. Lần này tự hắn chạy tới nói với mình, vô tình hắn gặp được thiếu nữ trong tranh, có thể có tin tức, nên mới đến nói cho Tướng gia biết. Không ngờ lại diễn ra chuyện vừa rồi.
Đàm Khải xấu hổ đứng tại chỗ, không dám nói nửa lời.
Bọn họ đứng trước cửa Tướng phủ, mặt tiền rất lớn, cũng có không ít bách tích ngang qua, cách một con phố cũng có thể nghe được tiếng người bán hàng rao to lờ mờ vọng lại, nhưng bởi nàng đang đứng trước mặt hắn, lòng hắn thấy rất bình yên.
Vân Gia ngượng ngùng, nghiêng đầu. Tính nàng luôn vô cùng kiêu ngạo, rất khó có lần không thấy tự nhiên, ấp a ấp úng: “Thật không…”
Tiếng hạ kiệu vang lên.
Nghe tiếng, Vân Gia vội vàng đứng xa hắn một thước. Đàm Khải thấy tình cảnh này, ánh mắt hiện lên vẻ cô đơn, nhưng cũng nhìn sang theo.
Trữ Khác xuống kiệu, thấy hai người đứng trước cửa Tướng phủ, lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì?”
Dường như cuối cùng cũng thoát khỏi cục diện lúng túng, Vân Gia thở dài một hơi, nhưng vẫn chưa bình tâm: “Lúc trước ta dựa theo dáng vẻ Tống cô nương vẽ một bức tranh đơn giản, dán ở rất nhiều nơi. Hôm qua Đàm Khải tới tìm ta, hắn nói ở của phủ Thái úy gặp cô nương trong bức tranh.”
Trữ Khác bước vội tới, ánh mắt mang theo sự vui mừng khó che giấu, khiến Vân Gia có phần ghen tị.
Âm thanh lộ ra có phần gấp gáp: “Có biết nàng ở đâu không?”
Đàm Khải không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ luống cuống đáp: “Không biết.”
Trữ Khác có phần thất vọng, tầm mắt chuyển lên y phục của hắn, khẽ nheo mắt nhưng không nói gì.
Vân Gia thở dài một hơi, giống như trốn tránh điều gì đó: “Ta cũng chỉ biết đến vậy, còn đâu vẫn phải dựa vào Tướng gia. Trong nhà còn có chuyện, Vân Gia đi trước một bước.”
Đàm Khải thấy nàng muốn rời đi, liền vội đi theo: “Ta đưa nàng về, nàng là một cô nương gia, ở bên ngoài không an toàn…”
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa, muốn nói, cũng đã nói rõ ràng rồi.
Trữ Khác xoay người, phân phó thị vệ.
“An bài vài người qua lại phủ Thái úy, có tình huống gì đều báo cho ta biết, mọi chuyện lớn nhỏ, kể cả người gác cửa làm biếng ngủ gật cũng phải báo cho rõ ràng.”
“Vâng.”
xxxx
Trời vẫn xanh, ngôi nhà nhỏ vẫn yên tĩnh như thường.
Tống Trường Tuyết khóc không ra nước mắt nhìn chỗ rau trong bếp, đành phải xào lại, múc hai chén cháo mang vào phòng, nhân tiện đưa tay lau bụi trên mặt.
Ngạn Khải được hình thành thói quen ăn nhẹ vào bữa sáng, nhưng cũng không chịu nổi.
“Không có tiền…” Tống Trường Tuyết nâng hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn hắn, “Làm thế nào bây giờ.”
Rốt cuộc Ngạn Khải cũng bắt đầu biết nghĩ về vấn đề sinh tồn trọng yếu này, đắn đo hồi lâu, hắn nói: “Không phải lo, sẽ có người đưa tiền.”
“Hả?” Tống Trường Tuyết nghi hoặc.
Ngạn Khải không nói, chỉ yên lặng nhìn nàng gắp miếng rau nhỏ nhất vào bát.
“Cốc cốc cốc…”
“Cốc cốc cốc…”
Tiếng đập cửa truyền vào từ ngoài sân, vô cùng cấp thiết.
Tống Trường Tuyết giật mình, dùng một ánh nhìn tinh quái hỏi ý người trước mặt, rồi đứng dậy đi tìm hiểu nguyên do… Nếu nhỡ gõ cửa không phải người tốt thì sao?
