Thừa Tướng Đại Nhân Sợ Ngây Người

Chương 33: Tội chết có thể miễn



Tống Trường Tuyết vẫn không ngừng dập đầu, đầu nàng hiện tại có hơi choáng váng, mặc dù biết hành vi của mình có phần hèn nhát nhưng so với tính mạng của Trữ Khác thì có đáng là gì?

Ngạn Khải vừa muốn bước đến đã thấy Vân Gia đi trước một bước chắn trước nàng, nên có chút lúng túng đứng tại chỗ.

Tống Trường Tuyết như là ma quỷ, không biết lấy sức từ đâu liều mạng đẩy tay Vân Gia ra, liên tiếp dập đầu, từng tiếng bộp bộp vang lên trong đại điện. Tuy miệng không nói nữa nhưng âm thanh kia thật sự rất vang, ngay cả thái giám cũng không đành lòng nhìn, cô nương tốt, đừng dập vỡ đầu.

Ngạn Khải không chịu nổi nhấc chân dài bước qua, khuỵu chân đỡ đầu của nàng lên, trán nàng đặt trong lòng bàn tay hắn, nơi đó cảm giác được bụi bẩn thô ráp. Tống Trường Tuyết như muốn dập tiếp, Ngạn Khải dứt khoát giữ vai nàng, một chút sức cũng không cho nàng phá ra. Lại nói, sức của phụ nữ so với đàn ông dù gì cũng kém xa, Tống Trường Tuyết không có biện pháp, không biết làm gì hơn là ngẩng đầu nhìn hắn, trước mắt tối đen.

Ngạn Khải ngồi xổm ở đó, thấy nàng cuối cùng cũng không ồn ào nữa mới buông lỏng tay thì thấy lòng bàn tay mình có vệt máu nhỏ, cúi đầu thấy hai mắt đẫm lệ của nàng, có đau lòng nhưng phiền muộn nhiều hơn.

Hắn cũng chẳng quan tâm lời thỉnh cầu của nàng, chỉ gọi cung nhân: “Mau truyền Thái y.”

“Ta không cần Thái y, ta chỉ cần Tướng gia…” Mặc kệ người khác có nghe thấy không, Tống Trường Tuyết chỉ quan tâm gào thét như trẻ nhỏ lạc đường tủi thân khóc nháo trước mặt ca ca. Rất nhanh, trên trán nàng lại chảy ra ít máu đỏ khiến người ta sợ hãi, nhưng có vẻ như người trong cuộc vẫn không hay biết.

Ngạn Khải đau lòng nhìn, muốn ôm nàng vào lòng dỗ dành. Nghe được lời này liền mạnh mẽ ấn xuống ý nghĩ này… Tay cứng dần buông khỏi bả vai nàng.

Vào lúc này hắn chỉ muốn mắng nàng một câu, nàng đã đần lại còn mù nữa sao? Nàng không thấy ta sao?

Thật ra ở trong mắt Tống Trường Tuyết, xem hắn là vua một nước cũng không có cảm giác gì. Nước mắt nhanh đến cũng nhanh đi, nàng mím môi, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt, chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, dường như coi người trước mắt này là kẻ thù mấy đời, hận càng thêm hận.

Giờ mới thấy trán đau, Tống Trường Tuyết lẩm bẩm rên một tiếng nhưng vẫn không nhìn hắn, chỉ nghiêng đầu sinh hờn dỗi.

Ngạn Khải thấy dáng vẻ này của nàng sợ là lát nữa sẽ không hay, chỉ hỏi một câu: “Nhà ngươi để tâm đến hắn như thế là bởi vì hắn tốt với nhà ngươi sao?”

Tống Trường Tuyết cảm thấy trán rất đau, bĩu môi lơ hắn.

“Vậy nếu như trẫm cũng đối tốt với nàng như thế…” Ngạn Khải nói được nửa thì dừng lại, cười châm biếm, “Bỏ đi, coi như những lời trên ta không có nói.”

Hắn cũng không hy vọng nàng có thể có suy nghĩ “hận chưa đúng thời chưa gả”, chỉ cần nàng không ghét mình là được. Tuy thời gian ở chung không lâu không, không thể nói là yêu sâu đậm nhưng vẫn có chút động tâm, vào lúc này trong tim vẫn vài phần nội thương.

