Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu)

Chương 12: Mất trí nhớ



Thời điểm Mục Kỳ nhảy xuống sườn núi, từng âm thầm đề khí dùng mũi chân mượn lực ở vách đá để nhảy người lên, cũng đồng thời lấy tay chống đỡ để trượt xuống theo vách đá. Mặc dù đã giảm được một ít chấn động, bất quá cơn đau ở bụng càng lúc càng quặn thắt, chỉ trong chốc lát, hai tay cùng lưng của Mục Kỳ đã nhiễm đầy máu tươi. Nhưng y vẫn cắn răng kiên trì, thẳng cho đến lúc gần tới đáy vực, nội lực của Mục Kỳ lại một lần nữa ngưng trệ.

Trong lúc mất cân bằng ngã xuống phía dưới, Mục Kỳ theo bản năng điều động toàn bộ nội tức còn sót lại trong người tới phần để bụng che chở thai nhi. Sau đó cả người ngã nhào xuống theo vách đá, lúc đối diện mặt đất, y lại nặng nề mà nện người lên trên tản đá.

Mục Kỳ thét lớn một tiếng, lung lay đỡ lấy vách đá đứng lên. Miệng vết thương trên người làm cho y cơ hồ chỉ vừa động một chút, liền cảm thấy nóng rát đau đớn thấu xương. Gặp lúc vừa ngã xuống, y lại dập mạnh đầu vào tản đá, nên hiện tại miệng vết thương đã toát bự ra, làm cho máu tươi không ngừng chảy xuống theo sườn mặt, bụng cũng một trận lại một trận co rút đau đớn. Sau khi đứng lên, y thậm chí còn cảm thấy đất trời xoay chuyển, tầm mắt vô cùng mơ hồ, tình huống trước mặt như vậy thật sự phi thường không ổn.

Y biết rõ người trên vách núi sẽ không dễ dàng buông tha cho mình như thế. Mục Kỳ nhẫn tâm cắn mạnh vào đầu lưỡi, nổi đau bén nhọn làm cho y thoáng thanh tỉnh một ít. Quệt đi máu tươi trên trán, Mục Kỳ một tay ôm bụng, một tay đỡ lấy vách núi đi về phía trước.

Vì mất quá nhiều máu nên thể lực Mục Kỳ xói mòn rất nhanh chóng, kết hợp với từng trận mê muội ập đến đã làm cho y ngay cả đường đi cũng nhìn không rõ. Trong đầu hiện tại chỉ còn một mảng trống rỗng, y chỉ có thể dựa vào bản năng mà tiến về phía trước.

Thẳng cho đến khi xúc cảm lạnh lẽo truyền đến, Mục Kỳ mới lấy lại tinh thần, phát hiện chính mình đã chạy tới lưu vực của một con sông. Đi nãy giờ, ước chừng khoảng đường đến địa phương Mục Kỳ ngã xuống đã cách một khoảng xa, bốn phía xung quanh đều là cây cối cùng đá cụi lởm chởm. Mục Kỳ đứng ở giữa sông, lúc vốc nước chạm vào miệng vết thương, y đã rõ ràng cảm nhận được mỗi cơn đau sâu sắc. Hít một hơi, Mục Kỳ đang chuẩn bị quay lại phía đầu nguồn để tiếp tục đi tiếp, nhưng mới xoay người lại, trong nháy mắt lòng bàn chân như trượt phải cái gì, y cứ thể ngã thẳng vào trong nước. Trong nháy mắt lúc té xuống, Mục Kỳ chỉ cảm thấy trước mắt chỉ còn lại một màu đen âm u, kế tiếp đã không còn ý thức, thân thể của y cứ thế bị dòng nước cuốn trôi về phía hạ du.

******

Sương mù mông lung bốn phía, trước tầm mắt chỉ có thể nhìn được một mảnh trắng xoá, tựa hồ nhìn không thấy được phía cuối cùng. Bỗng nhiên một trận tiếng cười thanh thúy lại truyền đến từ xa xa, hơn nữa còn đang dần lớn lên. Sương mù dần dần tán đi, hiện ra một đoạn đường ngắn rất bình thường, ven đường còn có thể nhìn thấy một vài tiểu thương đang buôn bán. Ở giữa đường là hai hài tử một trước một sau đang đi về trước, quần áo của hai đứa đều thực tinh xảo, vừa nhìn là biết còn cái của nhà khá giả. Đứa nhỏ có dáng dấp thấp lùn đang cầm trên tay một xâu mứt quả, một bên vừa ăn một bên vừa chạy nhảy, nhìn qua rất vui vẻ, có lẽ tiếng cười vừa nãy là do y phát ra. Còn hài tử có vóc dáng cao hơn thì đang chậm rãi theo sau, khuôn mặt thấy không rõ lắm, chính là có thể cảm giác được, hài tử này đang nhìn đứa bé thấp lùn hơn với ánh mặt vô cùng ôn nhu.

