Tống Trường Hoan bị câu nói của hắn sợ đến lùi hai bước, luống cuống bối rối, hơi sốt sắng nhìn về phía muội muội mình, vết máu trên mặt nàng còn chưa khô nhưng không quá nghiêm trọng, ấy vậy vẫn khá khủng bố. Hôm nay làm náo loạn đến thế này, hắn không đồng tình với người muội muội này chút nào, không kiềm được tự mình giải vây cho mình, “Là muội ấy động thủ trước, muội ấy không phân biệt tốt xấu đánh mẹ ta.”
Thời điểm bị người khác uy hiếp, hắn không uy hiếp lại mà tự kiếm cớ cho mình. Khí thế ban nãy của Tống Trường Hoan đều bại dưới tay đối phương.
Tống Trường Tuyết ngọ nguậy, không nhịn được muốn phản bác. Trữ Khác nhàn nhạt liếc qua cự tuyệt nàng, từ từ hạ nàng xuống.
Hắn vốn muốn ôm nàng đi luôn khỏi đây lại không nghĩ có chuyện như vậy vừa xảy ra.
“Thiếp đánh bà ấy là có nguyên nhân!” Tống Trường Tuyết vừa được hạ xuống đã vội vàng giải thích với Trữ Khác, chị sợ chàng xem mình là nữ nhân xấu lòng dạ rắn rết.
“Ta biết.” Trữ Khác không quá để ý, thật ra lúc hắn qua cửa đã được nghe thị vệ nói thân mẫu đột nhiên tạ thế, ai cũng không tiếp nhận nổi…
Tính nàng đơn giản, nhẫn nhục chịu đựng, có thể xảy ra chuyện động thủ đánh người nhất định là không kiềm chế được. Hơn nữa cho dù Tống Trường Tuyết đúng là người không biết tốt xấu, hắn cũng vẫn đứng bên nàng…
Không biết chàng sẽ làm gì, Tống Trường Tuyết cúi đầu ôm hộp im lặng. Khi mẫu thân còn tại thế vẫn luôn răn dạy nàng có thể nhịn thì nhịn. Thế nhưng nếu đối phương chạm vào vùng cấm của mình thì cũng chẳng cần khách khí. Nàng không biết Trữ Khác sẽ làm gì nhưng nàng tin vào chàng.
Trữ Khác thong thả đi tới, ân cần hỏi một câu.
“Cái tay nào đánh?”
“…” Tống Trường Hoan hoảng hồn lại lùi về sau hai bước, buộc chính mình phải đứng thằng, lắp bắp, “Ta không đánh… Không phải ra…” Vụng về biện giải chỉ làm tăng thêm trò cười mà thôi, nhị phu nhân thấy dáng điệu này của nhi tử mình thì càng hoảng hơn, thầm mắng mình không nên nhất thời dung túng cho cái miệng để vướng vào phiền toái lớn đến vậy.
Cùng là thiếu niên, một người cười nhạt mà lên mặt nạt người, một người có cả phủ làm hậu thuẫn lại rụt rè… lập tức phân cao thấp.
“Chỉ hỏi ngươi dùng tay nào đánh, không cần trả lời những vấn đề khác đâu.” Trữ Khác vẫn rất khách khí, đồng thời chậm rãi tới trước Tống Trường Hoan.
Đối phương một từ cũng không thốt ra được, hai tay run lẩy bẩy.
“À, cả hai tay.” Trữ Khác đảo qua mắt xuống dưới.
“Rắc…”
“Rắc…”
Hai tiếng phát ra rồi Tống Trường Hoan mới trắng bệch cả mặt, đôi mắt trừng lớn không dám tin cứ chăm chăm dõi theo hắn, mồ hôi lạnh trực chờ rơi, qua lâu sau mới kêu “A” lên một tiếng!
Trữ Khác mỉm cười: “Chỉ bắt tay với ngươi thôi mà, không cần kích động đến vậy đâu,”
Một câu Tống Trường Hoan cũng không nói được, mặt chỉ trắng bệch, tay trái run run trừng mắt nhìn hắn. Nhị phu nhân bên cạnh thê lương: “Con trai ta! Tay của con tay của con…”
Nghe cái tiếng thảm thiết kia Trữ Khác hơi không kiên nhẫn nhăn nhăn mày.
Không phải chỉ là bỏ hai bàn tay thôi mà, cần phải thất kinh đến thế không?
“Ngươi cái đồ thổ phỉ này, ta, ta liều mạng với ngươi!” Nhị phu nhân bi thương nóng lòng che chở, trở mặt hướng hắn nhe nanh múa vuốt.