Tống Trường Tuyết cũng không hiểu được cái vòng luẩn quẩn trong hắn, hừ một tiếng không quan tâm. Ngoài mặt tỏ vẻ uất ức nhưng lòng nàng biết hắn vẫn muốn giết Tướng gia, chắc chắn chẳng phải loại người tốt lành gì.

Lưu Thái y nhận lệnh chạy vội từ Thái y viện tới, xách hòm thuốc nhỏ hân hoan chạy vào đại điện. Vừa thấy tình huống trước mắt ông liền ngã ngửa. Ông còn tưởng Hoàng đế xảy ra chuyện gì đó, hóa ra lại là tiểu cô nương chuyển lời dạo trước.

“Không biết yêu quý bản thân, nhà ngươi đang sống cho mình hay cho người khác hả? Còn đần nữa, trẫm lập tức cho nhà ngươi dập tiếp, ai cũng không được cản nhà ngươi.” Ngạn Khải nói như đang giáo huấn.

Lưu Thái y cũng không hỏi nhiều, chào một cái liền bắt đầu xử lý vết thương trên trán Tống Trường Tuyết, nhìn cái là biết do dập đầu mà ra. May mà trong đại điện không quá thô ráp như bên ngoài, bằng không sẽ bị nhiễm trùng. Ông vừa bôi thuốc lên trán Tống Trường Tuyết vừa tự lải nhải trong lòng, xem ra bệ hạ rất quý cô nương này, không thể để gặp phải chuyện sơ xuất.

Ngạn Khải nói lời kia nhưng vẫn nghiêm túc nhìn vết thương của nàng, không hiểu sao lại nhớ lại rất nhiều chuyện. Trong viện rách nát, tiểu cô nương múc nước, tiểu cô nương thay thuốc cho mình, tiểu cô nương hễ tức là lại trút giận lên mình. Có lẽ bởi đã từng sống những tháng ngày quá nhạt nhẽo ở nơi khiến hắn ngày càng thu mình lại. Rồi bỗng nhiên trông thấy một tiểu cô nương vô cùng kỳ lạ, lâu dần liền bắt đầu không đoán được tim mình.

Tống Trường Tuyết hục hặc quỳ ở đó cũng không chào hỏi Lưu Thái y, chỉ mặc ông quấn từng vòng vải. Chẳng buồn nhìn ai, tự mình khó chịu, không sợ trời không sợ đất, một lòng mặc xác đối phương là cửu ngũ chí tôn kia.

Lưu Thái y xử lý xong cho nàng rồi dặn dò vài điều, nàng không lọt tai chữ nào cả, chỉ ậm ừ gật đầu, sờ sờ trán mà cảm thấy mình đúng là vô cùng ngốc, tự nhiên lại mang thương tích vào người.

Thấy nàng không sao nữa, Ngạn Khải cũng không nói nhiều, chỉ bảo: “Nhà ngươi về đi, trẫm sẽ không lấy mạng của hắn.”

Đôi khi cảm thấy làm Hoàng đế thật bất lực. Chung quy vẫn là mềm lòng, không nỡ khiến nàng buồn.

Chỉ bằng một câu này, Tống Trường Tuyết đột nhiên vui vẻ nghiêng đầu, có chút khó tin nhìn chằm chằm vào mặt hắn. Khống chế thần thái trong đôi mắt, hắn xua đi nỗi buồn bực không tên, trong tim hiểu rõ, nàng đang vui vẻ vì một gã nam nhân khác.

“Thật sao?!” Tống Trường Tuyết lờ mờ nghi vấn, sợ hắn sẽ đổi ý.

“Nhà ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, trẫm nói không lấy mạng của hắn không có nghĩa là sẽ không trị tội hắn.” Giọng điệu Ngạn Khải như thường, không còn nhường nhịn như trước đây, đại khái là đã dần vứt bỏ tâm tư.

“Được thôi được thôi!” Tống Trường Tuyết vui mừng không ngớt, cũng chẳng để ý đến vết thương trên đầu mình, nghiêng người về phía trước ôm chặt lấy Ngạn Khải. Chiếc ôm nhẹ kia không mang theo nửa phần nhu mì, chỉ là để biểu đạt cảm kích của mình, thành thật mà phấn chấn, cũng mặc kệ hắn không phải là người mình có tư cách ôm.

