Thừa Tướng Đại Nhân Sợ Ngây Người

Chương 46: Có một số chuyện thật khó khăn . .



Hôm ấy khi Trường Tuyết trở về đã gần chạng vạng, Tiểu Đào đột ngột thấy nàng thì kinh ngạc toàn tập không biết làm sao, nàng còn tưởng người bỏ luôn phủ Quận chúa này, không ngờ rằng nàng lại quay về. Tống Trường Tuyết được thẳng đường dẫn vào, lại thấy rất nhiều nha hoàn sai vặt ở Tướng phủ hồi trước, xem ra vị công công kia coi trọng lời dặn của nàng, thu xếp ổn thỏa cho những hạ nhân không nơi chốn.

Tiểu Đào phấn khởi vốn tính quấn quít lấy tiểu thư nói hươu nói vượn, thấy sắc mặt nàng không tốt nên lại không dám nói nữa. Chỉ dọn phòng để họ ở, mọi thứ sắp xếp đâu vào đấy như thể đang chờ chủ nhân tới.

Hôm sau Trữ Khác cho người đưa di thể tam phu nhân từ Tống phủ đến phủ Quận chúa, khoảnh khắc nhìn thấy mẫu thân Tống Trường Tuyết khóc lóc thảm thiết, suýt thì khóc đến hôn mê bất tỉnh. Chúng hạ nhân khuyên can đủ đường mới dẫn được nàng đi nhưng vẫn không cưỡng được sự kiên trì của nàng, tự mình thay y phục mới cho mẫu thân, để vào miệng bà chút cơm tẻ, đây là một phong tục dân gian, hi vọng kiếp sau mẫu thân không phải chịu khổ.

Linh đường được bố trí kỹ càng, ba ngày đình cữu Tống Trường Tuyết không rời mặt đất canh giữ bên người mẫu thân, một miếng cơm cũng không chịu ăn. Trữ Khác không thể làm gì hơn là đỡ nàng một tay, thật sự không gượng nổi cũng chỉ dựa vào tường ngủ một lúc. Mãi đến ngày chôn cất mẫu thân, nàng mới bằng lòng mở miệng ăn cơm.

Tuy không phải thân mẫu nàng thế nhưng ơn dưỡng dục nhiều năm qua của Loan nương so vớ thân mẫu còn nhiều hơn, Tống Trường Tuyết tâm hiếu nên có không ít lễ nghi giống nhau.

Trữ Khác nói chuyện còn lại đều giao cho chàng, lập tức chàng thật sự bắt tay vào. Đưa nàng về phủ Quận chúa, vốn muốn mượn quyền thế của nàng để làm việc thuận tiện, hơn nữa việc hắn xử lý mọi chuyển thuận buồm xuôi gió cũng chẳng phải là đại hạn tới chân.

Tra khảo, kháng án, mọi chuyện đều tiến hành từng bước nghiêm mật không kẽ hở như phong cách hành vị trước đây của hắn. Huống hồ những viên quan kia đều là đồng liêu cũ với hắn, không có tình xưa cũng có thiên vị. Một lão gia xuất thân từ tiểu quan bát phẩm, một kẻ tiểu thiếp của tiểu quan lòng dạ lang sói hẹp hòi, đâu phải là đối thủ của Trữ Khác thân kinh bách chiến trong chốn quan trường? Chỉ hỏi qua hai câu lập tức lộ chân tướng, ngay cả dùng hình cũng miễn luôn.

Nói thật ra, ngày ấy Dương thị ở Tống phủ lần lượt đạp đổ từng người, đều là bà ra tay. Trong lòng bà, lai lịch Loan nương không rõ ràng, vô duyên vô cớ cho bà ân sủng, oán khí đè nặng trong lòng bà mấy chục năm, vừa hay Loan nương bệnh, trong tay lại có một số của hồi môn lớn, nếu bà chết rồi có thể đến tay thật là quá tiện nghi, thế là bà xúi giục nha hoàn ngưng thuốc, khiến bệnh của bà nghiêm trọng hơn. Dương thị nghĩ, đâu phải chính bà hạ độc, ai có thể trách được bà đây?

Tự làm tự chịu, Dương thị chẳng qua chỉ là một phụ nhân thô phỉ, lòng dạ kia đâu tránh được đôi mắt tóe lửa xuyên thấu của nha sai trao khảo, đe dọa vài câu thì khai sạch, trước áp giải vào đại lao sau chờ định tội.

Lúc Hoàng đế phê chuẩn tấu chương có nghe Ôn Nghi Quận chúa hồi phủ, cùng về với Trữ Khác. Mới đầu thì nghe là do lo tang sự cho mẫu thân, sau lại nghe nói Trữ Khác có một vụ kiện nhỏ bôn ba khắp nơi, so với trước đây nên để tâm mọi chuyện. Ngạn Khải phiền muộn xong thì không khỏi bắt đầu thấy lạ, lại hỏi thêm vài chuyện ở phủ Quận chúa, dặn dò qua một lượt. Ngẫm cẩn thận hành động của Trữ Khác, không hỏi kỹ người báo tin chỉ phân phó để Hình bộ vì đó mở cửa thông hành, có thể giúp được gì thì giúp.