Nàng nhấc váy hoang mang chạy tới, nhòm mắt qua khe cửa thì chỉ thấy một người mập lùn không rõ mặt, nàng dè dặt: “Ai vậy…”
Người kia cũng dè dặt hỏi một câu: “Xin hỏi có phải người chuyển thư không?”
Tống Trường Tuyết ngộ ra, vội vàng mở cửa, đón người nọ vào.
Đó là một người đàn ông trung niên, tuổi không quá lớn, nét mặt ẩn hiện xanh xao, mơ hồ thấy có hai cằm, còn hơi lộ ra cái bụng phúc hậu. Ông mặc cẩm y bình thường, giống như vừa mới thay. Tống Trường Tuyết nhìn mãi cũng không biết là người tốt hay người xấu, chắc là quản gia phủ Thái úy.
Chu Thái úy nhìn tiểu cô nương trước mắt, cẩn thận quan sát xung quanh, thấp giọng hỏi: “Cô nương giúp người nào chuyển thư, có thể dẫn lão hủ (lão già cổ hủ) này gặp không?”
“Cứ tự nhiên.” Tống Trường Tuyết dẫn ông đi, tựa như dẫn chó dẫn mèo đi thăm quan.
Chu Thái úy có vẻ không tin nhưng không nhiều lời, chỉ theo nàng đến một gian phòng nhỏ.
Tống Trường Tuyết vui vẻ đẩy cửa, đang muốn báo cho hắn lá thư kia đã được Thái úy đọc, cuối cùng bọn họ cũng có tiền tiêu!
“Ngươi ra ngoài trước đi.” Lần đầu tiên giọng Ngạn Khải trầm tĩnh mà uy nghiêm đến vậy.
Tống Trường Tuyết bị giọng điệu của hắn dọa sợ, khó hiểu nhìn người bên cạnh, thấy phản ứng của bọn họ như nhau, lúc này mới tủi thân lui ra ngoài.
Hừ hừ hừ, đúng là toàn người xấu! Tống Trường Tuyết vuốt mặt đi giặt y phục, múc một chậu nước đầy, vừa chà vừa oán giận trong lòng. Thấy người ngoài là lại lạnh nhạt với mình như vậy, khi không có người thì một bộ gian xảo, đúng là đồ ngụy quân tử bụng dạ hiểm độc!
A, người ngoài? Từ khi nào thì nàng dùng cái từ này? Tống Trường Tuyết cả kinh, lẽ nào ở trong lòng mình, hắn đã không còn là người ngoài nữa sao…
Nàng không nghĩ tiếp chỉ chà vội lại y phục, dưới sự kích thích của nước lạnh, bụng lại dần đau âm ỉ. Nàng cố nhịn vắt kiệt, nhớ lại một màn đêm qua, mặt không khỏi đỏ lên.
Người nọ ở bên trong với Ngạn Khải gần hai canh giờ mới trở ra, tuy nàng không biết chuyện của bọn họ, cũng biết điều không hỏi, giống như chủ nhà khách khí tiễn ông ra cửa.
Lúc sắp đi vẫn không quên hỏi một câu: “Ông cho bao nhiêu tiền thế?”
“?” Thái úy không hiểu chuyện gì.
Tống Trường Tuyết nghi ngờ: “Lẽ nào không phải ông đến để đưa tiền ạ?”
Lúc này Chu Thái úy mới hiểu là mình lo lắng thái quá, vội nói: “Chuyện này đâu khó, buổi chiều ta sẽ cho người mang thật nhiều ngân lượng đến, nếu được hắn đồng ý, còn có thể để hai người đến ở tạm trong phủ, cô nương cứ đợi nhé.”
Nói xong, dùng ánh mắt kỳ dị nhìn tiểu cô nương trước mắt một chút, bệ hạ dặn không được nói thân phận của ngài cho cô nương này. Tuy là Chu Thái úy cảm thấy lạ nhưng vẫn tuân chỉ. Nói thật, ngay từ đầu ông đã hoài nghi lá thư này, nhưng đây là chuyện lớn, phải đích thân đi kiểm chứng mới dám tin. Thật không ngờ Quốc mẫu nhân từ hiền hậu lại có thể làm ra loại tội treo đầu dê bán thịt chó này. Có rất ít người biết chuyện, ông cũng mang nặng trọng trách trên mình, cả đời Chu Thái úy có thể gặp chuyện như vậy, đúng là sống không hối tiếc…
“Cô nương, vì muôn dân, trách nhiệm của cô thật lớn mà…” Chu Thái phó ngầm thích thú vỗ vỗ vai nàng.