Vân Gia không nhịn được nhìn qua đó, nhìn chung thì nàng biết toàn cục, đầu đuôi câu chuyện cũng xem như là tự mò ra, biết bệ hạ tha mạng cho Trữ Khác, nàng cũng rất vui mừng. Trớ trêu là vừa nãy nàng còn châm biếm nha đầu này, đúng là như tự vả vào mặt… Thật không nghĩ tới nhìn nha đầu kia vừa ngu vừa ngốc, lại tóm được bao nhiêu người. Vân Gia cũng tự ngẫm nghĩ, trên mặt cũng chẳng có biểu hiện gì, chỉ lúng túng xoay mặt đi, trưng ra cái mặt ‘đây chẳng thấy gì cả’.

Ngạn Khải cứng người, đột nhiên bị ôm đến sợ hết hồn, tiếng não lòng chẳng nói chẳng rằng cũng ập đến. Cái này là cách Tống Trường Tuyết biểu đạt cảm kích, nàng chỉ cảm kích… Bởi người mình tha chính là người nàng yêu, không phải vì mình.

Tống Trường Tuyết cũng bắt đầu thấy ngại, vì hành vi vừa rồi mà áy náy vô cùng, nhỏ giọng xin lỗi hắn: “Xin lỗi nhé… Vừa nãy ta nói ghê quá, ngươi đừng giận.” Thái độ trước sau chuyển biến đến nhanh, đến chính nàng còn thấy kỳ quái.

Ngón tay Ngạn Khải vô thức đưa lên, muốn vươn tay ôm lấy eo nàng. Mười ngón tay dừng một lát trên không, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đẩy nàng ra.

“Không sao, nhà ngươi về đi.”

Giọng hắn vừa nhẹ lại nhạt, giống như áng mây lững lờ trôi.

Ngạn Khải nói rồi đứng dậy trở lại chỗ, cũng không nhìn nàng một cái.

Tống Trường Tuyết bị hắn đẩy ra, nhìn bóng lưng hắn thật có hơi không có ý tốt, phải chăng đang giấu vẻ đắc ý vênh váo của mình? Nàng kéo váy đứng dậy, bởi vì quỳ lâu nên từ chân truyền đến cảm giác tê tê như bị kim châm, chút xíu nữa là ngã xuống, may có Vân Gia kịp thời đỡ.

Vân Gia nhẹ giọng: “Về thôi.”

Tống Trường Tuyết đứng một lúc cảm giác dưới chân mới dần mất đi. Lẳng lặng ngoái đầu lướt qua Ngạn Khải, thì thấy bóng lưng hắn không có phản ứng gì khác thường mới thở phào trong lòng, hành lễ rồi theo Vân Gia trở ra ngoài. Lần này cũng bị giống lần trước, nàng không có cảm giác gì khác, chỉ cảm thấy đầu đau lắm nhá…

Mãi đến khi tiếng bước chân biến mất khỏi cửa điện, Ngạn Khải mới nhẹ nhàng xoay người đưa mắt nhìn. Nhưng lại chỉ thấy ánh sáng ngày đông chiếu xiên vào, trong khoảng nhỏ bé bụi bặm tung bay, như mộng như ảo, thật giống như một giấc mộng trong quá khứ nhưng lại rất ấm áp.

Giây phút ấy hắn mới hiểu, từ nay về sau, cho dù mình có ngồi nơi cao nhất, cho dù nắm trong tay quyền sinh sát của thiên hạ.

Cũng không thể… trở lại những ngày xưa với nàng.

xxxx

Tống Trường Tuyết ôm đầu trở về nhà, một câu Vân Gia nàng cũng không nghe lọt, trong đầu đều là làm sao giải thích với Trữ Khác đây.

Hài thêu lưu lại trên tuyết tạo thành một mảng tuyết tan lớn, lạnh khiến nàng run cầm cập. Nàng đứng ở cửa lớn trừng mắt nhìn đám người vẻ mặt trước sau như một, vẫn không cho phép bất kỳ người nào trong phủ ra ngoài, như là có ý bắt nạt người khác.

Không biết phải chăng vẫn còn thú vui trong lòng, nàng vẫn cố tình thăm dò, nhấc chân bước lên bậc hè rồi lại tự đi xuống. Đi tới đi lui ba lần khiến tuyết đọng trên bậc hè bị mình giẫm nét hết mới tha cho. Mấy thị vệ kia vẫn không có phản ứng gì quá lớn, chỉ là khuôn mặt có hơi co giật. Tống Trường Tuyết chơi xong mới xoay người vào trong phủ.

