Tống Trường Tuyết muốn tiến cung tìm Hoàng đế đòi thuyết pháp, nhưng vì từ nhỏ nàng đã không có kiến thức sâu rộng, lại còn là phu nhân nửa vời, nhất thời cũng không nghĩ ra cách tiến cung, không có chủ ý đứng một mình bên lề đường.
Nàng cũng gọi là biết được mấy quý nhân bề trên. Một là Lương thị phủ Quốc công đã từng thành tử địch với nàng. Một là Lư Tương phủ Hoài An hầu từng tính kế với nàng. Lục đi lục lại trong đầu, vẫn còn đại tiểu thư Vân Gia Binh phủ Thượng thư.
Nàng khó xử gãi gãi đầu, không biết Vân Gia có bằng lòng giúp mình không. Thầm nghĩ thử một lần mới biết, liền hỏi đường đi tới Vân phủ.
Sau khi hạ nhân thông báo, Vân Gia không mời nàng vào mà tự mình đi ra. Tay nàng đang kéo miếng ngọc bội ở hông, sắc mặt có phần lo lắng nhìn Tống Trường Tuyết. Có lẽ là cũng nghe được vài lời đồn đại, lúc này cũng cuống cả lên.
Nàng mở miệng hỏi: “Phụ thân nói Tướng phủ bị giam lỏng, sao ngươi đi ra được?”
Tống Trường Tuyết cũng rất mờ mịt, vội đáp: “Ta cũng không biết…”
Nói rồi nàng mới nhớ đến mục đích mình đến đây, đáng thương nói: “Ta, ta muốn tiến cung gặp Hoàng đế. Ngươi nhất định có cách, có thể giúp ta một chút được không?”
Vân Gia nghe mà ngạc nhiên, thậm chí còn có ý tứ xem thường: “Ngươi? Ngươi đi thì được lợi gì? Đi rồi mong ngóng chàng thêm xui xẻo sao? Không giấu gì ngươi, ta đang muốn vào cung cầu tình cho Tướng gia, ngươi đừng có mà nghĩ vớ vẩn nữa. Buôn bán không thành ở tình ý, nhìn rõ tốt xấu chút đi. Giờ chàng phạm vào tội chết, ta cũng không thể đứng yên. Khi còn bé ta thường theo mẫu thân tiến cung, qua lại thường xuyên, trước mặt bệ hạ cũng gọi là chen miệng vào được.”
Tống Trường Tuyết nghe mà lập tức vui vẻ. Nhưng nghĩ tới nàng không muốn mang mình theo, thoáng cái muốn kéo tay áo nàng nhưng lại không dám, chỉ cúi thấp đầu nghịch tay áo của mình.
Vân Gia đi không mang theo nàng, Tống Trường Tuyết cũng không có chủ ý mới. Thậm chí nàng còn từng nghĩ đến tìm người nàng cứu mười mấy ngày trước, hắn nói mình họ Ngạn, không chừng lại là Vương gia nào đó, chắc chắn có thể dẫn nàng tiến cung. Hiện tại muốn hỏi Vân Gia có người này hay không nhưng lại không biết miêu tả đặc thù thế nào, cuống đến độ giậm nhẹ chân.
“Xin ngươi đó, mang ta theo với… Ngươi xinh đẹp nhất, ngươi là cô nương tốt nhất thiên hạ.” Tống Trường Tuyết quýnh lên liền nói hết mấy lời nịnh nọt, mặc dù mấy lời kia thật sự kém cỏi…
Nàng nghĩ ngây ngốc, mẫu thân dạy nàng không được nói dối, nhưng nàng cũng không có nói dối nha. Vân Gia đại tiểu thư thật sự rất đẹp, nếu như… Nếu như còn đáp ứng thỉnh cầu của nàng, đó chẳng phải chính là cô nương tốt nhất thiên hạ sao?
