Thừa Tướng Đại Nhân Sợ Ngây Người

Chương 22: Đúng là một ngày kỳ lạ



Sao chàng lại tìm đến chỗ này!!!

Khuôn mặt nhỏ của nàng trắng bệch, cứng ngắc nhìn người trước mặt, không thốt lên được một câu. Mắt đối mắt một hồi, còn chưa kịp nghĩ, Tống Trường Tuyết đã đóng cửa lại! Không chút do dự chặn Trữ Khác ở ngoài.

“…” Trữ Khác không hiểu tại sao mình không được vào.

Tống Trường Tuyết mặc kệ tâm tình người ngoài kia, đè lại cuồng loạn trong lòng, nhón chân cẩn thận nhòm qua cửa, xác nhận mọi thứ đã an toàn nàng mới dần bình tâm lại.

Bên ngoài không có một tiếng động nào.

Nàng lại sốt ruột, lén lút đưa đầu đến khe cửa, bất thình lình lần thứ hai mắt đối mắt với hắn. Đối phương không có động tĩnh, chỉ cúi đầu đăm chiêu, dường như có thể thấy nhất cử nhất động của nàng.

Nàng sợ đến độ vội vàng trốn trái trốn phải.

Từ cửa bỗng truyền vào giọng nói lành lạnh.

“Chơi có vui không?”

Cả người nàng cứng đờ, đứng sau cửa im thin thít. Đã bao lâu nàng không được nghe giọng nói này, có lẽ đã rất lâu rồi, nó vẫn dễ nghe như ngày nào. Cái nhìn ngắn ngủi vừa rồi khiến tim nàng đập rối loạn.

Người này từng là phu quân danh bất chính ngôn bất thuận của nàng, còn đối nàng vô cùng tốt.

Nàng vốn nghĩ với chàng mình chẳng là gì, lại không ngờ rằng… Đã lâu như vậy chàng vẫn đang tìm mình.

Hắn thản nhiên ra lệnh: “Mở cửa.”

Tống Trường Tuyết rất sợ hắn sẽ phá cửa vào, chỉ biết ra sức ôm lấy chốt cửa, run rẩy: “Ta… Ta không quen ngươi, sao phải mở cửa?”

“Không quen?” Trữ Khác bật cười, lời nói không biết có tức giận hay không, “Vậy sao thấy ta lại chột dạ?”

Tống Trường Tuyết ấp úng không dám nói, người bên ngoài giảm khí độ xuống, dịu dàng: “Nàng cứ mở cửa đã, chuyện gì ta cũng không trách nàng.”

Tống Trường Tuyết đem vẻ mặt thống khổ nhìn lướt qua gian phòng đang đóng cửa một lúc, nàng cảm thấy mình bối rối như bị bắt gian, giờ nàng không biết nên làm gì hết. Giải thích ư, trong một lúc không thể nói hết được. Hơn nữa người bên trong đang bị người đuổi giết, không thể tùy tiện bại lộ hành tung của hắn được.

Mặt nàng đỏ lên, chân tay luống cuống, “Chàng không được vào…”

Lòng sinh nghi hoặc nhưng Trữ Khác vẫn bình tĩnh hỏi: “Có cái gì không thể để ta thấy à.”

“Phải phải phải! Phải rồi, cái đó… đồ lót bên trong còn chưa cất vào! Không thể để chàng thấy!” Tống Trường Tuyết thuận miệng nói đại một lý do mà nghẹn đỏ cả mặt, lo lắng nhấc váy chạy về phía gian phòng kia.

Hóa ra Ngạn Khải chính là ‘đồ lót bên trong’… Tống Trường Tuyết vừa xông vào đã vội vơ lấy chăn gối của hắn, dùng toàn bộ sức lực từ khi sinh ra dìu hắn xuống giường, tình huống này Ngạn Khải thật không hiểu nổi.