Còn về phần Thừa nghị lạng lục phẩm Tống Bác Văn đột ngột bị bề trên rút chức quan, bổng lộc trước cũng không phát cho ông, thẳng tay đá ông vào hàng ngũ tán quan. Ngạn Khải thong thả chấm bút lông sói, tự mình tính toán lại công lao của Trữ Khác, không có chức quan vẫn có thể hành việc, suy xét tỉ mỉ thật làm lòng người bất an, lại nghĩ đến Ngự sử Đại phu thay quyền Thừa tướng làm những chuyện hồ đồ mấy ngày qua, chỉ thở dài một hơi… Bèn đem chuyện này mắt nhắm mắt mở cho qua.

Lão gia Tống phủ không còn chức quan, địa vị xuống dốc không phanh, thêm vào chuyện ông vốn nhờ vào bổng lộc kiếm sống, chức quan không còn, cũng chẳng có mỡ để mò, toàn bộ Tống phủ đột nhiên trở nên nghèo rớt mùng tơi, tại họa ập đến bất ngờ, nhi tử duy nhất là Tống Trường Hoan lại là kẻ tàn phế, chỉ có thể tiêu tiền không thể kiếm tiền, lập tức hung hăng oán giận thằng con không có bản lĩnh. Vốn nghĩ còn có sính lễ của Tống Trường Tuyết còn có thể dùng nhưng lại bị chủ nhân cũ mặt không biến sắc thu về. Trữ Khác không phải là keo kiệt chút tiền này, chỉ không hy vọng bọn họ được sống tốt thôi.

Hy vọng cuối cùng không còn, Tống Bác Văn hết cách, còn cả một đại gia đình phải nuôi đó nhưng Tống Bác Văn lại vui mừng bởi may mà Dương thị bị phán hình, bằng không còn phải nuôi thêm một người…

Khi ăn mặc cũng thành vấn đề, tòa nhà cũng không có nhiều đồ đắt, chỉ bán đi đổi được thành tiền sống tạm qua ngày, ngày tháng trôi qua vô cùng khó khăn.Trước kia tuy không quá giàu có, tốt xấu cũng coi như bậc trung, đột nhiên trở nên thảm hại thế này ai cũng không chịu nổi. Nói là bán gia sản lấy tiền nhưng tiền kia đến một ngày sẽ dùng hết, Tống lão gia lại bắt đầu sầu thảm, sầu đến nghiến răng nghiến lợi.

Xét cho cùng vẫn tại đứa con gái nhẫn tâm kia! Nuôi không nó lâu như vậy, cái đồ lòng lang dạ sói!

Khi tất cả mọi người đều chửi xéo nữ nhi là Quận chúa lừa đảo, Tống Trường Tuyết lại mắc phải một vấn đề không hề nhỏ.

Trữ Khác đòi đi.

Nàng nguôi ngoai đau thương vì mẫu thân tạ thế thì được biết tin, lập tức giận đùng đùng chạy vào phòng Trữ Khác thì thấy chàng đang dọn đồ đạc.

“Là chàng đưa thiếp về đây, giờ chàng lại đòi đi, chàng như vậy là vì không muốn sống với thiếp sao?”

Nói là dọn đồ thật ra không có gì phải sắp xếp cả, mấy ngày nay chỉ có một quyển giấy tờ mà thôi. Lúc đến không mang gì, đương nhiên lúc đi cũng không có gì để mang đi. Trữ Khác nghe thấy tiếng nói đành phải xoay mặt đối diện nàng.

“Phải đấy.” Hắn đáp rất vô tư.

Hắn vừa quyết định là làm luôn, không có gì phải do dự.

Nhất thời Tống Trường Tuyết không biết nói sao cho phải, chỉ ra phía ngoài: “Chàng muốn về căn nhà nhỏ trước đây à?”

Trữ Khác khẽ gật đầu một cái, dường như rất tùy hứng, “Mọi chuyện đều đã xử lý xong, chắc là không có chuyện lớn gì quan trọng nữa. Chính thư quyển 2 còn chưa viết xong, sách đều ở nhà hết, không trở lại đó ta sợ sẽ…”

“Không thể mang sách đến đây ạ? Vì chàng ghét phủ Quận chúa này không có căn phòng nhỏ thoái mái kia à?” Tống Trường Tuyết không thể lý giải được suy nghĩ của chàng, mở miệng cắt lời.

Trữ Khác bỗng buông mắt, biểu hiện bắt đầu lúng túng: “Không phải ghét.”

“Trường Tuyết, ta là một nam nhân.”

Nàng bất ngờ trợn tròn mắt, không hiểu ý của chàng.

Trữ Khác nói tiếp: “Là một nam nhân nên không muốn bị người ta coi thường, không muốn bị người ta nói là ăn bám thê tử, nàng có thể hiểu không?”

