Thừa Tướng Đại Nhân Sợ Ngây Người

Chương 6: Hôn trộm



Đêm đen thuận lợi giúp hắn ẩn mình, chỉ có ánh trăng sáng bạc chiếu vào mặt hắn. Trữ Khác nghiêng người tựa vào tường, hơi hơi ngửa cằm, thu tất cả hành động của nàng vào đáy mắt.

Người nào đó chớp mắt nhìn thấy mặt ai kia, tâm tình từ trăm năm trước lại ùa về, cảm giác như trời long đất lở, quả thực xấu hổ và tức giận đến chết mất.

Hóa ra lúc nàng hôn trộm hắn, Trữ Khác chỉ vờ chứ không có ngủ!!!

Lại biết rõ chân tướng khiến Tống Trường Tuyết muốn đổ lệ.

Trữ Khác không còn kiên nhẫn đợi, bước hai bước đến trước mặt nàng.

“Nàng còn muốn ở trên đấy bao lâu nữa.”

Hắn dang hai tay, tư thế thản nhiên ôm trọn nhưng có vẻ không được vui. “Nhảy xuống.”

Tống Trường Tuyết sợ tới mức rụt lùi về phía sau, Trữ Khác căng thẳng nhón chân về phía trước: “Nàng thử ngã xem!”

Hắn càng tức giận, người nào đó càng sợ hãi, mông dần dần hướng ra phía sau, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang cận kề. Trữ Khác quả thật phát điên, vô cùng tức giận hét: “Tống! Trường! Tuyết! Ta nói nàng nhảy bên này!!!”

Bị chỉ thẳng tên khiến cả người cứng đờ, không dám động nữa, chỉ biết sợ hãi nhìn vào mắt hắn, nhỏ giọng thương lượng: “Sau khi ta nhảy xuống, không được phép đánh ta…”

Khẩu khí như đang lừa trẻ con, “Không đánh…”

Người nào đó được voi đòi tiên, chẳng biết xấu hổ còn thêm yêu cầu, “Cũng không dẫn ta đi gặp quan, không dẫn ta về phủ Quốc công.”

“Ta cũng là quan…” Trữ Khác đỡ trán, sắc mặt mệt mỏi nói, “Nếu nàng thật sự sợ quay về, thì tìm lý do nói mình bị bệnh là được. Trước sau gì nàng cũng không phải con gái của họ, bọn họ sẽ không chạy đến dính lấy nàng đòi chăm sóc đâu.”

Những lời này nói không hề sai, nhưng lại khiến cho Trường Tuyết cảm thấy đau khổ. Tim rất đau, vô tình cũng lại loạn lên. Vén tay áo rộng lớn, ngắm chuẩn ngực hắn, phịch một tiếng yên tâm quăng mình xuống.

Trữ Khác vội đưa tay đỡ nàng, khoảnh khắc hạ xuống kia, cằm nàng không cẩn thận đập vào vai hắn, nơi đó cực kỳ đau, Tống Trường Tuyết oa một tiếng khóc luôn.

Thật ra Trữ Khác cũng rất đau, nhưng hắn không nói gì… Một tay ôm nàng vào lòng, tay kia đành phải xoa cằm giúp nàng, động tác gượng gạo nhưng rất dịu dàng.

“Không sao rồi…”

Tống Trường Tuyết tủi thân dụi đi dụi lại trong ngực hắn, vừa lắc lắc đầu vừa làm nũng khiến tất cả nước mắt dây hết lên y phục hắn. Trữ Khác càng dỗ nàng lại càng khóc to hơn. Lòng nàng lúc này rất khó chịu, bởi vì cằm đau.

Từ nhỏ đến lớn, có rất ít người đối nàng như vậy.

Chỉ có mẫu thân là xuất phát từ tình thương trách nhiệm với nàng, còn những thân nhân khác miễn bàn.