Đại khái là tình huống cấp bách, nàng dùng lực hơi lớn, nhiều chỗ đau của Ngạn Khải bị động, hắn dằn lại hít một hơi nhưng không nói gì, chỉ ngồi dưới đất ngẩng đầu nhìn nàng: “Ngươi đang làm gì thế…”

Tống Trường Tuyết không giải thích với hắn, hoảng loạn che miệng hắn, giống như đại nạn đến nơi, “Xin ngươi! Ngàn vạn lần đừng lên tiếng!”

Ngạn Khải không rõ tình huống, nhưng cũng không hỏi lại. Kết quả Tống Trường Tuyết để hắn dưới đất còn chưa đủ, bỗng nhiên dang tay đẩy ngã hắn, dứt khoát nhét hắn xuống gầm giường, thẳng chân đá luôn giầy hắn vào cùng.



Không kịp giải thích với hắn, nàng vội vàng chạy ra ngoài. Thu toàn bộ y phục con trai phơi trong sân xuống đem giấu xuống dưới ván gỗ, sau đó mới bước về phía cửa, gấp đến nỗi thở hổn hển.

Quả nhiên người bị ép sẽ trở nên thông minh…

Nàng không hiểu mình làm những chuyện vừa rồi là vì cái gì, chỉ là trong tiềm thức không hy vọng Tướng gia biết đến sự tồn tại của hắn. Không chỉ giữ thanh danh cho mình, nàng rất sợ hắn sẽ giận, cho dù nàng vốn không thẹn với lương tâm.

Trữ Khác đứng ở ngoài một lúc lâu, nghe thấy tiếng động ở cửa mới nói: “Dọn xong rồi?”

Tống Trường Tuyết mệt bở hơi tai, vừa thở dốc vừa nói: “Dọn, dọn xong rồi…” Sau đó run lẩy bẩy kéo cửa ra, chỉ đứng một bên.

Cửa gỗ mở ra như bức tranh, gió đông thổi bên người hắn, chàng trai cao ráo mặc trường quan, cả người như được hoa ra. Hai tà áo dài lay động, tựa như một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.

Trữ Khác chậm rãi đẩy cửa bước vào, nhìn nàng một chút, vừa nhìn vào sân, câu đầu tiên hắn nói là: “Tại sao phải ở chỗ này?”

Tống Trường Tuyết không dám nhìn thẳng vào mắt chàng, chỉ đáp bừa: “Bởi vì chỗ này có thể ở mà.” Nhưng thật ra là bởi nàng đã sớm không còn mặt mũi quay về Tống phủ nữa rồi, nàng thật sự không có chỗ để đi, chỉ có thể lưu lại đây. Ngạn Khải hạ độc nàng cũng chỉ là một trong số các nguyên nhân mà thôi.

Kỳ thực nàng cũng rất muốn hỏi sao chàng lại tìm đến đây, nhưng không có gan mở miệng, nàng sợ chàng nghĩ đến việc trong phòng có người khác. Tống Trường Tuyết ngẩng đầu yên lặng ngắm chàng, lại nhận ra chàng cũng đang nhìn mình, không khỏi ngẩn người.

Trữ Khác không hỏi thêm, chỉ nhấc chân đi về phía trước. Tống Trường Tuyết thấy tình cảnh này, vô cùng căng thẳng, nhưng chỉ biết nhắm mắt đi theo mà không dám nhiều lời. May mà chàng đi tới nhà chính thì dừng lại, tầm mắt quét qua một vòng, và rơi xuống căn phòng đóng kín cửa.

Tống Trường Tuyết chột dạ, sợ hãi: “Chàng đang nhìn gì vậy?”

“Nhìn xem mấy ngày nay nàng sống ở nơi thế nào.” Trữ Khác thản nhiên đi tới gian phòng đó, đang muốn bước vào, “Phòng này ẩm thấp, nàng cũng ngủ được…”

Lời của hắn bị ngắt giữa chừng.

Bởi có đôi bàn tay đột nhiên ôm lấy thắt lưng hắn từ phía sau!

