Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu)

Chương 15: Trở về



Đại quân Việt Quốc còn chưa tiến vào Duyên Quốc, chỉ tạm dừng lại ở biên giới hai nước. Mục Kỳ chỉ có thể đi theo Nguyệt Tĩnh Y cùng Mộ Dung Thanh ra khỏi thành trở về doanh trại. 

Sau khi đến quân doanh, Mục Kỳ mới tiến thêm một bước biết được, đại quân Việt Quốc của Nguyệt Tĩnh Y cũng là vừa mới đến Duyên Quốc. Hôm nay, nữ nhân kia mang theo Mộ Dung Thanh vào thành chính là để liên lạc với các nội ứng. Tính cùng những cứ điểm trong Lâm Diệp thành của Mộ Dung Tuyên nội ứng ngoại hợp, đồng loạt hành động lật đổ Mộ Dung Cẩm.

Bất quá nếu cứ như vậy Mục Kỳ nhất định phải đi cùng với đại quân tiến công Lâm Diệp thành. Mục Kỳ hiển nhiên là không muốn, nhưng Mộ Dung Thanh lại lo lắng để Mục Kỳ lại một mình tại chỗ này. Vạn nhất nếu người không còn, bọn họ căn bản không có biện pháp biến ra thêm một Mục thừa tướng để trả lại cho Chiêu Quốc. Đến lúc đó kết cục vẫn là không thể tránh né được chiến tranh. Cuối cùng Mộ Dung Thanh đành phải thuyết phục Mục Kỳ thêm lần nữa.

Sau khi Nguyệt Tĩnh Y vì Mục Kỳ chừa ra một doanh trướng, hai người Mục Kỳ cùng Mộ Dung Thanh một tả một hữu ngồi ở bên cạnh bàn, trên bàn là những món ăn Nguyệt Tĩnh Y đã phái người thu xếp từ trước. Ở trong quân doanh mà nói, như thế này đã tính là phi thường phong phú rồi. Lúc này, Mục Kỳ cũng đang thập phần thư sướng hưởng thụ.

“Đại quân xung kích đã lên đường cứu viện, chạy đi rất gấp rút, mặc dù đường đi thuận lợi nhưng bất quá trong một tháng sợ không đến được. Ta đã viết thư cho cữu cữu, bảo ông ấy trước một bước đem tin tức này báo cho Tiêu Tướng quân, sau khi trở về ta sẽ hộ tống ngươi đến tiền tuyến.” Mộ Dung Thanh đạm nhạt nói với Mục Kỳ, mặc dù là khuyên bảo, nhưng một chút thái độ đi khuyên người khác đều không có, bộ dáng của hắn vẫn là một kiểu thanh lãnh như ngày thường.

“Ngươi cứ luôn mồm nói là thuận lời, vậy nếu như không thuận lợi thì sao? Ta cũng không muốn hao tổn thời gian và tinh lực cùng các ngươi, hoặc là chính ta tự đi trước, hoặc là ta ở đây chờ các ngươi trở về.” Mục Kỳ chọn mi, một bên thảnh thơi dùng chiếc đũa thỉnh thoảng gắp vài món ăn nếm thử, một bên giống như vô tình mà lên tiếng, nhưng vẫn không hề có ý định thỏa hiệp.

“Ngươi một mình hành động không an toàn.” Mộ Dung Thanh lập tức từ chối đề nghị của Mục Kỳ. Giữa hai lựa chọn này, vô luận là chọn một trong hai đều không thể bảo đảm Mục Kỳ sẽ không mất tích một lần nữa. Trừ phi có hắn hoặc là Nguyệt Tĩnh Y đi cùng thì mới có thể đảm bảo, nhưng hắn phải vào Lâm Diệp thành, hẳn không thể đi theo y trở về. Nguyệt Tĩnh Y lại mang theo đại quân, lại không thể rời khỏi doanh trại, nếu như Nguyệt Tĩnh Y không đi, đại quân Việt Quốc căn bản sẽ không nghe lời điều động, bởi vậy phương thức tốt nhất vẫn là để Mục Kỳ đi theo bọn họ.