Cũng bởi tính nàng không thích gây chuyện, chỉ muốn giấu cái thân hèn mọn trong góc phòng, vậy mà vẫn nhiều lần không cẩn thận gây ra họa. Mỗi lần như thế nhẹ thì phạt quỳ, nặng thì bị đánh. Ca ca tỷ tỷ có làm sai chuyện, hai phu nhân đều đổ hết lên đầu nàng, lí do là nàng quá bướng bỉnh.

Nhưng người trước mắt này, hắn cười, hắn bực, hắn trầm lặng, mặt không thay đổi chút nào. Hắn luôn bao dung những lần mình cố tình gây chuyện. Không những không sợ mình là mật thám nắm được điểm yếu của hắn, lại chưa từng nổi cáu với mình.

“Ngươi đã hứa với ta, sẽ không đánh ta…” Trường Tuyết nhắm mắt oa oa trong ngực hắn, còn kéo kéo ngực hắn, “Cho dù ta đã sai, cũng không bao giờ đánh ta…”

Trữ Khác bất đắc dĩ vỗ lưng nàng, rõ ràng là nàng sai, nhưng giờ lại là mình an ủi nàng, nha đầu này bụng dạ thật hẹp hòi.

“Ừ, ta hứa với nàng.”

Nhận được cam đoan vững chắc, người nào đó trở mặt rất mau, từ người hắn đứng dậy, vẫn chưa ngừng kéo kéo thì nàng bất chợt thấy tiểu tò he đã thành hai nửa trên mặt đất. Tống Trường Tuyết vội vội vàng vàng ngồi xuống xem xét, nhưng không thể thay đổi được chuyện nó đã bị phanh thây tàn nhẫn.

Chớp mắt, miệng khóc vừa dừng lại muốn vùng dậy, may thay được người bên cạnh dẹp đi. Trữ Khác nhìn chăm chăm chính mình bị gãy làm hai nửa trong tay nàng, lại trông nàng như vừa mất đi cái gì đó trân quý, không hiểu sao tim khẽ động.

Tống Trường Tuyết tủi thân tự trách: “Nó hỏng rồi… Nó bị ta ném hỏng.”

“Ta không hỏng, ta ở đây.” Hắn nghiêm túc đáp, tiếp đón vẻ mặt kinh ngạc của nàng, “Bên ngoài lạnh, về ngủ thôi.”

Nói xong, không để nàng phản đối đã khom người bế bổng Tống Trường Tuyết, đi về phía cửa sau. Cánh tay hắn mạnh mẽ mà ấm áp, người nào đó ôm lấy cổ hắn, chớp chớp đôi mắt to vừa khóc lên nhìn hắn, chỉ thấy chiếc cằm cong cương nghị nhợt nhạt, ngay cái lúc nàng đang nhìn không chớp mắt, trên mặt người kia bỗng nhiên nở một nụ cười, Tống Trường Tuyết sợ hãi cuống quýt nhắm mắt.

“Từ giờ trở đi, không được bỏ trốn nữa. Nàng chính là người cầm dải đồng tâm bái thiên địa với ta, không còn là tiểu nha đầu bị người Lương Quốc công phủ ức hiếp.”

“Ta muốn nàng sống trên thế gian này, từ nay quang minh lỗi lạc.”

Tim Tống Trường Tuyết run lên, ngăn lại dòng lệ muốn rơi.

***

Ngày thứ ba sau khi xuất giá, Thừa tướng phu nhân mắc bệnh thủy đậu, lại mặt hoãn lại về sau.

Đây là lời bên ngoài, đương nhiên Tống Trường Tuyết không bệnh không họa, đập đập phá phá, so với ngày trước ở nhà rất có tinh thần.

Không biết là những người không phải người nhà nàng có đau buồn không, nhưng quả thật như lời chàng nói, ngay cả người đến thăm cũng không có. Khó chịu của thiếu nữ sắp phải ở trong nhà lao lặng lẽ biến mất, Tống Trường Tuyết càng ngày càng phấn chấn.

Hình như mấy ngày nay có đại sự gì đó, bách quan trong triều đều bộn bề công việc. Sáng sớm Trữ Khác rời đi, cả ngày đều không có về.