Bỗng được khen Vân Gia có phần hưởng thụ, nàng nghe qua không ít lời khen, nhưng từ miệng thiếu nữ cùng tuổi nói ra thì đúng là hiếm thấy. Ngẩng đầu thấy dáng vẻ của nàng, lòng thầm thở dài một hơi, miệng vẫn không tha: “Ngươi đi với ta cũng được nhưng ngươi phải nhớ, Tướng phủ bị giảm lỏng, ngươi thoát được lại chạy đến trước mặt hắn, đây không phải vô duyên vô cớ muốn chết sao? Bởi đó nên ngươi chỉ có thể tự mình chịu ấm ức, coi như là tỳ nữ bên người của ta, cùng ta tiến cung. Còn nữa, tuyệt đối không được phép gây thêm phiền toái cho ta!”
Mới nãy thị vệ trước cửa có nói mình được bệ hạ đặc biệt cho phép mà, sao lại muốn chết chứ? Tống Trường Tuyết thầm nghĩ ngây ngốc nhưng không dám phản bác lời nàng. Nàng thấy Vân Gia có thể đồng ý cho nàng theo đã là chuyện vui lớn, như vậy mình cũng có thể giúp được việc rồi.
Nàng nghiêm túc gật đầu, trong lòng cảm kích.
Tống Trường Tuyết theo nàng đến hậu viện đổi y phục, tùy tiện búi tóc kiểu thông thường của tỳ nữ, đúng là rất có tiềm năng nha hoàn. Sau khi chuẩn bị xong đâu đấy, hai người cùng lên một cỗ kiệu, lập tức đi về hướng Hoàng cung Hoài Tống.
Trình ra bài tử, không ai dám ngăn cản. Thời gian chờ đợi đằng đẵng trôi qua. Từng tầng thông báo qua đi, hai người xuống kiệu thì lập tức có thái giám tiến lại dẫn đường, dẫn bọn họ đến Chiêu dương điện.
Lại là tầng tầng thông báo. Đến khi được cho phép, Vân Gia xem nhẹ cách thức quen lối tiến vào điện. Tống Trường Tuyết giấu tâm trạng trong lòng, như một tiểu nha hoàn thấp thỏm bám theo sau nàng, không dám thở mạnh một tiếng. Nàng cảm thấy mình thật xấu mặt, bao giờ mới có được phong thái như Vân Gia đây?
Lại nói đến Vân Gia dẫn theo nha hoàn tiến vào điện. Ngạn Khải đã đứng trên đài từ lâu, lòng hắn ngược lại cũng vô cùng ngạc nhiên. Thiên kim Thượng thư này tính tình rất bướng, đang yên lành sẽ không cầu người, giờ không biết vì chuyện gì lại đột nhiên đến diện thánh.
Ngạn Khải nhìn thoáng qua, bỗng có hơi khó hiểu.
Ồ, tiểu tùy tùng phía sau nàng sao nhìn quen mắt vậy…
Tống Trường Tuyết chưa từng trải qua tình cảnh này, chỉ hận không thể giấu được mình trong tay áo, giấu mặt sau Vân Gia không dám lên tiếng. Thời điểm thọ yến Thái hậu lần trước khá tốt, nhiều người náo nhiệt đông vui, cũng chỉ là nhìn từ xa một chút, không có gì đáng sợ. Nhưng trong đại điện lúc này chỉ có mấy người bọn họ, bầu không khí quá kinh khủng.
Vân Gia khẩn thiết hành lễ, nàng cũng răm rắp hành lễ theo. May mà chỉ là một nha hoàn nên không cần nói, chỉ cúi đầu không dám nhìn người trên đài, âm thầm nhấc khóe mắt nhìn Vân Gia, hy vọng nàng có thể nói mau mau.
Quả nhiên, Vân Gia không làm nàng thất vọng, không vòng vo, bước lên một bước: “Không dối gạt bệ hạ, lần này Vân Gia diện thánh, chính là bởi chuyện của Tướng quốc mới tới. Phụ thân không muốn nhúng tay vào chuyện triều chính, mong bệ hạ nể tình Vân Gia khi còn nhỏ thường bầu bạn với Thái hậu, nhiều năm cùng bà giải sầu, mà nghe vài lời của thần nữ.” Tay cha nàng giữ binh quyền nên cũng được coi là con gái của Tướng phái, tự xưng quanh minh, khi nói chuyện cũng không hề làm bộ.