Hai hài tử chậm rì rì dọc theo đường nhỏ đi tới, hình ảnh nhìn qua thập phần hài hòa. Nhưng nháy mắt một cái, con đường nhỏ đã không còn nhìn thấy, tiểu thương ven đường cũng biến mất. Xâu mứt quả rớt trên mặt đất, chỉ còn lại hình ảnh cậu trai cao lớn hơn ôm hài tử thấp lùn, liều mạng chạy về một phía, giống như ở mặt sau đang có thứ gì đó đang truy theo hai người họ.

Trong khi hai đứa nhỏ bỏ chạy, sương mù lại dần dần dày đặc hơn, đã có chút không nhìn rõ được mọi thứ. Đợi cho đến khi sương mù tản ra, chỉ nhìn thấy hài tử thấp lùn nọ một bên vừa khóc một bên chạy, nhưng rốt cuộc vẫn không nhìn thấy được hài tử có vóc dáng cáo lớn hơn.

Tiếp theo hình ảnh lại biến hóa, chỉ thấy đứa nhỏ có vóc dáng cao lớn hơn cả người đều đầy máu không còn sức sống đang nằm trên mặt đất, mà bên cạnh là hài tử bé nhỏ vừa nãy, đang khóc ghẹn đến nổi thở không ra hơi. Mặt khác chỉ còn lại một bóng dáng nữ nhân mơ hồ, trường kiếm trong tay nàng đang từ từ rút ra khỏi ngực của một người, người nọ phun ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt đã nhiễm đầy toàn bộ thiên địa…

Mục Kỳ đột nhiên mở mắt ra, bật người ngồi dậy thở phì phò, cảnh tượng trong mơ mặc dù rất mơ hồ, nhưng y vẫn có cảm giác hình ảnh đầy tiên huyết kia cứ không ngừng tái đi tái lại trong đầu.

“Ai, ngươi sao lại ngồi dậy rồi, miệng vết thương trên người ngươi còn chưa có khỏi đâu, mau nằm xuống!” Một trận tiếng quát lớn đột nhiên truyền đến từ phía cửa, lúc Mục Kỳ lấy lại tinh thần mới cảm giác được toàn thân không có chỗ nào là không đau đớn. Nhíu nhíu mày, y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô nương tuổi không quá lớn, trên người đang mặc một chiếc váy hoa màu vàng nhạt đang từ cửa tiến vào, trong tay còn bưng một chén dược thuốc.

Cô gái kia đi đến bên giường, cầm chén thuốc đặt ở trên ghế đẩu, mang theo vài chút cảm thông nhìn Mục Kỳ, rồi giương giọng nói: “Rốt cục đã tỉnh rồi, người đã ngủ thiệt nhiều ngày à, ngay cả đại phu của chúng ta còn nói là thiếu chút nữa đã không cứu được ngươi nữa đó!”

Mục Kỳ giương mắt nhìn chung quanh bốn phía, đây là một gian phòng rất nhỏ, ngoại trừ chiếc giường gỗ y đang nằm cùng một bộ bàn ghế đơn sơ bên cạnh thì không gian còn lại cũng không rộng lắm, nhìn sơ qua có thể đoán được chủ nhân của nó cũng không phải là người có tiền. Nghe được câu hỏi, Mục Kỳ mới thu hồi tầm mắt, nhìn về phía cô gái kia, nhìn qua có vẻ còn rất trẻ tuổi, ước chừng chỉ khoảng mười bảy mười tám. Mái tóc được hai sợi dây trắng buộc lên, phần tóc còn lại thì túy ý để ra phía sau, mặc dù không phải rất tuyệt mỹ, nhưng cũng có vài phần khả ái.

“Ngươi là ai?” Mục Kỳ mở miệng hỏi lại, có lẽ là vì lâu ngày chưa nói gì, hơn nữa vừa mới tỉnh lại, nên thanh âm của Mục Kỳ có hơi khàn khàn.

“Ta gọi là Lăng Tiểu Nhu, là ân nhân cứu mạng của ngươi!” Cô gái kia chỉ chỉ chính mình cười nói.

“Ân nhân cứu mạng?”

“Đúng vậy, ngươi không biết lúc phát hiện ngươi, ngươi đang nằm ở cửa sông nơi thôn của chúng ta, trên người ngươi và cả nước dưới sông đều nhiễm đầy máu đỏ. Là ta đã nhìn thấy ngươi, rồi đem ngươi kéo ra khỏi sông à.” Lăng Tiểu Nhu phất phất tay, khoa trương nói: “Hơn nữa đại phu nói ngươi có rất nhiều vết thương, lại đang mang thai, nếu chậm hơn một chút mới cứu người thì có lẽ ngươi đã toi mạng rồi á!” Nói xong Lăng Tiểu Nhu lại đột nhiên ý thức được cái gì, vỗ vỗ Mục Kỳ, “Không phải là có bầu sao, tuy rằng Duyên Quốc không thịnh hành việc nam nam thành hôn, nhưng ngươi cũng không cần nhảy sông tự sát, dù gì thì còn sống vẫn tốt hơn chứ!?”