Chạm phải đám nha hoàn nhìn thấy hình dáng này của nàng, từ đáy lòng đều hít vào ngụm khí lạnh. Lúc ra người vẫn nguyên vẹn, khi trở về thì quấn một miếng vải trắng, đây là cái đạo lý gì? Có điều ai cũng không dám hỏi, hành lễ xong liền đi làm việc của mình.

A Lan ở phòng bếp thấy nàng thì mắt sáng lên, không dám ho he gì đến vết thương của nàng, chỉ vội bưng cháo nóng đưa đến, “Tướng gia đã một ngày không ăn gì, ai cũng không quan tâm. Phòng bếp nấu rất nhiều cháo, phu nhân người tự mình đưa đến được không ạ?”

Tống Trường Tuyết hiếu kỳ: “Sao lại là cháo?”

“Một ngày không ăn gì nên ăn ít thức ăn, vẫn nên ăn tham đạm mới tốt.” A Lan nở nụ cười ngốc nghếch, đặt vào tay nàng liền rời đi.

Tống Trường Tuyết vốn muốn đi tìm Trữ Khác, giờ cũng thuận đường liền bưng cháo đi đến cửa thư phòng. Quả nhiên vẫn như buổi sáng, gọi nửa ngày cũng chẳng quan tâm đến ai.

Nàng biết giờ lòng hắn đang khó chịu nên không trách hắn. Chỉ dằn lòng gọi lần nữa: “Tốt xấu gì chàng cũng phải ăn gì chứ. Một ngày rồi, đói quá thì phải làm sao đây?”

“Tướng gia, chàng mở cửa mở cửa đi mà…”

Vẫn không quan tâm đến ai, nàng lập tức thở dài, bưng cháo đứng ngoài cửa đi cũng không được vào cũng không xong. Quả thật có chút phiền muộn, trán vẫn đau âm ỉ, tựa như nhắc nhở nàng vừa làm một chuyện ngu đần đến mức nào.

Dường như Tống Trường Tuyết đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, dừng một lát rồi nói một câu.

“Bên ngoài lạnh lắm.”

Nàng im lặng nghe động tĩnh bên trong. Quả nhiên, bên trong truyền đến tiếng bàn di chuyển. Không lâu sau cửa thư phòng từ từ mở ra, lộ ra gò má có hơi gầy của hắn.

Trữ Khác đưa mắt qua nàng, nhẹ giọng: “Vào đi.”

Tống Trường Tuyết biết đây là một chiêu công hiệu, đáy lòng vui vẻ bưng cháo bước vào. Vừa mới dịch vài bước chân liền bị Trữ Khác xách cổ từ phía sau.

Nàng khó hiểu xoay đầu lại thì thấy Trữ Khác nhìn chằm chằm vào thứ quấn trên trán nàng.

“Đầu nàng bị sao thế?” Giọng nói có chút lo lắng và cả sốt sắng.

Nàng nói dối mặt không biến sắc: “Ờ thiếp chơi xích đu ngoài kia đầu không cẩn thận bị như vậy.”

“Ai bôi thuốc cho nàng?”

“…A?” Tống Trường Tuyết lập tức bối rối, ấp a ấp úng cũng không nói được lý do đành lảng sang chuyện khác, “Ăn cháo thôi…”

Nàng bưng đồ ăn trên tay đến trước Trữ Khác, nhìn hắn tha thiết.

Trữ Khác biết nàng gạt mình cũng không hỏi thêm, thấy nàng được băng bó cẩn thận không đáng lo nữa mới xoay người về chỗ ngồi.

Tống Trường Tuyết thấy hắn không nhìn đồ ăn mình đưa ra, nhất thời có hơi giận, vội đuổi theo, đối hắn thở hổn hển: “Sao chàng không ăn!”

“Ăn không vào.” Hắn đáp một câu rất đơn giản, cầm bút trong tay, không bỏ một phút ngừng viết trên giấy.

Tống Trường Tuyết nặng nề đặt bát cháo lên tờ giấy hắn đang viết, lần đầu tiên tức tối như vậy.

“Mạng cũng sắp không còn còn viết làm gì nữa chứ. Bảo chàng ăn đồ ăn chứ đâu phải ăn thuốc độc! Sao lại tự hại mình như vậy!” Nàng nghĩ đến chuyện mới nãy, càng nói càng tức, “Nhất định phải tránh xa tất cả mọi người thì chàng mới vui sao?”

Nét mặt Trữ Khác cương cứng, nhìn nàng nhưng không lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.