Cánh tay mềm mại quấn lấy bên thắt lưng, lại chỉ mang theo chút sức yếu ớt, Trữ Khác cổ quái nghiêng đầu, giọng nói có phần trầm xuống: “Sao vậy…”

Tống Trường Tuyết nhắm chặt mắt, sống chết kéo chàng lại, nàng chỉ không muốn hắn bước vào thôi. Đầu nàng chỉ thoáng lờ mờ, thắt lưng của chàng rất nhỏ, sờ thấy thật rắn chắc, đương nhiên khác với những thư sinh văn nhược (nho nhã yếu ớt). Giờ phút này nàng dán lên tấm lưng rộng của chàng, tuy chỉ mới chạm, nhưng nàng cảm thấy rất yên ổn, khiến nàng luyến tiếc không buông.

Trữ Khác nguy hiểm nheo mắt: “Không muốn cho ta vào trong sao?”

“Không không không!” Tống Trường Tuyết nhắm mắt lớn tiếng, “Thiếp chỉ là quá nhớ chàng đến nỗi không chịu được!”

Trữ Khác kéo tay nàng xuống, nét mặt thản nhiên, xoay người đối mặt với nàng, “Không thấy nàng nhớ ta bao nhiêu hết.”

Ngay tại lúc nàng thở phào một hơi, Trữ Khác đưa tay nâng cằm của nàng, giọng nói không giống bình thường, “Nào, nói cho ta biết, nàng nhớ ta bao nhiêu.”



Đúng là một ngày kỳ lạ…

Khi không Thừa tướng tự thân xuất mã liền tìm được thiếu nữ mất tích.

Đường đường là vua một nước lại bị giấu dưới gầm giường nhìn phu thê người ta tiểu biệt thắng tân hôn.

Ngạn Khải xanh mặt, không nhúc nhích nằm nghiêng dưới giường… Măc dù vết thương bị động đã bắt đầu chảy máu, nhưng bất luận chuyện gì cũng không phát ra tiếng động. Giọng người kia, hắn nghe làm sao mà không biết là ai. Thế nhưng lúc này không phải lúc để đi ra, Tống Trường Tuyết vụng về đêm hắn giấu đi đúng là một quyết định đúng đắn.

Sau khi hắn “băng hà”, Hoàng hậu một tay nắm quyền triều chính, phong Thừa tướng Trữ Khác đứng đầu quan hầu, chuyện mưu quyền soái vị dù không do hắn làm chủ cũng tuyệt đối không thoát khỏi liên quan.

Nhưng Ngạn Khải thật sự rất tò mò hai người kia sao lại quen nhau, có quan hệ gì. Hắn duy trì tư thế ban đầu, yên lặng lắng nghe, không phát ra tiếng động.

Cằm bị người giữ lại, Tống Trường Tuyết ra sức cúi thấp đầu xuống nhưng không được, đành cựa cằm đáp: “Lúc nào cũng nhớ… Còn có thể nhớ thế nào nữa?”

“Đứng nhớ, ngồi nhớ hay là ngủ nhớ?”

Tống Trường Tuyết thoáng ngại đỏ cả mặt, “Không gặp mấy ngày, sao chàng lại thành người thích trêu chọc vậy.”

Trữ Khác nhịn không được cười to, hắn vốn dựa vào cửa bỗng đứng dậy kéo tay nàng, “Không trêu nàng nữa, đi thôi.”

Tống Trường Tuyết nghi hoặc: “Đi đâu?”

Trữ Khác cúi đầu ngắm nàng, khóe miệng mang theo nét cười mơ hồ, không cho nàng phản đối: “Nàng là vợ của ta, đương nhiên phải theo ta về nhà.”

Nàng lùi lại phía sau, không được tự nhiên: “Không phải chàng đã có phu nhân rồi sao, thiếp không muốn về với chàng đâu.”

Trữ Khác nghiêm túc: “Trừ nàng ra, ta đâu có phu nhân nào khác?”

Nghe được lời này, lồng ngực nàng lại lén hồi hộp nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, giờ phút này nàng thậm chí đã quên cả người dưới gầm giường, chỉ hỏi: “Chàng nói vậy là có ý gì, chàng làm thế nào khiến Lương đại tiểu thư từ bỏ? Không phải nàng ấy đã…”

Vừa nghe đến cái tên này, giọng Trữ Khác dường như có phần không kiên nhẫn: “Có thể miễn bàn người này được không?”

