Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu)

Chương 11: Nhảy vực



Mục Kỳ bên này vừa động, tất cả những thị vệ còn lại đều tản ra khắp bốn phía, liều mạng tránh thoát những nhát đao hung hiểm, may mắn là mọi người đều thành công phá được vòng vây. Đầu lĩnh đối phương nhìn đến tình huống này, liền câu khóe môi nở nụ cười, theo sau lại làm ra một cái thủ thế với thuộc hạ phía sau. Chỉ thấy đội ngũ của đối phương lập tức tự giác chia làm mấy tiểu đội, tiếp theo liền đuổi theo các phương hướng của đoàn người Mục Kỳ đang bỏ chạy tứ tán, mà đoàn đuổi theo Mục Kỳ hiển nhiên chính là do đầu lĩnh của bọn chúng chỉ huy.

Mục Kỳ cũng đoán trước là không có cách nào để dễ dàng bỏ lại tên này phía sau. Nhưng lần này y cũng không hề khiếp sợ, vẫn tận lực giục ngựa chạy về phía trước, nhưng mà tiếng vó ngựa theo đuôi không bỏ ở mặt sau cùng với phần bụng có chút ẩn ẩn đau đã làm cho tâm tình của Mục Kỳ vô cùng phiền táo. Gặp đối phương cứ đuổi theo không chịu buông tha, Mục Kỳ nhìn chung quanh bốn phía, siết chặt dây cương, chạy về phương hướng bìa rừng.

Địa hình sơn lâm ở đây có chút kỳ lạ, lúc phóng ngựa trên đường cũng gặp chút khó khăn. Dọc theo đường đi, gặp phải nhánh cây cùng tản đá trở ngại cùng đường vòng quỷ dị làm cho việc điều khiển ngựa trở nên nhọc nhằn hơn, bởi vậy tốc độ của song phương đều có chút giảm xuống. Đến cuối cùng, khi Mục Kỳ cảm giác được tiếng vó ngựa đuổi theo phía sau càng ngày càng ít, lúc quay đầu lại, quả nhiên liền nhìn thấy đầu lĩnh đối phương đang đuổi sát phía sau. Mấy tên còn lại cơ hồ đã không thấy thân ảnh, xoay chuyển thân khom người xuống một chút, Mục Kỳ dồn sức vỗ mạnh vào đuôi ngựa, làm cho con ngựa lao nhanh một trận, bản thân lại nhảy người đạp lên một nhánh cây mượn lực phi người về hướng khác.

Một đường dùng khinh công chạy hồi lâu, Mục Kỳ mới dừng lại trên một gốc cây đại thụ. Tay phải vịn lấy thân cây, trong khi tay trái lại nắm chặt quần áo nơi bụng, khẽ thở hổn hển tựa người vào đại thụ nghỉ ngơi. Tuy rằng võ công của y không kém, nhưng thời gian truy đuổi dài như thế, đã tiêu hao không ít nội lực, với lại thân thể hiện tại đang mang thai đối với y càng thêm gánh nặng.

Ngẩng đầu quan sát cảnh vật chung quanh, vừa mới trải qua một trận bôn ba, y hiện tại hẳn là đang ở vị trí giữa sườn núi. Nơi này cành lá dày đặc hư hư ảo ảo, một ít thanh âm hoạt động của động vật thỉnh thoảng vẫn truyền đến, đối với việc tránh né truy đuổi cũng tiện hơn rất nhiều. Nhưng vừa nghĩ như vậy, một trận tiếng vó ngựa thong thả liền truyền đến từ xa, Mục Kỳ lập tức nhíu mày, ngưng thần cảnh giác.

Một người một ngựa rất nhanh đã đi tới gần nơi của y, trong tức khắc hình dáng người nọ cũng với trang phục kỳ dị liền hiện rõ. Sau khi nhìn đến Mục Kỳ đang đứng ở trên cây, hắn lại quỷ dị nở nụ cười, đối với Mục Kỳ giơ tay phải lên làm ra một tư thế kỳ quái, bất quá lần này hắn ta không có phóng ám khí ra.

