Thừa Tướng Đại Nhân Sợ Ngây Người

Chương 27: Có lẽ ngọt ngào đã trở lại?



Trong đại lao vừa tối vừa lạnh, Lương Chiếu Đường hai mắt vô thần ngồi dưới đất, đằng sau là một đống rơm ướt, trong không phí mơ hồ còn phảng phất mùi mốc meo. Nàng mặc trên người bộ trung y mỏng, từ hành lang thổi đến làn gió lạnh, khiến đáy lòng nàng cũng phát lạnh theo.

Đây không phải lần đầu nàng đến nơi này, nàng nhớ khi trước là do đào hôn mà tự nguyện vào. Dường như chuyện mới qua chưa lâu, ký ức vẫn còn rất rõ ràng, mỗi một hình ảnh đều hiện ra trước mắt.

Khi đó nàng đã từng rất vui vẻ, thậm chí còn phóng khoáng, vì yêu mà đào hôn là chuyện mà biết bao thiếu nữ khuê các không dám tưởng tượng. Vì để cho kế hoạch của nàng càng thêm thiên y vô phùng, nàng lừa tiểu cô nương ở cùng phòng giam với mình. Lúc đó Lương Chiếu Đường còn nghĩ, cô nương kia đúng là ngốc hết thuốc chữa, dễ dàng tin người ngoài như vậy.

Kết quả nàng mới phát hiện, hóa ra ngốc nhất mới là mình.

Khóe miệng Lương Chiếu Đường cười tự giễu, không tiếp tục nghĩ về chuyện cũ, chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên, người về phía người đối diện đã đứng rất lâu ở cửa.

“Đến xem trò cười của ta? Xem xong rồi, ngươi hài lòng chưa?”

Trữ Khác đứng trước cửa ngục nhìn nàng lúc lâu, sắc mặt như thường, cuối cùng lên tiếng: “Ngươi cũng không cần quá hận ta, một lần giam thôi mà, cũng không phải muốn lấy mạng ngươi.”

“Nói thật, ngươi cũng không có làm chuyện gì táng tận lương tâm, điểm ấy ta cũng biết chừng mực.”

Lương Chiếu Đường mím môi, bàn tay nắm chặt hơi buông lỏng: “Vậy ngươi tính giam ta bao lâu?”

“Đến lúc chuyện Quốc công phủ rơi vào lãng quên, ngươi không có năng lực trả đòn mới thôi.” Trữ Khác thản nhiên, “Không làm như vậy, ta khó mà tin được ngày nào đó ngươi sẽ không xuống tay với Trường Tuyết.”

Lương Chiếu Đường run lên một cái, giọng nói run rẩy: “Ngươi nghĩ rằng ta còn có thể tin ngươi sao?”

“Ngươi có tin ta hay không với ta đâu có quan hệ gì?” Trữ Khác đứng im bất động, “Lấy ơn báo oán, lấy gì trả ơn. Ăn miếng trả miếng, đòn lại trả đòn thôi mà.”

Nghe được lời này, Lương Chiếu Đường đứng phắt dậy. Phẫn nộ tích tụ từ sáng tới giờ bùng nổ, cãi lại: “Ta hỏi ngươi, Trữ Khác, ta đã có chỗ nào không phải với ngươi? Đáng để ngươi đổi trắng thay đen, còn gắn thêm cả tội danh như vậy?”

“Lương tiểu thư trí nhớ thật không tệ, nhanh như vậy mà đã quên hết rồi… Không phải ngươi rất thích tính kế với ta sao? Một lần? Hai lần? Hay là ba lần?” Trữ Khác cúi đầu cười bí hiểm, “Ngươi nghĩ ta là cái người Hoài An hầu ngu xuẩn kia à? Tùy ý để các ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay?”

“Ta không có tính kế ngươi!” Nàng vẫn ôm chút hy vọng, không cam lòng cãi lại, “Sở dĩ tối qua ta quyết đánh đến cùng, vứt bỏ tôn nghiêm, trên hết đều là vì muốn ở chung chỗ với ngươi!”

“Liên quan gì đến ta.”