Ngạn Khải lướt qua nàng, khước từ: “Vân Gia, nhà ngươi thật khiến trẫm thất vọng.”
Vân Gia thầm nghĩ mãi vẫn nghẹn họng, không hiểu tại sao lần này Hoàng thượng lại cố chấp như vậy. Vừa muốn nói lại bị hắn cắt lời.
“Trẫm vốn tưởng nhà ngươi là một người thông minh. Nhà ngươi có thể tìm ra cách, Tướng quốc cũng tìm được, lẽ nào hắn không uyên bác hơn nhà ngươi sao? Đương nhiên không rồi.” Ánh mắt Ngạn Khải dường như lơ đãng rơi vào phía sau Vân Gia, có ý cố tình nói không nhanh không chậm, “Chỉ cần người trẫm muốn giết, cho dù không có tội cũng thành có.”
Tống Trường Tuyết dè chừng núp mặt phía sau đã lâu, nghe thấy tên cẩu Hoàng đế này mất tính người phát điên, lập tức không cầu nữa! Giậm chân! Bùng nổ!
Lần này gì nàng cũng mặc kệ, ngẩng đầu hướng Ngạn Khải đầy giận dữ.
“Ta muốn nhổ vào!!”
Mặt của cẩu Hoàng đế…
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, Tống Trường Tuyết đột nhiên dừng giữa chừng.
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, bầu không khí thật sự có phần quỷ dị. Vân Gia đứng yên một dạng như các cung nữ thái giám, cong khóe miệng không nói. Ngàn lần nàng cũng không nghĩ đến, tiểu cô nương nhát gan kia lại can đảm nói ra một từ đủ để giết chết hàng vạn từ khác. Sau ngạc nhiên, nàng đoán trước được kết cục của nàng ấy mà tiếc hận.
Ngạn Khải nhìn nàng nở nụ cười khó hiểu, không giống đang cao hứng, cũng không giống châm biếm, ai cũng không nhìn ra được. Hắn hơi cúi đầu, chiếc cằm cương nghị phía dưới lộ ra độ cong, sống mũi thẳng tắp, đồng tử màu ngọc đen thâm thúy.
Đợi Tống Trường Tuyết phản ứng lại, trái tim đập kịp liệt. Nàng đứng sững tại chỗ, mắng không được xin lỗi cũng không xong, có cảm giác mình đứng đây là dư thừa.
Lát sau, Ngạn Khải phá vỡ mảng yên tĩnh này.
“Sao vậy? Không đi ăn bánh bao của mình lại chạy đến đây mắng người?”
Lần sau gặp lại, bọn họ đã là người ở hai con đường, không chỉ về thân phận, mà còn cả lập trường.
Tống Trường Tuyết không đáp hắn, chỉ cảm thấy oan ức, vội vàng cuống quít nắm tay áo. Nàng thật sự bị dọa sợ rồi, cái người sớm tối ở chung mười ngày kia, chí ít cũng xem như bằng hữu, chớp mắt một cái liền biến thành Hoàng đế Hoài Tống, đổi là người khác cũng không tin được a. Nàng chỉ thấy mình như đang mơ, thậm chí còn lặng lẽ véo tay mình.
Dù biết hậu quả, nhưng nếu đối phương là người chưa quen qua bao giờ nàng cũng không có gan ra sức mắc tiếp. Ngược lại đầu óc vừa được một gậy phá mộng làm cho tỉnh táo, cơn giận kia đương nhiên cũng tiêu tan, chân tay luống cuống đứng yên không biết làm sao mới phải.
Tống Trường Tuyết rất muốn hỏi một câu, vết thương của ngươi đã lành chưa, rồi lại tự mình gạt đi. Đáy lòng nàng có một phép tắc kiên định, đó là người muốn giết Tướng gia, người không tốt với Tướng gia chính là người xấu.