Trữ Khác cau mày như là đang ghét bỏ, nhẹ nhàng đẩy bà về chỗ cũ, “Phu nhân, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Tống Bác Văn ở bên thấy nhi tử bảo bối của mình bị phế hai bàn tay, trợn tròn mắt, “Giết người đền mạng, hại người ở tù! Đừng nghĩ rằng trước đây ngươi từng làm quan to nên chúng ta không dám đến nha môn cáo trạng ngươi! Giờ chúng ta có chứng cứ rành rành, như là ông trời trên cao vậy…” Ông chưa nói hết, Trữ Khác không mặn không nhạt đáp cho hai câu.
“Thiếu khanh ở dinh Đại Lý là một tay ta đề bạt, trước nay đều theo lệnh ta, cho dù hiện giờ ta bị phế chức quan thì trong tay ta vẫn nắm nhược điểm của hắn, không dám lỗ mãng. Hơn nữa cũng tiện nói với các ngươi, lệnh lang ra tay mạo phạm Ôn Nghi Quận chúa, vốn phạm vào tội chết. Nếu các ngươi muốn cáo trạng ta thì xin nhanh cho, lỡ như đến chậm dinh Đại Lý sẽ không thụ lí đâu.” Nãy giờ không hề nói thừa, chỉ điểm thêm vài chỗ thôi.
Nói cách khác một là ngươi đi cáo quan sau đó lấy tội mưu hại Quận chúa luận xử, hai là ngoan ngoãn sống yên ổn hết đời với đôi tay bị phế này.
Trữ Khác lùi vài bước đứng cạnh Tống Trường Tuyết, biểu hiện vẫn như ngày thường, không có sắc thái quá lớn, cũng không nhìn bất kỳ ai.
Chẳng là đám người Tống phủ đều mơ màng. Quận chúa? Kia là Quận chúa và Quận vương của Quận chúa?
Đùa à, Tống lão gia cũng đâu có giống người được làm Vương gia.
“Tào lao, phạm tội khi quân không sợ chu di cửu tộc sao?” Tống lão gia bị mấy câu của hắn làm mờ mịt, chỉ cường tranh bách biện, “Ta hiện đang giữ chức quan lục phẩm trong triều, người thì là bình dân bách tính, trước mặt to không những không hành lễ lại ra tay hại người! Còn lôi một đống chứng cớ hoang đường, ngươi như vậy là muốn lừa dối Hoài Tống hả?”
Cái chuyện qua cầu rút ván không phải hắn chưa từng thấy qua.
“Nếu như ta nhớ không lầm thì người đề bạt Thừa nghị quan lục phẩm ngài đây chính là Lại bộ Thị Lang Quách Vạn Xương, à, có vài việc không hay không tiện nói ở đây. Chỉ cần một câu nói của ta thì thu lại chức quan lục phẩm của ngài cũng không phải chuyện gì khó. Huống hồ… Trường Tuyết có phải khuê nữ nhà các ngươi không thì ta không biết, thế nhưng bệ hạ lời vàng ý ngọc phong nàng làm Quận chúa ta lại rất rõ, hiện giờ lời nói của nàng có hiệu lực hơn ta nhiều. Tống lão gia, yên tâm đợi ở nhà và tiếp đón các vị phu nhân xinh đẹp như hoa của ngươi… Ngày ngày qua sống vui vẻ nhé.”
Trữ Khác không nhìn ông lập tức kéo Tống Trường Tuyết dẫn đi. Thật ra trước đây hắn chưa từng bức người thế này, hắn thích giải quyết nhanh gọn hơn. Hôm nay chầm chậm xử lí trước sau đều là vì xả giận cho nàng mà thôi. Trữ Khác không thể tưởng tượng nổi nàng đã sống ở cái nơi này thế nào mà vẫn không bị nhiễm cái thói dơ bẩn này, có thể bởi nàng quá ngốc, nhìn cũng không hiểu thức vãng lai bẩn thỉu của thế gian. Có thể do lòng nàng quá sạch vậy nên mới có cái dáng vẻ ngốc hiện giờ.
Tống Trường Tuyết bị chàng nắm tay, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ, do dự một lúc không chịu nổi nữa mới mở miệng: “Thiếp muốn ở bên mẹ thiếp, thiếp nên giữ đạo hiếu với bà.”
Trữ Khác nói: “Trước theo ta về.”
“Tại sao.” Tống Trường Tuyết ngờ nghệch.
“Nàng chấp nhận để mẹ nàng ở lại nơi thế này à?”
Trữ Khác điềm đạm, bỏ ngoài mắt tất cả những cái nhìn khó xử xung quanh, đáy mắt chỉ in một mình nàng, “Nàng phải nhớ kỹ, nàng là Quận chúa, sắc mệnh đóng dấu trên thánh chỉ viết rõ nàng được bệ hạ phong Ôn Nghi Quận chúa, nàng có năng lực, cũng có quyền thế. Hiện tại nàng phải cho mẹ nàng phong quang đại táng, đúng không?”