“Ngươi có biết ta khổ sở thế nào không? Ta mới là phu nhân ngươi cưới hỏi đàng hoàng, lại phải làm ra chuyện của tiểu tam xấu hổ để lấy lòng ngươi…” Lương Chiếu Đường từ từ nắm chặt tay, ánh mắt dần trở lên ngoan lệ.

“Liên quan gì đến ngươi.”

“Tất cả không phải đều bởi Tống Trường Tuyết không biết xấu hổ kia sao! Cướp đi tất cả những gì vốn thuộc về ta, đến cùng vẫn không biết thẹn vẫn chiếm lấy tất cả!”

Trữ Khác thản nhiên đáp trả: “Liên quan gì đến Trường Tuyết nhà ta.”

“…” Lương Chiếu Đường nhất thời không biết nói gì nữa, hai tay nắm thêm chặt, đầu lại rũ xuống.

Trữ Khác chống một chân ngồi xuống, nhìn gần vào mắt nàng ta, không thể biết được tâm tình từ đôi mắt kia, “Đời này ta ghét nhất là bị người tính kế.”

“Biết vì sao ta không đuổi ngươi đi không.” Hắn nhẹ nhàng nói, giọng hờ hững.

“Chỉ là ta muốn xem da mặt một người, đến tột cùng là dày đến mức nào.”

Cả người Lương Chiếu Đường lặng người, lập tức rơi xuống vực sâu không đáy.

Trong ánh mắt Trữ Khác mang theo sự lạnh lẽo thấu xương, một khắc nghênh đón kia, cả người Lương Chiếu đều phát hoảng. Người trước mắt này tuyệt đối không giống Thừa tướng tao nhã lịch sự trong ấn tượng của nàng, dường như tất cả mọi chuyện đều nằm trong bàn tay hắn, vững như đá, không cho phép người khác có một tia phản kháng. Trong lúc mơ hồ, nàng thậm chí còn nghĩ đấy mới là diện mạo thật sự của hắn.

Nhưng chỉ chớp mắt một cái, hắn lại khôi phục thần thái xa cách như cũ, từ từ đứng lên. Đứng vững rồi hỏi một câu rất bình thường: “Ngươi lạnh không?”

Giống như đang quan tâm.

Lương Chiếu Đường rụt một cái không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn.

Tựa hồ Trữ Khác cũng không có ý muốn nghe nàng ta trả lời, chỉ nói tiếp: “Lạnh, vậy sau này không cần mặc ít thế này đâu.”

Lương Chiếu Đường cứng người, đây là lời cuối cùng người kia nói với nàng, ý trong lời nói của hắn, lạnh đến thấu xương.

Trữ Khác xoay người rồi đi, bóng lưng dần khuất sau đoạn rẽ, ban đầu thế nào thì bây giờ vẫn xa cách lạnh nhạt như vậy, cũng nghĩa là từ nay trở đi, sẽ không có bất cứ lý do gì để gặp lại.

Nàng vô thanh vô tức ngồi co quắp dưới đất, ngay cả tiếng hô hấp dường như cũng không có, thời gian cứ trôi mãi, có một lính ngục tuần tra đi qua, gã nhìn mặt nàng một chút, dáng vẻ có phần ngạc nhiên, “Ô, đây không phải là cái người trước đây, cái người đấy đấy đúng không?”

Lương Chiếu Đường ngẩng đầu nhìn gã, im lặng.

Lính ngục lấy làm lạ hỏi: “Sao ngươi lại vào đây? Chẳng lẽ, chẳng lẽ lại đào hôn à?”

Nhìn cách ăn mặc của nàng không giống với đào hôn cho lắm, hắn cũng lười hỏi thêm, chỉ cợt nhả: “Lần trước ngươi cho ta không ít bạc, hay là ta lại giúp ngươi chuyển lời đến Hoài An hầu? Ngươi cho ta thêm nhiều bạc hơn nhá?”

Hoài An hầu? Nghiêm Thuật Chi?

Chuyển lời cho hắn, chỉ sợ là càng chết nhanh hơn?

Lòng Lương Chiếu Đường tựa như đã chết, mặt cứ đối mặt như vậy không đáp lời, cũng không có bất cứ phản ứng nào khác.

“Không lẽ giờ ngươi bị giam thật à?” Lính ngục suy ngẫm, biết là không được lợi lộc gì lập tức sắc mặt không tốt, “Hừ! Đúng là lãng phí thời gian.” Không do dự chút nào xoay người một cái rời đi.