Mục Kỳ khẽ nhíu mày đánh gãy lời của cô gái, “Nhảy sông tự sát? Có thai?”

“Đúng vậy, ngươi không biết chính mình có bầu sao? Vậy ngươi vì cái gì muốn nhảy sông hả?”

“Ta không có nhảy sông.” Mục Kỳ quả quyết đáp lời.

“A? Vậy ngươi vì cái gì cả người đều bị thương còn trôi dạt trên sông?” Lăng Tiểu Nhu có chút kỳ quái hỏi tiếp.

“Không biết, ta không nhớ rõ.” Mục Kỳ nhu nhu cái trán, nhíu mày nói.

“Không nhớ rõ? Vậy ngươi nhớ rõ ngươi là ai không? Có còn người nhà nào không?”

Mỗi lần Lăng Tiểu Nhu hỏi một vấn đề, Mục Kỳ đều lắc lắc đầu. Lăng Tiểu Nhu đột nhiên thực đồng tình nhìn Mục Kỳ, “Lúc ta kéo ngươi lên, trên đầu ngươi có một miệng vết thương, có phải hay không lúc té xuống sông thì bị đập vào đầu rồi mất trí nhớ?” Nàng vốn là cho rằng Mục Kỳ là vì có bầu lại không thể cùng người mình thích ở chung một chỗ cho nên mới nhảy sông tự sát. Hiện tại lại bởi vì Mục Kỳ mất trí nhớ mà thêm đồng tình hơn, chỉ chỉ chén thuốc trên ghế đẩu ở cạnh giường, Lăng Tiểu Nhu vỗ vỗ tay, vội vàng nói, “Ta đi tìm đại phu đến cho ngươi xem xem, ngươi trước đem chén dược này uống hết đi à, thuốc an thai đó!”

Nói xong cũng không đợi Mục Kỳ có phản ứng, nàng liền xoay người bỏ chạy ra khỏi cửa. Mục Kỳ ngồi ở trên giường nhíu mày, theo sau lại bưng lên chén thuốc nhìn nhìn, ngửa đầu uống cạn.

Y tuy rằng mất trí nhớ, nhưng đối với việc phán đoán sự vật chung quanh vẫn rất nhạy bén. Theo những lời đối thoại ngắn gọn của Lăng Tiểu Nhu vừa nãy, y đã biết được chính mình được cứu lên từ bờ sông, trên người có thương tích, còn đang mang thai. Mà y tuyệt không cho rằng chính mình là kẻ sẽ nhảy sông tự sát, như vậy y vì sao lại người đầy thương tích, lại còn bị người ta phát hiện trôi dạt trên sông? Là báo thù hay là…? Còn có giấc mộng vừa nãy, mặc dù sau khi tỉnh lại y không nhớ rõ nội dụng trong giấc mơ cho lắm, nhưng y lại lờ mờ có ấn tượng, trong lòng y có một người vô cùng trọng yếu, phi thường trọng yếu, mà người đó cũng rất cần y. Cho nên y phải nhanh chóng tìm được người đó mới được.

Nghĩ thông suốt những thứ này, Mục Kỳ cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.  Miệng vết thương ở trên lưng còn có chút đau đớn, Mục Kỳ chỉ có thể chậm rãi nằm nghiêng ở bên giường.

Vừa mới thanh tỉnh, thể lực của y vẫn còn rất yếu, nghĩ đến trong bụng của mình còn có một đứa nhỏ, Mục Kỳ có chút ngạc nhiên sờ sờ bụng, đứa nhỏ này là của cái người y đang muốn tìm sao?

Mặc kệ thế nào, Mục Kỳ quyết định trước tiên phải dưỡng hảo thương thế rồi hẳn nói.

******

Từ ngày biết được chuyện Mục Kỳ mất tích, Bộ Hoài Viễn đã nhiều ngày chưa từng nghỉ ngơi đàng hoàng. Thậm chí đã được vài hôm hắn còn chưa quay về phòng ngủ, mỗi ngày chỉ đứng ở trong thư phòng của Mục Kỳ xử lý sự vụ, cho dù mệt nhọc cực độ, hắn chỉ nằm trên ghế tựa ghỉ ngơi một lát, sau đó lại rơi vào trạng thái bận rộn ngập đầu.

