Chín tháng bầu đã qua được hơn nửa, dù là có mặc y phục rộng cũng không giấu nổi cái bụng được nhô lên, Tống Trường Tuyết cảm thấy rất mới lạ, thi thoảng đưa tay khẽ chọc chọc, có vẻ như vẫn không tin bên trong có thể chứa con.
Trữ Khác lo chuẩn bị thi Hội nên không có quá nhiều thời gian đến thăm nàng, may mà phủ Quận chúa có điều kiện, còn có Tiểu Đào hay nói cười quấn quít, ngày tháng trôi đi rất là thoải mái.
Trong khoảng thời gian này, người Tống phủ cũng từng tới tìm nàng để kể khổ không thì là đòi tiền, ban đầu Tống Trường Tuyết không quan tâm nhưng một thời gian dài cũng không nhìn nổi. Người hại mẹ là nhị di nương, đại tỷ và đại ca không có lỗi, bởi đó nàng đợi khi bọn đó tới đây lần thứ năm, bèn sai người cho ít tiền rồi đuổi đi.
Coi như là tích đức cho đứa con trong bụng.
Có lúc cũng nghĩ đến, rằng nếu như không có vở kịch náo loạn lúc đầu kia, thì bây giờ nàng sẽ ở trong tình cảnh nào? Làm tiểu thiếp trong nhà Chu viên ngoại, sau đó chết vì sầu muộn? Hay là bảo vệ mẫu thân ở Tống phủ, cho đến khi trở thành một nữ tử lỡ thì?
Nghe thôi đã chẳng thấy tốt rồi.
Ở bên ngoài họ nói đại tiểu thư Quốc công phủ Lương Chiếu Đường gả cho đại thiếu gia một thương gia, tuy địa vị không cao nhưng gia cảnh khấm khá, có rất nhiều đại quan cũng không sánh bằng. Lại nghe nói đại thiếu gia kia rất thương nương tử, không chơi bời bên ngoài, cũng không nạp thiếp, người cũng tháo vát, vậy xem ra Lương Chiếu Đường sống cũng không tệ. Trước đây nàng ta là đại tiểu thư kiêu ngạo, có thể chấp nhận có chốn đi về, hẳn là đã thay đổi tâm tính.
Cách đây mấy ngày Vân Gia cũng có thai, hai người có chung tiếng nói nên ngày càng thân hơn. Tính Vân Gia kiêu ngạo, Tống Trường Tuyết lại yếu đuối, hai người khác nhau ngược lại thấy rất hợp cạ. Lúc cao hứng còn muốn cái gì mà định thông gia cho hai đứa nhỏ từ bé, số lần qua phủ nhau chơi còn nhiều hơn so với thân thích, người bên ngoài đều nói hai người bọn họ là hai bông hoa quý nữ trong thành, thân nhau hơn ruột thịt.
Đại nương ở cạnh nhà cũ trước đây làm không ít chuyện tốt nên giờ được hưởng phúc, Tống Trường Tuyết tìm cho nhi tử của bà một công việc không tệ, để cậu ta không đến nỗi không lấy được thê tử.
Mà bản thân nàng cũng ngày càng ra dáng Quận chúa.
Triều đình có lệnh, tiểu thương nhỏ không dám buôn bán ở rìa đường nữa, đường phố cũng như rộng hơn gấp đôi. Tống kinh vẫn phồn hoa như trước, ngựa xe tức tưởi, vừa nhìn là biết đây là nơi phồn hoa nhất Hoài Tống. Món ăn trong Giang Hải lâu vẫn ngon chết người, ngoại trừ tiếng chào hàng còn có tiếng những tiếng hát luyện giọng sát vách, tiếng hát thánh thót huyên náo cả Tống kinh. Nó giống với bài thơ Trữ Khác từng đề, Tống kinh náo nhiệt. Từ xa nhìn lại, một đô thành rực rỡ.
Cuộc sống của mọi người đều rất viên mãn, duy chỉ có một người là khác.
… Hoàng đế tự mình đến thăm Quận chúa.
Tin này như mọc cánh bay khắp phủ Quận chúa, từ tổng quản đến tỳ nữ ai cũng tha thiết mong chờ được diện kiến phong thái đương kim Thánh thượng, nhưng đáng tiếc Hoàng đế cho tất cả hạ nhân lui xuống, đều không có ai có phúc khí được hầu hạ gần ngài.