“Ngươi đến tột cùng là loại người nào?” Mục Kỳ cũng không tiếp tục bỏ chạy, y nhẹ nhàng từ trên cây nhảy xuống. Cứ như vậy đứng ở đối diện cách gã ta không xa, lạnh lùng hỏi, lúc nãy khi nhìn thấy người này, y cứ cảm thấy có một loại cảm giác kỳ quái cùng quen thuộc.

“Thuộc hạ La Giác, kiến qua Thánh tử.” Tên kêu La Giác kia liền xoay người xuống ngựa, hướng về phía Mục Kỳ đặt tay lên ngực làm ra một cái hành lễ xa lạ, cười nói.

“Ngươi nhận sai người.” Mục Kỳ đề phòng nhìn La Giác, tiếp tục lạnh lùng thản nhiên lên tiếng. Tuy rằng không biết Thánh tử trong miệng hắn rốt cuộc là cái thứ gì, nhưng hắn vừa nãy còn phái người vây chung quanh y, tất nhiên là không có hảo ý.

“Thánh tử không cần phủ nhận, thánh vật của tộc ta vẫn còn treo trên người thánh tử đây này.” La Giác nói xong lại nhìn chằm chằm Mục Kỳ, tà tà nở nụ cười.

Mục Kỳ theo tầm mắt đối phương nhìn đến ngọc bài treo bên hông của mình. Đây là một khối bài tử rất nhỏ, chỉ cần một tay là có thể hoàn toàn nắm giữ, mặt trên có khắc một chút văn tự, vòng ngoài được trang trí một con xà đầu đuôi tương liên, mặt trong còn có một ít đồ án nhưng nhìn không rõ cho lắm. Ngọc bài này là nương của Mục Kỳ trước khi qua đời đã truyền lại cho y. Y vẫn luôn treo nó ở trên người, chưa bao giờ biết nó còn là thánh vật gì gì đó.

Nhíu nhíu mi tâm, Mục Kỳ lạnh lùng nhìn lại La Giác, vừa định nói là đối phương nhìn lầm rồi, lại nhìn thấy ánh mắt nguyên bản vẫn dõi theo ngọc bài của y cư nhiên nổi lên biến hóa. Màu đen của đồng tử dần dần trở nên nhạt nhòa, mâu sắc bày ra xúc cảm màu xám bạc. Mục Kỳ nháy mắt một cái, giật mình sững sờ, trong đầu nhất thời hiện ra một đoạn hình ảnh: một người với mâu sắc nhạt nhòa mặc một chiếc quần cụt đang hưng phấn đuổi theo hai tiểu hài tử, mà trong đó một hài tử lớn hơn một chút đang cố sức nắm chặt tay một hài tử nhỏ hơn bôn ba bỏ chạy. Sau đó, hài tử lớn tuổi hơn liền đem hài tử nhỏ hơn giấu ở trong bụi cỏ, rồi một mình dẫn dắt người truy đuổi kia rời đi.

Những hình ảnh này chỉ chợt lóe qua trong giây lát, nhưng hai mắt Mục Kỳ lại lập tức đỏ lên, khó trách vừa nãy y lại cảm thấy người này mang đến cho y một loại cảm giác rất quen thuộc. Nguyên lai, loại phục sức này y đã từng nhìn thấy qua một lần vào hai mươi năm trước. Mục Kỳ gắt gao nhìn chằm chằm La Giác đối diện, vừa trầm thấp lại âm ngoan gằn từng tiếng một, “Bọn người các ngươi, ánh mắt đều là màu xám sao?”