Tống Trường Tuyết đơ người, mấy ngày gần đây chàng vì chuyện của mình bận nọ bận kia, có khi ăn cơm cũng không nhìn nhau, trở về phòng là ngả người ngủ luôn, rất ít trò chuyện với mình. Nàng lại không biết chàng đang như vậy.

Vào sống trong phủ Quận chúa đã hơn mười ngày, không phải chưa từng ở qua nơi tốt nhưng ở trong phủ đệ của mình là lần đầu. Hạ nhân gặp nàng đều một mực cung kính gọi nàng là Quận chúa, thấy Trữ Khác liền gọi cô gia, nàng thấy nghe vậy cũng được nhưng lại không biết Trữ Khác nghe rồi thấy sao. Bình thường hạ nhân cũng nghị luận không ít, nói là cô gia đến ở rể, cứ ăn bám Quận chúa suốt.

Chàng là người hiếu thắng, có thể chịu đựng nhiều ngày như vậy thật không dễ dàng.

Tống Trường Tuyết mím môi nghĩ một lúc, nói: “Vậy thiếp cùng trở về với chàng.”

Ánh mắt Trữ Khác êm dịu, tựa như đang bất đắc dĩ: “Cũng đã quay lại, nàng thấy bệ hạ còn có thể thả nàng đi không? Yên tâm đợi ở đây đi, đâu phải không thể gặp lại nhau.”

“Chàng có ý gì vậy.” Tống Trường Tuyết cau mày, “Cái gì cũng không được, thiếp ở nơi nào sao lại không được?”

“Nàng ở đâu đều được hết, không cần nghĩ quá nhiều.” Trữ Khác đáp, “Đợi ta thêm một năm, chỉ cần một năm thôi. Vận khí của ta xem như không tệ, đúng năm nay triều đình cần gấp người mới, ra Tết bắt đầu sửa lại khoa cử, đổi chỗ xuân vi và thu vi. Cử hành thi Hương vào mùa xuân còn mùa thu mới thi Hội. Tứ thư ngũ kinh ta đã bỏ không nhiều năm, nếu như không xem lại thì thật hết cách.”

(*) Thi Hội hay còn gọi là xuân vi, vì được tổ chức vào mùa xuân. Thi Hương hay còn gọi là thu vi, vì được tổ chức vào mùa thu.

Tống Trường Tuyết vẫn nghe chàng nói hết, cắn răng: “Đến cuối cùng chàng đang vì điều gì?”

“Phục hồi nguyên chức.” Hắn cho nàng bốn chữ đơn giản.

Tống Trường Tuyết bước lên ôm lấy cánh tay chàng, dáng vẻ giận dữ, cứng rắn: “Đi, chúng ta về nhà cùng nhau.”

Lông mày Trữ Khác chau lên, như khó xử lại cảm động, cuối cùng cũng chỉ nói: “Trường Tuyết, đừng khiến ta khó xử. Những ngày trước rất vui nhưng một mực muốn theo ta sống khổ, chuyện này so với chuyện nói ta bám váy nữ nhân còn áy náy hơn. Trước nàng cứ ở đây đợi ta, nhất định ta sẽ thường xuyên qua thăm nàng. Với cả, nếu có một cô nương lớn thế này cả ngày nhõng nhẽo trước mặt ta, ta sợ mình không có tâm tư đọc sách…”

Tống Trường Tuyết càng nghe càng tức, chỉ mắng chàng là đồ đầu gỗ, đột nhiên buông cánh tay chàng đẩy ra phía ngoài, vừa đẩy vừa mắng: “Vậy chàng đi đi! Mau đi nhanh!”

Trữ Khác bị nàng đẩy nhẹ ra cửa, nhất thời còn ngơ ngác nhưng cũng không biết phải an ủi nàng thế nào mới là tốt.

Tống Trường Tuyết dùng toàn lực đẩy chàng ra ngoài sau đó đứng bên trong đóng sập cửa lại, nắm thành đấm đập tùng tùng hai phát, oán hận: “Trữ Khác! Thiếp hận chàng!”

“Sao lại phải hận ta…” Giọng Trữ Khác còn như đang oan uổng, âm thanh còn nhỏ nhẹ, “Không phải đều vì tốt cho nàng.”

“Hừ! Chàng đâu phải vì tốt cho thiếp, chính vì chàng thấy mình vô cùng cao quý, ai cùng không có tư cách xem thường mình! Chàng chính là chết vì sĩ diện!”

“…” Người ngoài cửa im lặng lại im lặng không lên tiếng.

Tống Trường Tuyết chợt nhận ra mình nói nặng lời, vội vàng câm nín, nàng dựa vào cửa nghe ngóng rất lâu nhưng chẳng thấy bất cứ tiếng động nào. Không khỏi tâm bắt đầu hoảng ý bắt đầu loạn, nàng vội vàng mở cửa nhìn quanh, nhưng ngay cả một bóng người cũng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.