Căn cứ tin tức ảnh vệ truyền về, đội ngũ của Mục Kỳ đã gặp nạn ở đoạn giao giới giữa hai nước Chiêu Duyên. Trừ bỏ hai gã thị vệ bị Mục Kỳ phái tới Nghiệp Thành báo tin, thì toàn bộ đội ngũ hộ tống đều đã thiệt mạng. Về phần nhóm ảnh vệ bởi vì từ trước đến nay luôn giữ một khoảng cách nhất định với đoàn hộ tống, người duy nhất có thể liên hệ với ảnh vệ lại bị Mục Kỳ phái đi, cho nên mới không thể đúng lúc đuổi tới cứu giúp.

Thi thể của những người trong đội hộ tống đã hy sinh đều đã được tìm thấy, đối phương trên cơ bản đều là một chiêu lấy mạng, những thị vệ này cũng từng chịu bất kỳ tra tấn nào. Nhưng bản thân Mục Kỳ lại rơi xuống vách núi không thấy tung tích, ảnh vệ đã tìm tòi nhiều ngày tại phụ cận, cũng chỉ tìm được một ít vết máu ở dưới vách núi, còn lại đều không thấy chút manh mối. Không biết Mục Kỳ đã rơi vào tay địch nhân hay đã kịp thời bỏ chạy, mặc kệ như thế nào, hiện tại cũng phải tìm cho được Mục Kỳ. Bộ Hoài Viễn trong lòng càng lúc càng không thể an tâm, nghĩ đến cảm giác trong giấc mộng ngày ấy, hắn lại lo lắng không thôi. Mục Kỳ rốt cuộc đang ở nơi nào cơ chứ?

“Khụ khụ khụ… Khụ khụ…” Nỗi lòng bấn loạn, một trận phiền muộn bỗng trào dâng trong lòng, Bộ Hoài Viễn nhịn không được ho khan thành tiếng. Lúc bưng lên ly trà uống một ngụm xong, cơn ho kia mới có dấu hiệu dừng lại.

Ngày đó khi nhận được tin tức, Bộ Hoài Viễn thậm chí đã nghĩ muốn tự thân dẫn người đi đến địa điểm Mục Kỳ gặp chuyện để thăm dò. Nhưng cuối cùng hắn lại bị thánh chỉ của Dung Sở Hoa triệu vào trong cung ngăn lại. Hắn biết lấy tình huống thân thể của hắn hiện tại, cho dù có đi cũng căn bản không có bất luận tác dụng gì, nhưng hiện tại hắn làm sao có thể yên tâm đứng ở tại Thịnh Kinh này chứ!?

Cầm ly trà trong tay đặt thật mạnh lên bàn, Bộ Hoài Viễn nhắm lại hai mắt, cả người vô lực tựa lưng vào ghế ngồi. Kể từ cái ngày vào mười năm trước, hắn đã không còn bất kì hi vọng nào cho tương lại. Hắn vẫn đều nghĩ mình sẽ đi trước người kia một bước ly khai nhân gian này, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày Mục Kỳ cứ thế biến mất trong tầm mắt của hắn, chẳng lẽ, đây chính là ông trời đang trừng phạt sự xấu xa của hắn đấy sao?

Hắn quả thật là một kẻ không ra gì, rõ ràng đã sớm hạ quyết tâm để cho Mục Kỳ có cuộc sống của chính mình, lại bởi vì nhớ nhung đối phương cùng cảm tình khắc sâu trong tim nên hắn vẫn không thể hoàn toàn buông tay y được. Trừ bỏ năm ấy đã quyết tuyệt giải trừ hôn ước, mấy năm nay hắn luôn ở mặt ngoài cự tuyệt Mục Kỳ, nhưng cũng lại không hoàn toàn cắt đứt, nhìn như ôn nhu, kỳ thật bất quá chỉ là sự ích kỷ tùy hứng của hắn.

Vươn tay vổ mạnh lên hai mắt, tiểu nam hài luôn đuổi theo phía sau hắn năm xưa nay đã hoàn toàn trưởng thành, trở nên vĩ đại như thế, cho nên hắn mới luyến tiếc sao?… Luyến tiếc buông tay? Nhưng mà có thể sống được đến ngày mai hay không y còn chẳng biết rõ, nên hắn làm sao dám nắm lấy đôi tay của Mục Kỳ mà bước tiếp…

Hắn quả nhiên như những lời Vân Mặc Chi nói, là một tai họa. Bộ Hoài Viễn cười khổ, nước mắt lướt qua hai má. Nếu hiện tại hắn đã biết mình mắc sai lầm rồi thì còn kịp hay không?

Nếu trời cao để cho Mục Kỳ trở về, hắn nguyện ý buông bỏ tất cả những chấp nhất buồn cười này, dùng khoảng thời gian còn lại trên đời để bồi ở bên cạnh Mục Kỳ, sẽ không bao giờ đẩy y ra nữa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.