Ngoại trừ Hoàng đế, bên cạnh không còn một ai, Tống Trường Tuyết có chút lúng túng, cúi thấp đầu không dám nhìn hắn, đứng ngồi không yên.
Đã lâu không gặp nhau, khi gặp rồi lại bình thản như không, cũng không có cái vui mừng như trong tưởng tượng, thật không thể bình thường hơn.
Từ lúc vào cửa Ngạn Khải đã cảm nhận được nàng không thoải mái, cũng không trách tội, chỉ tự rót cho mình một ly trà, động tác nhẹ nhàng hòa hoãn, nói: “Sợ trẫm làm gì, không phải ngày trước rất hay mắng hả?”
Thấy hắn nhắc lại chuyện cũ, sắc mặt Tống Trường Tuyết mới dịu đi, biết hắn nhớ tình cũ sẽ không trách tội mình.
“Không sợ ngươi… Chỉ là có hơi không quen.” Nàng thấp giọng giải thích, cúi đầu nhìn chân mình. Nếu người ngồi trước mặt không phải cửa ngũ chi tôn của Hoài Tống mà là nam tử bị thương nặng khi trước, chắc chắn nàng sẽ không có bộ dáng hiện tại.
“Hôm nay xuất cung chỉ là tiện đường ghé thăm ngươi một lát, không cần sốt sắng quá đâu.” Hắn tận lực phủi sạch mục đích mình đến đây, cũng không biết làm sao, miệng nói chuyện với nàng nhưng không nhìn nàng, “Chưa quen ở phủ Quận chúa, có gì không đủ, cứ phái người tới báo lại.”
Thậm chí còn không cả xưng ‘trẫm’, chỉ nói chuyện như hai người bằng hữu lâu năm, nói ra những lời tận lòng. Có một chuyện đã là quá khứ, cố dây dưa sẽ không đi tới đâu hết. Hắn biết đạo lý này chỉ là trong thoáng chốc ánh mắt có đưa xuống dưới, mang theo một phần chán nản.
“Rất tốt…” Tống Trường Tuyết không dám nói nửa chữ ‘không’, chỉ gượng gạo đáp lời. Bằng thân thế của mình nàng không không dám nhiều lời, mọi chuyện chỉ cần duy trì như bây giờ là tốt.
Ngạn Khải khoan thai nhấp một ngụm trà, ánh mắt rơi xuống cái bụng đang nhô lên của nàng mới không thể chấp nhận được sự thật nàng là thê tử người ta, nước trà quá đặc, mùi vị đắng chát xông vào lục phủ ngũ tạng.
Nhấc đôi mắt cười cười, thậm chí còn mang ý đùa.
“Bánh bao cô nương sinh tiểu bánh bao…Thì muốn ăn bánh gì đây?”
“Hả?” Tống Trường Tuyết bị hắn hỏi làm cho rối bời, thuận miệng đáp, “Còn phải xem cha nó thích ăn gì nữa…”
Ngạn Khải nghe câu này, đột nhiên không biết nói tiếp thế nào, cười nhạo một tiếng, “Trữ Khác có được một thê tử như ngươi… Đúng là rất may mắn.”
Nghe là biết hắn đang tâng bốc mình, Tống Trường Tuyết ngượng ngùng mà cúi đầu, trả lời lại: “Thương thế của ngươi lành chưa…”
“Khỏi lâu rồi, lúc trở lại đã khỏe rồi.” Hắn không tiếp tục chủ đề này, nhàn nhạt nói, “Chuyện Trữ Khác thi lại đương nhiên trẫm biết. Chuyện lúc trước qua rồi, hơn nữa trẫm cũng không có chứng cứ chứng minh hắn có âm mưu trực tiếp mưu phản. Triều chính rối ren, không thể thiếu một nhân tài lớn hiểu rõ đại cuộc như hắn. Ngự sử Đại phu Trương Đồng Húc thay quyền Thừa tướng, làm ra bao chuyện hoang đường, trong lòng mọi người đều biết rõ. Ngươi cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần hắn có thực lực, trẫm sẽ không tùy tiện quấy rầy.”