Mục Kỳ nghe vậy liền buông chiếc đũa trong tay, vẻ mặt buồn cười nhìn Mộ Dung Thanh, hơi lười biếng nói: “Đi theo các ngươi càng không an toàn.” Đi theo một đội quân muốn đánh giặc thì có cái gì mà an toàn cơ chứ? Hắn là mất trí nhớ, cũng không phải biến thành kẻ ngu.

“Lúc trước ngươi vì sao lại mất tích rồi mất trí nhớ, bây giờ còn chưa tra được. Nhưng căn cứ vào tin tức Chiêu Quốc lộ ra, ngươi cùng với toàn đội hộ tống đều đã bị diệt sạch, hung thủ lại không tìm được. Một mình ngươi so với đi cùng chúng ta vẫn an toàn hơn rất nhiều.” Mộ Dung Thanh lạnh lùng nhìn thoáng qua Mục Kỳ, lại nói tiếp: “Kẻ ra tay với các ngươi không phải là người của Duyên Quốc. Khi đó Mộ Dung Cẩm đang tốn tâm tư làm phản, căn bản không có ai dư thừa tinh lực để ý đến chuyện của ngươi. Nếu như vậy chỉ có thể nói được rằng, những người đó là hướng về phía ngươi hoặc là vì Chiêu Quốc mà đến.”

Mục Kỳ trầm mặc một lát, tuy rằng y không thể xác nhận lời nói của Mộ Dung Thanh là thật hay giả, nhưng nếu thân phận của y đã được xác nhận, như vậy những gì Mộ Dung Thanh kiến giải hơn phân nữa có thể tin tưởng.

“Ngươi ở chỗ này hao tổn thời gian không tất yếu, chúng ta đã tuyệt đối nắm chắc một đường suông sẽ tiến vào Lâm Diệp. Như vậy đợi cho thế cục của Duyên Quốc vững vàng, ta tức khắc sẽ đưa ngươi về Chiêu Quốc.” Mộ Dung Thanh tiếp tục nói.

“Hảo, ta tùy theo các ngươi.” Nhìn chằm chằm Mộ Dung Thanh một lúc lâu, sau khi xác nhận trong ánh mắt của hắn ta không có bất luận né tránh, Mục Kỳ nghĩ nghĩ vẫn là gật đầu đồng ý.

Cuối cùng xác nhận hành trình chuyến đi thêm một lát, Mộ Dung Thanh lại dặn dò Mục Kỳ hảo hảo nghỉ ngơi thêm vài câu liền ly khai. Tiễn bước Mộ Dung Than, để cho hạ nhân dọn dẹp thức ăn dư trên bàn xong, Mục Kỳ thoải mái nằm trên giường, vuốt bụng tự hỏi.

Kỳ thật, đối với Mộ Dung Thanh cùng Nguyệt Tĩnh Y, y bất quá mới chỉ gặp mặt lần đầu. Cho dù thật sự như lời bọn họ nói, y chính là thừa tướng của Chiêu Quốc, thì tính cả lần chưa mất trí nhớ, thì đây mới chỉ là lần thứ hai chạm mặt. Huống chi mấy ngày nay, y cũng nghe qua không ít chuyện về thù cũ hận xưa của hai nước, nếu thuận tình thuận lý, y cũng không nên dễ dàng tin tưởng hai người bọn họ như vậy.

Nhưng sau khi lang bạt ở Duyên Quốc hơn một tháng, y hoàn toàn không có thu hoạch gì về ký ức của bản thân. Mắt thấy chiếc bụng càng lúc càng lộ rõ, trong lòng y cũng có chút lo lắng. Ngược lại y cũng không sợ cừu nhân gì tìm đến, chỉ là trong lòng y cứ luôn không ngừng kêu gào phải mau một chút, mau một chút, bảo y nhanh hơn một chút tìm cho được cái người muốn tìm kìa. Bởi vậy y mới theo bọn người Mộ Dung Thanh trở về, cũng đồng ý đi theo đại quân vào Lâm Diệp. Đại khái cũng là vì y nhìn không ra Mộ Dung Thanh có bất luận dấu vết gì là đang nói dối. Hoặc có lẽ là theo bản năng đồng tình với những lý giải của Mộ Dung Thanh, nếu không, cho dù có phải liều mạng, y vẫn nhất quyết phải một mình trở về.