La Giác như là trong nháy mắt mới lấy lại phản ứng, đáy mắt có vẻ lung lay một chút, khôi phục lại màu đen đồng tử, đối với Mục Kỳ cười cười, giọng nói thoáng đề cao: “Người trong tộc của ta chỉ có những lúc cảm xúc khác thường thì mâu sắc mới có thể trở thành màu nhạt, La Giác vừa nãy cũng là nhìn thấy Thánh tử mới quá mức kích động, làm cho thánh tử chê cười, hiện tại xin mời Thánh tử cùng La Giác trở về đi.” Nói xong La Giác chậm rãi bước về hướng Mục Kỳ.

Ánh mắt Mục Kỳ nhất thời ngưng tụ, hướng về phía ngực của La Giác đánh ra một chưởng. Phía La Giác cũng nhanh chóng nhạy bén lách mình né sang một bên. Mục Kỳ đỏ mắt đạp mạnh xuống đất một phát, tiếp theo lại hợp lực đánh ra một chưởng lực. Vài thế công liên tiếp đều bị La Giác né tránh thành công, ánh mắt Mục Kỳ từ từ đỏ sẫm, động tác trên tay cũng chậm rãi nhanh hơn.

Nếu luận về võ nghệ, Mục Kỳ hẳn là so với La Giác lợi hại hơn một ít, nhưng nỗi lòng của Mục Kỳ hiện tại đang đại loạn, lúc ra tay hoàn toàn không có kết cấu, trái lại càng làm cho La Giác lẫn trốn thêm dễ dàng. Mà La Giác tựa hồ cũng nhìn ra tâm tình của Mục Kỳ hiện đang bất ổn, không nói nhảm nhiều lời, một bên trốn tránh, một bên luôn cố ý như vô tình công kích về phía hông của Mục Kỳ, tựa hồ muốn đoạt đi ngọc bài.

Lại thêm một chiêu thức bị phá giải thành công, Mục Kỳ dần dần tỉnh táo, biết rõ nếu cứ như thế đánh tiếp thì không phải là biện pháp tốt. Đang muốn nghĩ biện pháp rời đi trước, y bỗng nhiên cảm thấy nội lực bị kiềm hãm, động tác không khỏi dừng lại. Trong phút chốc, La Giác đã phi thân bay đến, thân thủ muốn đoạt lấy khối ngọc bài. Mục Kỳ vươn tay nắm lấy ngọc bài bên hông, nhanh chóng vòng vo trốn tránh, nhưng bụng vẫn là bị chưởng phong của đối phương quát trúng. Mục Kỳ thét lớn một tiếng, sắc mặt trắng nhợt lui lại phía sau mấy bước, cũng bất chấp những chuyện khác, vận khởi khinh công xoay người chạy đi.

Một đường chạy vội, Mục Kỳ rất nhanh đến bên rìa mép núi, phía trước là vực thẳm, mà La Giác còn ở phía sau đuổi theo không bỏ. Gặp đau đớn ở bụng càng lúc càng rõ ràng, Mục Kỳ không khỏi cắn chặt môi dưới, hiện nay nội lực của y thường xuyên đình trệ trong nhất thời, nếu cứ dùng phương thức này để chống đối, y chắc hẳn sẽ không thể nắm được phần thắng. Mặc dù còn chưa biết được thân phận cùng mục đích của hắn ta, nhưng căn cứ vào những lời nói cùng hành động vừa rồi, Mục Kỳ cũng rõ ràng đoán được đối phương là hướng về phía ngọc bài của y mà đến. Nghĩ đến sự tình ngoài ý muốn hai mươi năm trước kia, một trận cuồn cuộn liền nổi lên trong lòng Mục Kỳ, những người này sợ rằng từ hai mươi năm trước cũng đã luôn tìm kiếm thứ này.

Nắm chặt ngọc bài trong tay, đây là di vật của mẫu thân, y tự nhiên không thể để cho người khác tùy tiện lấy đi. Huống chi những người này thiếu chút nữa đã hại chết Bộ Hoài Viễn năm đó, y lại càng không thể để thứ này lọt vào tay bọn hắn. Thay vì để cho đối phương bắt giữ, y thà rằng liều mạng một phen.