Lương Chiếu Đường chậm rãi cúi đầu, hai tay hung hăng nắm chặt ít rơm bên cạnh, vô thanh vô tức.

Nàng đã sớm không còn là vị tiểu thư kiêu ngạo kia nữa rồi. Gia tộc suy tàn, không nơi nương tựa, ngay cả người thân hiện giờ ra sao cũng không biết. Nói đúng ra, nàng đã tự tay phá hủy gia tộc của mình, cũng không trách được bị người ta coi thường. Tất cả mọi việc, đều tự tạo nghiệp chướng mà thôi.

Lương Chiếu Đường thấy hơi lạnh, hai tay ôm chặt chân, nuốt từng giọt nước mắt vào tim.

Khi nàng còn là thiên kim đại tiểu thư cao quý, là thiếu nữ Lương Chiếu Đường được cưng chiều hết mực. Khi ấy nàng muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nàng vẫn còn ôm mộng đẹp về một đôi phu thê đơn thuần, sống tôn trọng nhau. Nàng không ngại chống đối thánh chỉ, đơn giản bởi người trong lòng đã đồng ý để nàng lên làm chính thất.

Chuyện hối hận nhất đời này nàng đã làm, chắc là đào hôn rồi… Nếu khi đó thuận theo ý chỉ, thanh thản xuất giá đến Tướng phủ, chắc chắn đời này nàng sẽ hạnh phúc bên hắn. Thế nhưng thời gian không quay trở lại, nàng đã tự tay hủy đi hạnh phúc của mình, chẳng thể nào làm lại được nữa.

xxxx

Tống Trường Tuyết nằm lỳ trên giường lăn qua lật lăn, đã giữa trưa rồi, ánh nắng mùa động hắt lên người thật ấm. Nhưng nàng cứ nghĩ đến chuyện tối qua là lại thất rất phiền toái, rất khó chịu.

Tim không chịu nghe lời muốn nổ tung, phải bình tĩnh, nhưng vẫn rất khó chịu, ngay cả mặt trời lên cao rồi cũng không muốn rời giường.

“Cốc cốc cốc.”

Bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa chậm nhẹ.

Tống Trường Tuyết ngồi bật dậy, không cho phép ai dám làm ồn chứ, ai lại gõ cửa vào lúc này nhỉ… Tâm tình nàng vốn phiền muộn, giờ này sắc mặt càng không tốt, miệng vừa muốn đuổi người bên ngoài đi thì…

“Trường Tuyết, dậy chưa.” Giọng dễ nghe của Trữ Khác truyền vào.

“…” Nghe được cái giọng này, Tống Trường Tuyết tỉnh ngủ ngay tức khắc. Nhớ lại chuyện hôm qua, lòng nàng lập tức dâng lên những đợt sóng phẫn nộ vô tận, nàng ngả người xuống giường, gối đầu vào chăn bất tỉnh nhân sự, không để ý tới người ngoài kia!

“Trường Tuyết?” Trữ Khác lại gọi.

Tống Trường Tuyết trốn trong chăn, đưa tay bịt lỗ tai, sinh hờn dỗi đánh chết cũng không để ý đến hắn.

Hừ hừ hừ, sớm ba chiều bốn! Đàn ông chẳng ai là tốt cả!

Trữ Khác thấy gõ cửa mà không có ai để ý, không khỏi sinh lòng nghi hoặc. Hắn nghĩ nàng bệnh nên không gõ cửa nữa, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Tống Trường Tuyết nghe tiếng cửa mở, lập tức phát hoảng. Nàng cho là mình không để ý tới thì chàng sẽ biết điều bỏ đi, không nghĩ tới chàng sẽ trực tiếp đi vào. Trong lúc nhất thời không biết làm gì, bèn nén giận im lặng chui vào trong chăn, dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng tiếng động bên ngoài.

Trữ Khác đi tới bên giường, thấy dáng vẻ nàng không khỏi nhắc: “Không phải từng dặn nàng đừng có ngủ giấu đầu vào chăn sao…”

Vừa nghe, Tống Trường Tuyết càng kịch liệt co lại, xê dịch hướng ván giường bên trong.