Như vậy, người mà y muốn tìm chính là cái tên trong miệng bọn họ nói, cái người An Quốc Hầu Bộ Hoài Viễn của Chiêu Quốc đã cưới y chăng? Rốt cuộc đối phương là dạng người gì, mà lại làm cho y nguyện ý gả cho hắn? Thật sự là quá ngạc nhiên a!!

Đến tột cùng có phải là người y muốn tìm không, có lẽ, rất nhanh thôi y có thể biết được đáp án.

******

Mộ Dung Thanh mang theo Nguyệt Tĩnh Y cùng đại quân của Việt Quốc trong ứng ngoại hợp, một đường đột phá tiến thẳng vào Lâm Diệp thành. Không đến nửa tháng liền giải quyết trận nội loạn hoang đường đến cực điểm tại Duyên Quốc. Tuy rằng Duyên Đế sinh tiền từng nói muốn để cho Mộ Dung Thanh kế vị, nhưng lần này Mộ Dung Thanh về nước, đã dùng thân phận nam hậu của Việt Quốc mang theo đại quân Việt Quốc đến chi viện. Hiển nhiên không thể tái kế vị đăng cơ, cho nên tân Duyên Đế hiển nhiên là do Thất hoàng tử Mộ Dung Tuyên đảm nhận. Cứ như vậy, hai tháng không đến, quốc quân của Duyên Quốc lại lần nữa đổi chủ.

Sau khi Mộ Dung Tuyên kế vị liền phải đối mặt với cuộc chiến tranh vô cùng căng thẳng với Chiêu Quốc. Trước đó vẫn luôn dựa vào Lăng Chiến mới có thể kéo dài được hơn hai tháng, hiện nay phải mau chóng giải quyết xong mọi chuyện. Mộ Dung Tuyên không phải người hiếu chiến, với loại nội loạn trong Duyên Quốc vừa mới bình ổn, quả thật không thích hợp để tái khởi chiến tranh. Mộ Dung Thanh tuy rằng có thể mang theo Nguyệt Tĩnh Y trợ lực, nhưng lại không có cách nào mang theo đại quân Việt Quốc đánh Chiêu Quốc. Bởi vậy, ngay sau khi Mộ Dung Tuyên kế vị, chuyện thứ nhất cần làm chính là phái sứ giả hòa đàm cùng đại quân Chiêu Quốc, hơn nữa còn tiết lộ thông tin của Mục Kỳ.

Đại quân Việt Quốc không thể lưu lại quá lâu tại Duyên Quốc, bởi vậy ngay khi Mộ Dung Thanh trợ giúp Mộ Dung Tuyên đăng cơ xong liền mang theo đại quân cùng Nguyệt Tĩnh Y rời đi. Mục Kỳ dưới sự hộ tống của đại quân đã thành công đến được nơi tiền tuyến đang giao chiến của hai nước. Lúc này, cái thai của y đã được hơn bốn tháng, nếu nhìn kỹ một chút thậm chí còn nhìn rõ một phần nổi cộm lên, bất quá chỉ cần y mặc nhiều một chút là có thể che lấp được phần nào.