La Giác ở phía sau đã muốn lại gần sát y, Mục Kỳ lần thứ hai nắm chặt ngọc bài trong tay, dường như đã hạ quyết tâm đem ngọc bài trực tiếp để vào trong ngực, rồi trực tiếp nhảy người xuống vực thẳm.

Thời điểm La Giác đuổi tới vách đá đã không còn trong thấy thân ảnh của Mục Kỳ. Nhíu nhíu đầu chân mày, La Giác rút ra một cây sáo nhỏ từ bên hông thổi lên, không có thanh âm truyền ra, nhưng chỉ trong chốc lát, bên người hắn đã vây quanh vài con rắn. La Giác lại thổi thêm vài tiếng, mấy con rắn kia trong máy mắt đã biến mất vô tung.

Sau đó, La Giác liền đứng bất động ở bên vách đá. Nửa ngày sau, đám người trước đó đã cùng hắn truy đổi Mục Kỳ liền lục tục chạy tới, La Giác không hề quay đầu chỉ giương giọng hỏi: “Thế nào?”

Trong đám thuộc hạ, có một người đi về phía trước vài bước, sau khi hành lễ với La Giác một cái, tên thuộc hạ kia liền trả lời, “La thần vệ, đã tiêu diệt toàn bộ những tên chạy trốn, bất quá sau khi kiểm tra nhân số dường như thiếu hai người, xác nhận đã chạy trốn trước đó. Dưới vách núi, thuộc hạ cũng đã phái người khám xét qua, có một chút vết máu, nhưng cũng không có người.”

“Nga… Như vậy chắc đã chạy thoát, quả nhiên không hổ là Thánh tử, mệnh rất lớn.” La Giác nhíu mày, quay người lại dặn dò: “Lưu lại hai người âm thầm điều tra tại phụ cận gần đây, có tin tức gì liền báo cho ta biết, những người còn lại theo qua quay về tộc, nếu đi quá lâu khó tránh khỏi sẽ khiến người chú ý.”

“Dạ!”

******

Nửa đêm, An Quốc Hầu phủ vẫn bình lặng như thường ngày, bên chủ ốc vẫn le lói một ngọn đèn trong đêm đen. Ánh lửa đã dần dần trở tối, nhìn qua rất nhanh sẽ bị dập tắt. Bộ Hoài Viễn đang nằm ở trên giường, có vẻ giấc ngủ không được an ổn lắm.

“!” Tựa hồ nằm mơ thấy gì đó, Bộ Hoài Viễn đột nhiên mở mắt bật người dậy, theo sau liền ôm ngực ho khan một trận, “Khụ khụ khụ… Khụ khụ.”

Thật vất vả hòa hoãn hơi thở, rốt cuộc đã không còn buồn ngủ, Bộ Hoài Viễn chỉnh sửa tóc lại một chút, liền khoác áo đứng dậy. Gẩy gẩy ngọn đèn trên bàn, làm cho ánh lửa sáng hơn một ít, sau đó hắn lại cầm lấy ngọn đèn đi đến trước ngăn tủ. Một bên mở ngăn tủ một bên lại lục lọi tìm kiếm một phen, cuối cùng từ trong đáy ngăn lấy ra một túi hương màu tím, gắt gao nắm chặt trong tay.

Bộ Hoài Viễn đứng một hồi lâu mới đi đến trước bàn ngồi xuống, xoa xoa cái trán, ánh mắt dị thường ôn nhu nhìn túi hương trong tay. Đây là vào hôm trước khi thành thân cùng Mục Kỳ một ngày, Mục Kỳ đã phái người đưa túi hương này đến cho hắn. Dựa vào tập tục của Đại Chiêu, khi hai nam tử thành thân, người nam nhân trước lúc xuất giá phải tự tay thêu một túi hương đưa cho đối phương, nhưng mà hắn thật sự không nghĩ tới Mục Kỳ sẽ làm như vậy.