“Mặt trời chiếu đến mông rồi còn chưa chịu rời giường?” Trữ Khác đưa tay lật chăn của nàng, nghĩ muốn lôi đầu nàng ra, giọng nói vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng, “Nếu không rời giường ta sẽ hôn nàng…”

Tống Trường Tuyết lập tức nhô đầu ra, gạt bàn tay đang vuốt ve của ai kia. Đưa lưng về phía chàng, chu môi tức giận: “Chàng hôn nàng ấy đi! Đi tìm nàng ấy ý!”

Nàng nói xong thì ngồi dậy, hai tay kéo lấy chăn, im lặng tức giận nhìn chàng.

Trữ Khác sửng sốt một lát mới hiểu nàng đang nói gì, nhất thời không biết nói sao cho phải. Cẩn thận suy nghĩ một chút, chuyển người qua ngồi ở mép giường, chọc nàng: “Ta đi hôn người khác, vậy nàng thì sao?”

Tống Trường Tuyết buột miệng, “Hừ, tự thiếp hôn thiếp! Mới không cần chàng lo!”

Trữ Khác bật cười khanh khách, nàng thấy hắn cười cái kiểu này mới nhận ra mình nói sai. Nhưng không muốn tự thừa nhận mình ngốc, chỉ nghếch mũi lên trời, lẩm bẩm: “… Chàng cười thiếp! Nghĩ thiếp đần thì chớ có tới tìm thiếp nữa, Lương Chiếu Đường vừa thông minh lại xinh đẹp như vậy, chàng đi tìm nàng đi nàng ấy đi!” Nói cứ nói, mũi cay cay, lại muốn rơi nước mắt.

Trữ Khác có phần giật mình, nhìn vào mắt nàng, chẳng biết sao nói một câu: “Đều nói cô nương ngốc rất may mắn, nàng thật đúng với những lời này.”

Tống Trường Tuyết lơ mơ không rõ nguyên do, lệ rơi đến nửa lập tức rút trở lại, không tin “hử” một tiếng.

“Ta nói nàng may mắn.” Trữ Khác hướng nàng cười nhạt, ấm áp nói, “Từ nay về sau, sẽ không có người tranh phu quân với nàng nữa, ta chỉ có một mình nàng thôi.”

Nghe được, Tống Trường Tuyết buồn bực ngồi ngốc tại chỗ thật lâu. Đưa tay gãi đầu một cái: “Lương tiểu thư đâu?”

Trữ Khác đánh lên cái mũi của nàng, nửa đùa nửa thật: “Ta đưa nàng ấy về nhà rồi… Nếu sau này rảnh, ta tìm cho nàng ấy một hôn sự tốt, nàng có chịu không?”

Giờ Tống Trường Tuyết mới nghe rõ, vốn muốn tra hỏi chuyện tối qua, nhưng lại không tiện ý mở miệng, chỉ đỏ mặt, lẩm bẩm, “… Tại, tại sao vậy?”

Trữ Khác biết nàng luôn đi chậm nửa nhịp, dịu dàng vuốt tóc nàng, tốt tính giải thích: “Bởi nàng ấy thấy nàng rất ngây ngô rất đáng yêu, không muốn tiếp tục bắt nạt nàng nữa, cho nên nàng ấy mới đi đó..”

“…” Tống Trường Tuyết mặc kệ, “Lừa ai chứ! Chàng cho thiếp là người ngốc sao?”

Không phải người ngốc, vậy nàng là cái người gì? Trữ Khác thản nhiên nhìn nàng, mày kiếm mắt sáng, cười tươi như gió xuân. Không muốn cùng nàng dây dưa cái đề tài này, chỉ nói: “Ngày mai ta sẽ sang nhà nàng đề thân, thăm hỏi nhạc phụ nhạc mẫu một chút. Đem toàn bộ những thiếu sót trước đây bù đắp lại toàn bộ… Được không?”

Tống Trường Tuyết nghiêm túc suy nghĩ một lát. Lập tức cười tươi như hoa nở, hạnh phúc nhào vào trong lòng chàng.

“Chàng nói đó! Không được gạt thiếp!”

“Không gạt nàng.”

Trữ Khác vững vàng tiếp được cái đầu nhỏ nhào tới, cười hứa hẹn, âm thanh trước sau đạm mạc như trà xanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.