Cân nhắc trí khôn, Tống Trường Tuyết cũng không quản chuyện bên ngoài, bắt đầu định bụng tính xây tổ trong nhà. Ban ngày đến thư phòng chàng xem sách, phân biệt được vài chữ, thi thoảng chọc giỡn Phù Dung tỷ tỷ một chút.

Tống Trường Tuyết nghĩ, sau này không bao giờ trốn nữa, yên tâm sống với chàng. Trữ Khác nói với nàng không có chuyện gì, nàng sẽ tin là không có chuyện gì.

Bởi nàng nhận ra mình thật sự thích chàng, thích nhìn chàng cười, nhìn vẻ mặt đầu hàng của chàng, thích làm nũng trong lòng chàng. So với trước kia nàng có đào mộ tổ tiên cũng không thể gả cho Thừa tướng, được như giờ khiến lòng tham của nàng lại…

Đại tiểu thư Lương gia thật sự đã đi cùng người mình yêu rồi, vĩnh viễn sẽ không quay lại. Mà người phủ Lương Quốc công có phát hiện đang có kẻ giả mạo, cũng sẽ không truyền ra ngoài, bởi chuyện này đối với họ hoàn toàn không có lợi. Con đường này về sau, sẽ phải đi một bước nhìn một bước…

Về đêm trời lạnh, tiếng người ồn ào ban ngày giờ đều thành tĩnh lặng, cũng khiến con người ta tự nhiên cảm giác được yên lòng. Tống Trường Tuyết ngồi trong thư phòng, lật từng trang từng trang xem, sách không phải loại đặc biệt lắm, nàng rất ít khi chịu khó như vậy, nhưng do cảm thấy mình cái gì cũng không được, nên muốn học vài thứ để có thể xứng với chàng.

Vậy mà có người không cho nàng sống yên.

Trữ Khác đẩy cửa vào, không nói câu nào, đem một phong thư và một bọc thuốc đặt trước mặt nàng, sắc mặt nhìn qua vô cùng không ổn: “Giờ ta mới thấy thứ này…”

Tống Trường Tuyết bất mãn nổi lên hứng thú thầy hỏi tội trò. Nhưng nhìn đến thứ trên bàn, nhất thời rơi vào khủng hoảng, cả người và ghế đều lùi về sau vài bước, liều mạng giải thích: “Ta ta ta không phải cố ý chê cười chàng! Không không không, là ta hoàn toàn không có khinh thường chàng!

Nghe được lời của nàng, sắc mặt Trữ Khác càng ngày càng đen, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh.

“Nàng nghĩ ta bất lực?”

“Không đâu! Chàng rất lợi hại! Thừa tướng đại nhân rất rất lợi hại!!” Tống Trường Tuyết chỉ theo lời chàng mà đáp, nhưng hoảng nên lại nói bừa.

“Sao nàng biết được?” Hắn thích thú trêu chọc nàng, mập mờ cười hứng thú.

“Trường Tuyết, Trường Tuyết không biết…” Nàng lúng túng biện bạch, nhưng căn bản giống đang thì thào hơn, dứt khoát xoay đi không đếm xỉa đến chàng, “… Chàng chỉ biết ăn hiếp ta.”

Trữ Khác xoay mặt của nàng lại, cúi người nửa đùa nửa thật: “Hay là thử xem, để nàng biết có bất lực hay không… Ngày đó ta thấy vẻ mặt nàng ngàn lần không tình nguyện, đương nhiên sẽ không bắp ép nàng, không nghĩ lại khiến nàng hiểu lầm lâu như vậy. Mà mấy hôm trước… không phải lợi dụng lúc ta ngủ, nàng chủ động hôn ta sao.”