Giống như đã phạm vào điều gì đó, Trữ Khác bắt đầu giận dữ, lần đầu hắn dùng kiểu giọng hận rèn sắt không thành thép mắng: “Nàng ngốc sao? Bọn họ kêu nàng đi là nàng đi? Nàng đã hỏi qua ý của ta chưa?”

“Thiếp, thiếp vẫn luôn rất ngốc mà… Đâu phải chàng không biết.” Tống Trường Tuyết thấy hắn giận liền dè dặt cúi đầu, nháy mắt lại nói nhỏ: “Dù thiếp có ngốc, nhưng cũng biết tốt xấu, huyết thống mãi mãi là một trở ngại không thể vượt qua. Có những lúc thiếp cũng hận mình tại sao không có một gia thế tốt, có thể xứng với thân phận của chàng.”

Trữ Khác yên lặng nghe nàng nói hết, lúc sau, hắn nhìn vào mắt nàng.

“Người ta thích là nàng mà.”



Đây là lần đầu tiên hắn nói cho nàng nghe tâm ý của mình, chân thành, không pha chút tạp niệm.

“Người ta thích là nàng, không phải thân phận của nàng, càng không phải gia thế của nàng.”

Tống Trường Tuyết thoáng sững sờ, có chút khó mà tin được đưa mắt nhìn lên, lại nhìn sâu vào đôi mắt hắn. Đôi đồng tử của Trữ Khác trong veo như ánh trăng, vừa nghiêm túc lại thẳng thắn.

Tống Trường Tuyết thử nghĩ. Đã vậy, về với chàng thôi?

Trữ Khác vẫn nhìn nàng, nhìn nàng rất lâu, sau đó cúi người xuống, ở một độ cao thích hợp, hình như muốn hôn nàng.

Tống Trường Tuyết sợ hãi, đỏ mặt lui về sau. Ngoài mặt không biểu hiện ra nhưng trong lòng đang gào thét, chúng ta về nhà mà hôn được không! Chàng muốn yêu muốn hôn thế nào làm thế đó! Tha hồ mà hôn! Đừng có ở chỗ này biết không? Có người dưới giường sẽ nhìn thấy đó!

Cảm nhận được nàng chống cự, Trữ Khác có chút nghi hoặc, cũng không tiếp tục làm nữa.

Bầu không khí yên ắng đến nỗi tiếng gió gào thét bên ngoài cũng có thể nghe thấy, tiếng hô hấp của hai người đều đặn, yên lặng không thôi.

Trữ Khác vừa muốn đi ra, thì chợt nghe thấy có tiếng bẻ ngón tay người dưới gầm giường.

Lại quay về yên lặng.



_______________________________

Ngoài lề 2:

[Trữ Khác phiên bản sói già]

“Bé thỏ con ngoan ngoãn, mau mở cửa ra nào… Mẹ đây ~~ Mẹ đây ~~ Mẹ muốn đi vào.”

(!) Đây là lời bài đồng dao của thiếu nhi Trung Quốc.

[Trữ Khác phiên bản dì Tuyết]

Tống Trường Tuyết! Tống Trường Tuyết! Đừng có trốn bên trong không chịu ra!

Nàng có bản lĩnh giấu đàn ông thì phải có bản lĩnh ra mở cửa! Đừng có trốn bên trong không chịu ra! Ta biết nàng có ở nhà! Hừ!

Nàng có bản lĩnh trốn đi chơi thì phải có bản lĩnh ra mở cửa! Đừng có trốn bên trong không chịu ra! Ta biết nàng nhìn trộm! Hừ!

Mở cửa ra mở cửa ra! Mở cửa ra mở cửa ra mở cửa ra!

(!) Dì Tuyết ở đây chính là Vương Tuyết Cầm, vợ thứ 9 của Lục Chấn Hoa trong phim Tân Dòng Sông Ly Biệt. Tuyết Cầm là một người phụ nữ xinh đẹp, thẳng tính, có phần điêu ngoa nhưng dám làm dám chịu. Là một vị nữ trung hào kiệt. (Wiki + Baidu)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.