Cô nương bánh bao nhỏ quả nhiên vẫn như trước, rất dễ thẹn quá hóa giận, muốn mắng là mắng, nói dừng là dừng, bị người ta bắt nạt vẫn sẽ oan ức khóc nhè.
Hắn không trách tội nàng, dẫu sao trong mười ngày kia, số lần nàng mắng hắn còn nhiều hơn nhiều…
Ngạn Khải nói thêm: “Hóa trang biến thành nha hoàn như vậy, nhà ngươi định đến đây để diễn kịch hả?”
“Ngươi mới đang diễn kịch ý!” Tống Trường Tuyết phẫn nộ quệt một bên miệng, nàng ghét nhất người nào vòng vo mắng nàng, lập tức nổi hứng mắng mỏ, “Ta nhổ! Ngươi là đồ lòng dạ đại dương độc ác! Đi đâu cũng không phải người tốt!”
Ngạn Khải thấy có hơi oan lại không biết làm sao với nàng, tự nhiên phải vác trên vai cái danh xấu.
Vân Gia đứng bên nghe hai người nói chuyện mà chẳng hiểu gì, tự dưng thấy mình thành người ngoài cuộc không tiện xen vào, chỉ nhìn tới nhìn lui hai bên.
Ngạn Khải thu lại sắc mặt: “Trẫm đặc biệt cho phép nhà ngươi tự do ra vào, có thể quang minh chính đại mà đi. Có điều, nếu nhà ngươi cũng đến là để xóa tội cho hắn, ta vẫn sẽ nói câu kia.”
“Cái mạng này của ngươi là ta cứu về…” Tống Trường Tuyết nhìn thấy cái mặt quen thuộc kia lên không kiêng nể gì nữa, nói không nghĩ, “Ngươi dám giết chàng, ta bắt ngươi đòi lại.”
Tim đột nhiên như bị bóp một cái, Ngạn Khải cười, giọng nói không biết là bất đắc dĩ hay bi thương, “Nhà ngươi nói xem, đòi thế nào?”
Thật chất, hắn xác thực từng có ý muốn triệu nàng tiến cung ở, dù gì trên người có ngọc tỷ trấn quốc, nói nàng mới là Trưởng Công chúa thật sự cũng không phải không có người tin. Nhưng trong chớp mắt hắn gần như thay đổi, có rất nhiều nguyên nhân không nói ra được.
Không chỉ bởi tính cách nàng không hợp, quan trọng hơn chính là trong lòng nàng không có hắn.
Tống Trường Tuyết nghe mà vô lực cãi lại, chỉ mạnh miệng đứng yên, nàng biết mình đang lấy trứng chọi đá nhưng lại một mực không nuốt xuống cơn giận này. Tuy nói lý lẽ sự việc chính là vậy, chung quy nàng cũng biết đạo lý cường quyền nhược thế, không có biện pháp cứng rắn đối đầu hắn, cả người đứng tại đây vô cùng khó chịu.
Nàng chẳng có tác dụng gì, cái gì cũng không có, còn luôn bị người ta bắt nạt, chỉ khiến người xung quanh thêm phiền.
Nàng ôm một bụng đầy hy vọng có thể cứu mạng Trữ Khác, lại nhận ra hành động của mình thì ra chỉ là trò hề, không biết tự lượng sức.
Ai cũng không cứu được chàng, chàng sẽ chết, chàng sẽ chết…
Đột nhiên Tống Trường Tuyết đỏ hai mắt, nước mắt không báo trước rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống nền, thút thít vọng lại. Nàng vươn tay quệt một vệt lên mặt, hai chân khom lại hướng Ngạn Khải quỳ xuống. Đương lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tống Trường Tuyết lập tức dập đầu về phía hắn. Thoáng chốc, lập tức khắp đại điện vang lên tiếng bộp bộp, nàng như chưa thấy đau, mang theo tiếng khóc nức nở la to.
“Đừng giết chàng, xin ngươi đó…”
“Cà Rốt đại ca, xin ngươi đó, đừng giết chàng có được không.”
“Xin ngươi đó…”
Ngạn Khải nhìn hành động của nàng chỉ thấy tim như bị người moi ra, đứng bật dậy.