Tống Trường Tuyết không đáp lời nhưng ngầm thừa nhận.
“Vậy trước theo ta về điều tra rõ chân tướng sự việc cũng như lo hậu sự, chắc chắn có thể để nàng giữ trọn đạo hiếu với mẹ. Tất cả mọi chuyện cứ giao cho ta, nàng ở lại đây không có tác dụng gì hết.”
Trữ Khác không nói nữa, im lặng giữ chặt tay nàng, đi về hướng cửa lớn. Tống Trường Tuyết ôm hộp mẫu thân để lại cho nàng, mắt ảm đạm, không phản bác, nàng tin tưởng bất kể yêu cầu gì của nàng, chàng nhất định sẽ làm được cho mình.
Cả đám người Tống phủ đều đứng đơ ngay tại chỗ, có chút khó tin mọi chuyện. Mãi đến lúc người đi khuất bóng rồi trong lòng Tống lão gia vẫn tin chắc chẳng qua bọn họ chỉ gạt mình thôi, hù dọa mình thôi. Có điều từ trên xuống dưới Tống phủ đều biết lần này Tống phủ sợ là tiêu đời.
Quận chúa, Quận chúa? Ai mà nghĩ tới một tiện nha đầu lại bay lên cây làm phượng hoàng, thành Quận chúa chứ? Nhị phu nhân lập tức co quắp trong lòng nhi tử, hai mắt mở to nhưng không nói được lời nào, nếu là điều tra rõ chân tướng dì ba tạ thế, bà cũng tiêu đời.
Thật ra tại họa bất ngờ như vậy cũng do gieo gió gặt bão thôi…
Trữ Khác bước ra cửa trước nàng một bước, hai tay nắm chặt chưa từng tách rời, hắn cũng không còn dáng vẻ lên mặt bắt nạt người khác, ánh mắt nhìn nàng vừa dịu dàng lại bình yên.
“Tống Trường Tuyết, nàng đã ra khỏi cái cửa này.”
“Từ nay trở đi, nơi này, không còn bất cứ quan hệ gì với nàng.”
“Là sống hay chết cũng không cần mềm lòng.”
Tay Tống Trường Tuyết được chàng nắm, nhấc chân bước qua, yết hầu nghẹn ngào, “Ừm.”
Nàng nói ít cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ hơi xuất thần. Nghĩ đến cũng bình thường, cuối năm ai không còn mẹ trong lòng sẽ đều không dễ chịu.
Không ngờ trời mùng một Tết đã tối đen, ngoại trừ Tống phủ, xung quanh cửa nhà nào cũng treo đại đèn lồng đỏ, mọi người vui vẻ quét tuyết trước cửa. Dọc đường có một bóng trắng một bóng đen giẫm lên tuyết mềm, hai người thong thả bước đi.
Tay vẫn bị chàng nắm, mắt sưng, sắc mặt vẫn còn hơi hoảng hốt, dáng vẻ như tượng gỗ một lúc mới nhìn đến những ngôi nhà không quen thuộc,Tống Trường Tuyết đột nhiên dừng bước, giọng nói khàn khàn nhỏ nhẹ hỏi.
“Đây không phải đường về nhà?”
“Không phải.”
“Nó dẫn đến đâu…”
“Phủ Quận chúa của nàng.” Trữ Khác bình tĩnh đáp.
Tống Trường Tuyết càng thêm khó hiểu, ôm hộp nghiêng đầu nhìn chàng, nghẹn họng: “Sao chàng biết phủ Quận chúa ở đâu?”
“Ta từng nghe qua, dẫn nàng đi.” Mặt Trữ Khác không biến sắc, cúi đầu nhìn hộp nàng ôm trong tay, dường như sợ nàng lại hỏi tiếp, nói lảng sang chuyện khác, “Nàng tính khi nào thì mở chiếc hộp này?”
Tống Trường Tuyết nhìn theo ánh mắt chàng nhìn về chiếc hộp của mình, hai tay run run. Tựa như chỉ cần nhìn thấy hộp sẽ lại nghĩ đến dáng vẻ trước khi tạ thế của bà, không ai ở bên chăm sóc bà, thậm chí ngay cả trượng phu của mình cũng không quan tâm tới.
“Thiếp…”
Nàng sợ không dám mở ra, tuy nàng không biết bên trong có thứ gì thế nhưng chỉ cần nghĩ đến là đồ vật cuối cùng mẫu thân để lại trên đời là nàng lại thấy sợ. Cảm giác này quá nặng nề khiến nàng nhất thời không thở nổi.
“Mở ra đi.”
Không phải dạng câu thăm dò, Trữ Khác nghiêng đầu nhìn nàng giống như đang cho nàng một hậu thuẫn vững chắc.