Tống Trường Tuyết nghe mà không thể không cao hứng, đây chính là lời hứa. Muốn tạ ân nhưng lại thấy quá đột ngột, chỉ vui vẻ nhìn vào mắt hắn nói: “Đại ân của bệ hạ, Trường Tuyết vô cùng cảm kích!”
Ngạn Khải không đáp lời nàng, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, thấy nàng vẫn như vậy, không có thay đổi quá lớn, một đôi mắt mở to, ai không biết còn tưởng nàng gặp phải chuyện gì hoảng sợ. Cái mũi xinh xắn cùng với đôi môi chu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay, trên làn da trắng có hơi phiếm hồng, không thể nói là hoa nhường nguyệt thẹn nhưng lại khiến người ta yêu thương không ngớt.
Thấy hắn nhìn mình như vậy, Tống Trường Tuyết bất tiện, hỏi: “Ta chưa rửa sạch mặt hả…”
Ngạn Khải nở nụ cười, nửa đùa nửa thật: “Đúng đấy… Chưng diện không có thẩm mỹ, tiếp Thánh giá cũng có thể tùy hứng như vậy, cẩn thận trẫm trì ngươi cái tội đại bất kính.”
Tống Trường Tuyết ói ở đầu lưỡi, mới không cần phô bày cho ngươi ý, chỉ có lúc tướng công ta đến mới cần chưng diện thôi.
Ngạn Khải đâu biết suy nghĩ của nàng, đôi mắt nhu hòa nhìn nàng, chỉ dặn: “Nếu hắn bắt nạt ngươi cứ tới mách trẫm. Ngươi là Quận chúa danh chính ngôn thuận, lại có đương kim thiên tử làm chỗ dựa, không việc gì phải sợ cả.”
Tống Trường Tuyết đang muốn nói ai cũng không bắt nạt ta đâu nhưng nghe hết câu lại trào lên xúc động trong lòng, im lặng cúi đầu, chỉ khẽ ừ một tiếng.
“Tuy không phải biểu muội (em họ) ruột thịt nhưng cũng là vai vế, cứ xem như là từ chỗ trẫm gả đi đi… Hoàng cung chính là nhà thân mẫu của ngươi, cũng là chỗ dựa của ngươi.” Dường như Ngạn Khải cũng không biết mình đang nói gì, lại bồi thêm hai câu, “Đương nhiên, đừng có mà mang rắc rối đến cho trẫm. An phận.”
Tống Trường Tuyết gật đầu như gà mổ thóc, cảm động nhưng thất thật bất tiện. Hắn quá tốt với nàng, cũng không cần nàng báo đáp, giờ nói gì cũng cảm thấy quá khách sáo, trên mặt nàng đều hiện rõ mọi cảm kích rồi.
“Đi.” Ngạn Khác nhìn nàng, không nói nữa mà xoay người ra cửa, thái giám ở bên ngoài vội vàng theo sau hắn, trên dưới trong phủ đồng loạt cung tiễn.
Tống Trường Tuyết trầm mặc lúc lâu bỗng nhiên theo ra ngoài, bước tới trước cửa thì dừng lại, nhìn bóng lưng của hắn đến xuất thần.
Ngạn Khải mặc cẩm y màu tím dành cho người trong cung đi hành tẩu, vẫn là dáng cao gầy đó, tác phong trầm ổn được rèn luyện nhiều năm, có thể sẽ có rất ít người biết hắn thật sự đang nghĩ gì.
Giống như là cảm giác được gì đó, bước chân Ngạn Khải hơi dừng lại một chút nhưng không quay đầu lại.
Vận mệnh như một chiếc thuyền phiêu diêu bất định, cứ dọc theo dòng sông mà đi về phía trước. Ngỡ rằng nàng sẽ vì mình mà dừng lại, có thể có được cô nương thích lắc lắc đầu cười, nhưng đến cuối vẫn chỉ là ngược dòng mà thôi. Có lẽ, trước nay bọn họ đều không chung hướng, cả đời này, cuối cùng cũng chỉ là khách qua đường, cũng sẽ không nhất định phải quyến luyến hay chấp nhất.
Từ nay về sau, con đường vương giả cô độc chỉ có mình hắn đi tiếp. Những nắm tháng đã qua đi cũng chỉ còn là ký ức của một người mà thôi.