Thời điểm hòa đàm nhìn thấy đám người của Tiêu Diệc Nhiên tiến đến, Mục Kỳ vẫn cảm thấy rất xa lạ. Hơn nữa, ấn tượng đầu tiên của Mục Kỳ đối với Tiêu Diệc Nhiên lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm mặt kia thực sự không được tốt cho lắm. Mà bởi vì không biết chuyện Mục Kỳ mất trí nhớ, hơn nữa trong khoảng thời gian này vì quá lo lắng, nên thái độ của Tiêu Diệc Nhiên cũng không tính tốt là mấy, bởi vậy buổi gặp mặt này cũng không đạt được hiệu quả như mong muốn. Cũng may trong quân đội của Tiêu Diệc Nhiên còn có một Mạc Ngôn ăn nói lưu loát. Sau một phen trao đổi, Mục Kỳ mới đồng ý đi theo đoàn người của Tiêu Diệc Nhiên trở về. Tới này, trận chiến giữa hai nước cuối cùng đã giải quyết được một nữa, kế tiếp chỉ còn lại nội dụng cần phải hòa đàm mà thôi.

Bất quá, việc hoà đàm không phải chỉ một lần là thành, Mục Kỳ lại có bầu nên không muốn ở chỗ này chậm trễ thời gian. Bởi vậy cân nhắc an bài một phen, Tiêu Diệc Nhiên đã phái một đội người dẫn đầu hộ tống Mục Kỳ cùng Bạch Nhất quay về Thịnh Kinh. (chi tiết vụ cãi cọ này xin xem Tướng quân sủng phu)

Mà xa xa tại Thịnh Kinh, Bộ Hoài Viễn đã đồng thời trước một bước nhận được tin tức Mục Kỳ đang quay lại. An Quốc Hầu phủ đã yên lặng suốt bốn tháng, cuối cùng cũng khôi phục một ít sinh khí.

Vào ngày đầu tiên Bộ Hoài Viễn biết được tin tức này, liền phái người đem Hầu phủ từ trên xuống dưới quét tước qua một phen. Lại đem tất cả đồ đạc của Mục Kỳ dọn đến chủ ốc, mà gian phòng nguyên bản được dùng làm phòng ngủ của Mục Kỳ cũng trực tiếp bị bỏ rơi một bên, bất quá thư phòng vẫn được giữ lại.

Sau lại tiến thêm một bước, truyền đến tin tức Mục Kỳ bị thương mất trí nhớ rồi có thai, Bộ Hoài Viễn càng cả kinh, trong cùng một ngày phát liên tiếp mười hai đạo thư tín khẩn cấp đến thành Vân Hà, để cho thuộc hạ truyền tin đến Vân Thanh Nhiễm liên lạc cùng thần y Vân Mặc Chi. Dù như thế, hắn vẫn lo lắng phái người thỉnh vài ngự y đến An Quốc Hầu phủ tọa trấn, khiến cho ngự y lúc đầu còn tưởng An Quốc Hầu lại phát bệnh, sợ hãi đến nổi tim nhảy liên hồi.

Bất quá trong khoảng thời gian này, Bộ Hoài Viễn quả thật đã tiều tụy đi rất nhiều, tuy rằng vẫn có thể chống cự không ngã xuống, nhưng sắc mặt so với phía trước không chỉ kém đi có nửa điểm không đâu.

“Thiếu gia, ngài mấy ngày nay cũng chưa nghỉ ngơi tốt, gần nhất nghe cơn ho khan của thiếu gia lại thêm nghiêm trọng, hôm nay vẫn là uống thuốc sớm rồi đi nghỉ ngơi đi!” Trương Bà chính là người đã tận mắt chứng kiến bộ dạng của Bộ Hoài Viễn tiều tụy đi từng ngày, cũng là người lo lắng cùng quan tâm hắn nhất.

“Khụ khụ, ta không sao, Trương Bá, qua hai ngày nữa Tiểu Kỳ trở về, dặn dò phòng bếp làm chút thức ăn mà y thích. Bất quá phải để cho ngự y nhìn qua trước, những món không tốt cho dựng phu thì không được làm.” Sau khi xem xong tin tức mới nhất ảnh vệ đưa đến rồi thu vào trong lòng, Bộ Hoài Viễn nhợt nhạt nở nụ cười, lên tiếng dặn dò. Nhóm ảnh vệ đi theo đội hộ tống đang trở lại, theo tính toán, đoàn người rất nhanh sẽ đến Thịnh Kinh. Dựa theo hành trình, chỉ sau một ngày là sẽ đến ngoại thành, hắn cũng có thể chuẩn bị dần là vừa, đến lúc đó sẽ ra khỏi thành để tiếp người.