Mới trước đây, Mục Kỳ còn không thích học những thứ này, từ sau khi hắn gặp chuyện không may, Mục Kỳ lại chỉ lo học văn luyện võ, làm gì có thời gian quan tâm những thứ khác. Y căn bản sẽ không làm những việc may vá thêu thùa thế này, sự thật cũng đã chứng minh, Mục Kỳ quả thực không tính là khéo tay. Túi hương này trừ bỏ được trang bị đầy đủ hương liệu dược thảo bên trong, thì ngoài ra chẳng có vẻ gì giống với một chiếc túi hương cả. Nhìn sơ qua chỉ thấy một khối màu tím, vải vóc bên trên được thêu lên một cái gì đó hình cầu phình to, phần miệng được dùng dây tơ hồng đan xen với từng khoảng cách không đồng nhất, đã vậy còn được người làm ra nó vá lại rất ẩu tả. Trừ bỏ hoa văn của chính miếng vải ra, thì dưới góc phải túi hương còn được người dùng chỉ vàng thêu lên bảy tám nét thành một chữ “Bộ”, ngoài ra thì không còn bất kì trang sức nào khác. ( Bộ~ 步)

Nhìn chiếc túi hương đơn sơ trước mắt, Bộ Hoài Viễn đột nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười. Hắn đều có thể tưởng tượng ra được, Mục Kỳ vì làm túi hương này đã phải âm thầm luyện tập bao lâu, lại vừa vụng về đến cỡ nào để thêu được chữ “Bộ” này. Tuy rằng, cho tới bây giờ, hắn chưa bao giờ mang nó trên người, nhưng kỳ thật từ sau khi thu được túi hương này, hắn đều luôn phi thường cẩn thận cất giữ nó.

Đêm nay, tâm thần của hắn vẫn không yên, thời điểm mới vừa đi vào giấc ngủ, hắn thậm chí đã mơ thấy ác mộng. Hắn nhớ mang máng đã mơ thấy Mục Kỳ cả người đều là máu, đang gian nan hành tẩu trên mỏm đá, chung quanh không có lấy một bóng người, mọi thứ thực hoang vắng. Mà Mục Kỳ vẫn tập tễnh đỡ lấy vách tường đi về phía trước, mỗi một bước đi, thân hình của y đều lung lay đến nổi tựa hồ sắp ngã đến nơi. Trong giấc mộng khi nhìn thấy tình cảnh này, hắn đều cảm thấy trái tim của mình đau nói, đau đến nổi hô hấp như sắp bị đình trệ, ngay sau đó hắn liền đột nhiên bừng tỉnh.

Trong nháy mắt tỉnh lại, hắn thậm chí còn có thể nhìn thấy vết máu đỏ sẫm ban nãy. Đã rất lâu hắn chưa nhìn thấy Tiểu Kỳ, cho nên mới bắt đầu miên man suy nghĩ chăng? Nhưng bên phía ảnh vệ đã vài hôm chưa truyền tin tức về, tính tính ngày hẳn là y sẽ rất nhanh về tới kinh thành đi?

Bỗng nhiên một trận tiếng đập cửa nhẹ nhàng đánh thức Bộ Hoài Viễn khỏi dòng suy tự, thanh âm trầm thấp của ảnh vệ vang lên từ phía ngoài cửa, “Hầu gia, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo.” 

Trái tim Bộ Hoài Viễn nhảy dựng lên, đột nhiên có một loại dự cảm vô cùng bất hảo, trễ như vậy còn quấy rầy hắn tất nhiên là có chuyện phi thường trọng yếu. Theo bản năng nắm chặt túi hương màu tím trong tay, hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, mới hướng cửa cao giọng: “Vào đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.