A? Mặt nàng mờ mịt nhìn ông xoay người rời đi đến lúc khuất hắn. Nàng giơ ngón tay lên tính toán, muôn dân? Có ý gì nhỉ…
Không thể lí giải, nàng quay vào hỏi Cà Rốt đại ca.
“Các ngươi vừa nói gì trong phòng vậy?”
Ngạn Khải vừa tốn sức suy nghĩ, giờ nhìn thấy ánh mắt đơn thuần của nàng, lại không biết nói sao phải…
“Ta kể chuyện xưa cho ngươi nhé.”
Tống Trường Tuyết phấn khởi: “Được được!”
Miệng vừa nói, đầu lại nhớ lại Trữ Khác từng kể chuyện xưa cho nàng nghe, chu miệng: “Nhưng không cho ngươi kể chuyện xưa dọa người.”
“Không dọa người, không dọa người một tí nào.” Ngạn Khải tựa người trên đầu giường, nỗ lực dùng một giọng chầm chậm kể, “Xưa kia, có một thiếu gia nhà rất giàu có… Hắn vừa ra đời đã không có phụ thân, một tay mẫu thân nuôi nấng hắn. Nhưng mà phụ thân để lại cho hắn rất nhiều vô cùng nhiều bạc, tiêu cả đời cũng không hết. Khi lớn, hắn lấy một vị thê tử hiền thục, rất đẹp, cũng rất thông minh. Hắn từng nghĩ mình sẽ sống yên ổn như vậy suốt đời, thế nhưng đến một ngày, người hắn tín nhiệm nhất thừa dịp lúc hắn ngủ đâm hắn một đao… Không, hai đao.”
Ngạn Khải nhắm mắt thản nhiên, như là nói đến chuyện của người khác, “Sau rồi hắn mới biết, tất cả đều do thê tử giật dây, để có thể chiếm nhà của hắn, nàng không tiếc sai sát thủ.”
Tống Trường Tuyết im lặng lắng nghe, cũng hiểu đôi chút sự tình.
“Về sau, hắn gặp được một cô nương ngốc.” Ngạn Khải một câu lại một câu, “Cô nương ngốc rất dễ gạt, sai nàng làm gì nàng làm cái đó…”
Tống Trường Tuyết đánh lên vai hắn, khẽ chu miệng: “Ai là cô nương ngốc! Ta chính là cô nương thông minh tuyệt đỉnh đó! Ngươi nghĩ là ta nghe không hiểu ‘hắn’ kia chính là ngươi chắc?”
Khóe miệng Ngạn Khải mang theo ý cười, nhưng không mở mắt: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Tống Trường Tuyết ngẫm nghĩ lại hồi lâu, nhăn mày khiển trách: “Thê tử kia đúng là người xấu! Xấu nhất trong thiên hạ! Ngươi đừng đau buồn! Người như vậy chắc chắn không có kết cục tốt!”
Nghe nàng nói thật ngây thơ, Ngạn Khải rất vui vẻ: “Ừ, ta cũng cảm thấy nàng ấy sẽ không có kết cục tốt…”
Tống Trường Tuyết gật đầu tán thành, thập phần chắc chắn.
Tâm tình Ngạn Khải rất tốt, mặt mang nụ cười nhìn nàng một chút, nhưng không nói gì.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Tống Trường Tuyết đói bụng, lập tức dời đến cái ghế nhỏ ở trong sân, gió thổi cỏ lay mang đến cảm giác mất mát. Nhưng mà ông bác kia nói sẽ cho người mang bạc tới, nhất định sẽ tới.
Tống Trường Tuyết cố chấp ngồi trên băng ghế, nhìn cửa không chớp mắt, dù gì nàng cũng không có việc gì làm.
Vừa nghĩ tới tiền lập tức tiền tới, nàng cười đến toe toét, nàng có thể đến ngõ Tứ Liễu mua bánh bao hành, lại có thể mua rất nhiều nguyên liệu để nấu ăn, quá tốt!
“Cốc… cốc…”
Có tiếng gõ cửa, khó mà phát giác được sự do dự và ngưng trệ bên trong.