Dựa theo thời gian suy tính, cái thai của Mục Kỳ cũng đã khoảng được năm tháng. Căn cứ vào những tin tức trong mật báo của ảnh vệ truyền về, bụng của Mục Kỳ hiện tại đã nổi lên một chút. Chỉ là vừa nghĩ đến Mục Kỳ, mặt mày Bộ Hoài Viễn sẽ không nhịn được trở nên nhu hòa, nụ cười luôn bên môi, chỉ sợ không chỉ là hắn, chắc Tiểu Kỳ cũng không nghĩ là chỉ sau một đêm là đã có đâu.

“Ta đã sớm phân phó qua, dù ngài không nói ta cũng sẽ tận tực làm cho thật tốt, thiếu gia ngài cứ yên tâm đi!” Trương Bá bất đắc dĩ nói, “Trái lại ngài à, nhìn xem khí sắc của ngài thật là kém, Mục thiếu gia trở về mà nhìn thấy ngài như vậy, sợ là hút khí đến no mất, làm sao có thể nuốt trôi đồ ăn được nữa?”

“Đâu có khoa trương như vậy chứ Trương Bá!?” Bộ Hoài Viễn lắc đầu bật cười, Mục Kỳ hiện tại đã mất trí nhớ, có thể hay không nhớ rõ hắn còn không biết… Lại còn có thể lo lắng sao? Bộ Hoài Viễn đột nhiên nhớ tới chính mình đã thu dọn xong phòng của Mục Kỳ, để cho y dọn đến chủ ốc cùng mình. Nhưng nay Mục Kỳ đã mất trí nhớ, làm như vậy cũng không biết Mục Kỳ có chịu không…

Trước đó hắn vất vả lắm mới hạ được quyết tâm, chỉ cần Mục Kỳ trở về dù chỉ một ngày hắn cũng sẽ nguyện y làm hết thảy mọi việc để ở cùng đối phương. Nhưng hôm nay hắn mới đột nhiên nhớ tới Mục Kỳ đã mất trí nhớ, không hề nhớ rõ hắn, như vậy y có còn cần hắn hay không? Bộ Hoài Viễn cười khổ, có lẽ đây chính là do ông trời trừng phạt hắn trước đây không biết quý trọng Tiểu Kỳ đi? Mặc kệ như thế nào, hắn nếu đã đưa ra quyết định thì sẽ không do dự thay đổi nữa. Cứ mãi sợ hãi rụt rè, chỉ sợ sau khi Mục Kỳ khôi phục ký ức sẽ lại thêm đau khổ, một khi đã như vậy, lúc này hắn chỉ cần trong coi Mục Kỳ là được rồi.

Nhận thấy được tâm tình của Bộ Hoài Viễn, cũng nhớ đến chuyện Mục Kỳ mất trí nhớ, Trương bá không tiếng động thở dài một hơi, theo sau vẫn lên tiếng nói, “Mục thiếu gia tuy rằng mất trí nhớ, nhưng nhìn đến thiếu gia ngài như vậy cũng khẳng định sẽ rất lo lắng. Ngài vẫn là uống thuốc rồi nghỉ ngươi trước đi!”

“Đã biết Trương bá, mang dược lại đây đi.” Nở nụ cười, Bộ Hoài Viễn cũng không có cự tuyệt nữa, nếu đã tự hứa với lòng phải cố gắng hết sức để ở bên Mục Kỳ, hiển nhiên sức khỏe cũng rất trọng yếu. Sau khi uống dược xong rồi để cho Trương bá lui ra, hắn cũng không có tiếp tục làm việc nữa, nhu nhu mi tâm, vừa nằm lên trên nhuyễn tháp nghỉ ngơi.

Chỉ cần ta còn sống, lần này dù bất cứ giá nào, ta cũng sẽ không đẩy ngươi ra nữa đâu, Tiểu Kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.