Nhớ lại chuyện hôm trước, Tống Trường Tuyết xấu hổ đến đỏ bừng mặt, giống như tất cả suy nghĩ của nàng đều bị nhìn thấy hết. Hận không thể tìm cái thứ gì đó nhét mình vào luôn, đành nhỏ giọng biện giải: “Ta ta đâu có hôn chàng, chàng ngủ sâu như vậy, mắt cũng nhắm chặt, chàng đâu thể thấy là ta. Nhất định là nha hoàn nào mến mộ chàng chạy vào hôn rồi…”

Trữ Khác lười võ mồm với nàng, khẳng định: “Chính là nàng hôn.”

Tống Trường Tuyết buồn bực kéo ghế về chỗ cũ, giận dỗi cầm sách lên, lật từng trang như đang đọc sách, nhưng một chữ cũng không vào đầu.

Trữ Khác thấy dáng vẻ này của nàng, càng cảm thấy đáng yêu, nhịn không được lại muốn đùa nàng.

“Nàng nhận được mặt chữ sao?”

Tống Trường Tuyết sợ chàng chê cười mình, vội cao giọng đáp: “Đương nhiên nhận được!” Tựa như sợ chàng không tin, lại nói thêm một câu, “Đại ca ta nhận mặt chữ không nhiều bằng ta đâu!”

“Đại ca nàng?” Trữ Khác rất có hứng thú với người nhà nàng.

“Đại ca rất tốt với ta! Ngày đó chính bởi huynh ấy cho ta một con dao ta mới…” Đang nói Tống Trường Tuyết đột nhiên dừng lại, thầm mắng chính mình đầu óc để đi đâu. Thừa tướng nghĩ nàng là người Quốc công phủ đưa đến gả thay, đâu thể nói nói ra sự việc đằng trước…

Trữ Khác cũng không làm khó nàng, không truy vấn lời nàng định nói phía sau, chỉ hỏi: “Cha và đại ca nàng có người đang làm quan trong triều?”

Tống Trường Tuyết cứng người, nhớ đến phụ thân mình, bao nhiêu năm của chỉ là tiểu quan bát phẩm. Trữ Khác hỏi nàng câu này đã rõ ý, trong lòng nàng lại vô cùng do dự.

Ngày ấy lời Tiểu Đào nói trong kiệu vẫn còn vang bên tai, tạp chủng, tạp chủng, tạp chủng.

Cả mẫu thân theo bên người ông thật sự cũng rất khổ… Giờ không có nàng bên cạnh bà, không chừng lại bị đại phu nhân và nhị phu nhân ức hiếp đến mức nào.

Nàng ôm suy nghĩ may mắn, nếu… nếu nhờ mình mà phụ thân được thăng quan, mẫu thân có thể dễ sống hơn không…

Nghĩ vậy, Tống Trường Tuyết dè dặt mở miệng đáp: “Cha ta… cha ta là quan bát phẩm kiểm thảo trong Hàn Lâm viện, Tống Bác Văn.”

Trữ Khác nhớ kỹ tên này trong lòng.

***

Về phòng, Tống Trường Tuyết rõ ràng có chút bức rứt không yên, vặn vặn ngón tay không muốn đi ngủ.

“Sợ ta ăn nàng?”

Trường Tuyết chọc ngón tay, khẽ liếc mắt nhìn tiểu tò he trên bàn: “Chàng không phải đã ăn ta rồi sao…”

“Vậy ăn lại lần nữa…”

Không đợi nàng tiếp lời, Trữ Khác khom người hôn xuống, hơi thở đàn ông đột nhiên chiếm hết không khí của nàng, Tống Trường Tuyết sợ đến mức thở không ra hơi nhưng lại không bài xích… Vị của chàng thơm ngọt quá. Chịu bị động được một lúc thì cánh tay ngoan ngoãn liền ôm cổ chàng.

Có lẽ lo nàng bị dọa, động tác của Trữ Khác êm nhẹ và điềm đạm, thản nhiên hôn nàng.

Tiếp đó bàn tay vọt lên, bắt đầu tháo vạt áo nàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Trường Tuyết nhất thời trắng bệch, hoảng sợ hỏi: “Chàng… Chàng muốn cùng ta sinh cục cưng sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.