Khuynh Lăng ngữ điệu âm lãnh không chút cảm tình, đôi mắt nàng không chút gợn
sóng khiến người khác không có cách nào nhìn thấu nội tâm nàng đang nghĩ gì.
"Lăng nhi, mấy ngày gần đây nàng đều cố ý trốn tránh ta, tối nay ta thật vất vả mới có cơ hội gặp nàng, cảm xúc có chút kích động.
Ta..."
Từ đêm đó nàng trở về phủ muộn, quan hệ của hắn với nàng trong lúc đó tựa hồ có chút không giống với .
Nàng cố ý trốn tránh hắn, chỉ cần trong không khí ngửi được một hơi thở cùng hắn có liên quan sẽ chọn đường vòng mà đi.
Thì ra người hắn luôn tâm niệm đang cố tình lẩn trốn hắn. Hắn thật sự không biết vì sao nàng lại trở nên như thế.
Đêm đó đến tột cùng đã xảy ra cái gì? Hắn nhớ rõ, một đường đưa nàng về hậu viện nàng đều cùng hắn thân mật khăng khít, nhưng mà... khi Khuynh Lạc
Nhạn nửa đường xuất hiện, thần sắc của nàng liền có chút không thích hợp .
Nhưng nàng không phải đã sớm biết hỉ sự của hắn và Khuynh Lạc
Nhạn chỉ là hữu danh vô thực sao? Vì sao lúc ấy lại khác thường như vậy?
Giờ phút này Phong Đình Uyên tự nhiên là sẽ không biết được đôi mắt Khuynh
Lăng đã khôi phục, hình ảnh đêm hôm đó hắn cùng với Khuynh Lạc Nhạn ân
ái đã sớm không còn là bí mật.
Đôi mắt Khuynh Lăng lạnh nhạt, trong mắt hắn đôi mắt ấy tưởng như hun hút và xa xăm.
"Thì ra nhị tỷ phu cố ý tới tìm tới vị muội phu này sao? Nhị tỷ cách đây
không lâu mới từ Phi Cầm các của ta rời đi,còn đang cao hứng nhị tỷ phu
trên giường cùng nàng ân ái có thừa. Ta còn tưởng rằng nhị tỷ phu bây
giờ cố ý đến trước mặt ta phụ xướng phu tùy phụ họa nàng đấy!." Khuynh
Lăng châm chọc,môi gợi lên một chút cười yếu ớt.
Một người là phu quân của Khuynh Lạc Nhạn.
Một người là tứ muội của Khuynh Lạc Nhạn.
Thân phận của hai người, chung quy là kiêng dè của thế nhân.
Từ khi hắn cưới Khuynh Lạc Nhạn, Khuynh Lăng tự nhiên cũng sẽ sinh luẩn
quẩn trong lòng, mà một khi nghĩ luẩn quẩn trong đầu sẽ loạn như ma, sẽ
cố ý ở trước mặt hắn mà nhắc nhở thân phận hai người.
Lúc trước, là hắn phụng thánh chỉ vui vẻ cưới Khuynh Lạc Nhạn, mà không phải Khuynh Lăng nàng.
"Nàng đã tới ?" Mày kiếm đông lạnh, Phong Đình Uyên bây giờ mới tỉnh táo lại. Hắn tựa hồ đã xem nhẹ tâm trạng của nàng : "Lời của nàng ấy không thể
tin tưởng. Lăng nhi, tin tưởng ta, ta tuyệt đối sẽ không thương tổn
nàng."
Khuynh Lăng thực ra cũng quan tâm lời nói của Khuynh Lạc
Nhạn là thật hay giả, nhưng giả thì như thế nào? Hắn không phải vẫn hôn Khuynh Lạc Nhạn, vẫn cùng chung một giường với nàng ta sao ?
"A —— "
Một tiếng hô đau đè thấp vang lên, Khuynh Lăng nhìn lại thì thấy cánh tay
Phong Đình Uyên muốn vươn tới mình rụt lại ,hắn ta đang ôm tay với biểu
tình hết sức đau đớn.
Lúc này nàng mới nhận ra Tiểu Bạch Bạch
trong lòng dùng móng vuốt cố ý khua loạn vài cái, đôi mắt nhỏ của nó
mang thần sắc tức giận, giống như có thù hằn với người khác,răng nghiến
ken két.
Cười cười phủ tay lên bộ lông Tiểu Bạch Bạch, Khuynh
Lăng trấn an nó: "Tiểu Bạch Bạch, cắn người bị thương phải bồi thường
tiền thuốc."
Vừa mới còn vì chủ nhân báo thù ,bây giờ trên mặt Tiểu Bạch Bạch biểu tình phong phú lập tức ủ rũ,trông rất thê thảm.
Không phải như vậy ! Nó rõ ràng là lo cho chủ nhân mà thôi, cư nhiên còn bị thầm oán...
Đã vậy thì Tiểu Bạch Bạch cũng không thèm quan tâm nữa, trực tiếp rụt đầu, nhắm mắt làm ngơ.
"Mang ta đi tiền sảnh." Thấy Tiểu Bạch Bạch giận, Khuynh Lăng cũng không cho
là kì lạ, đôi mắt làm như không thể thấy mọi vật, làm bộ như khi nãy
việc tay Phong Đình Uyên bị Tiểu Bạch Bạch cào cũng chỉ là suy đoán của
nàng .
*
Hoa rụng bay tán loạn, hoa đào đầy trời, kiều diễm dưới ánh trăng, dưới trận mưa hoa thơ mộng hai người thong thả bước đi.
Thấp thoáng trong bóng tối là hai người không rõ mặt,chỉ thấy đi trước là người minh hoàng ngăn nắp, dáng người lỗi lạc.
Theo sau là người áo màu bạc văn nhã, khuynh đảo chúng sinh.
"Trẫm thật là mở mang nhãn giới , tứ tiểu thư của Khuynh phủ bộ dạng xinh đẹp tuyệt luân, nhưng cũng là hoa đã có chủ."
"Hoa đã có chủ?" Môi bạc khẽ nhúc nhích, thanh âm từ tính mang theo ma lực
làm cho người ta phải trầm luân. An Lịch Cảnh lấy ngọc cốt phiến từ
trong tay áo màu bạc ra, ngưng kết một tầng kết giới mà người phàm không thể thấy được. Ha, cư nhiên dám đụng đến nữ nhân của ta, Phong Đình
Uyên ngươi xem ra nên cảm tạ thật tốt khi Tiểu Bạch Bạch chỉ cào ngươi.
Nếu bằng không, An Lịch Cảnh ta tuyệt đối không để ý đến pháp chế nhân
gian, trực tiếp liền đưa ngươi xuống âm phủ bồi mấy mãnh thú minh giới
hảo hảo mà chơi đùa!.