Cẩm Tử Túc quần áo
minh hoàng, kim quan thúc phát, tuấn nhan hiện lên sự uy nghiêm nho
nhã. bóng dáng cao to phong tư trác tuyệt, bàn tay to không hề e dè nắm lấy tay Khuynh Trầm Ngư bên cạnh, rất thân mật.
"Tất cả đứng lên đi, hôm nay là đại thọ sáu mươi của nhạc phụ trẫm, tất cả mọi người hãy vui chơi tận hứng, đừng để ý đến sự xuất hiện của trẫm." Cẩm Tử Túc
phân phó người chuẩn bị thọ lễ đưa lên, chỉ thấy một đám cung tì bưng
khay trong tay nối đuôi nhau vào, trân châu, mã não, phỉ thúy, cỏ linh
chi, nhân sâm, đều là trân bảo dân gian khó gặp, làm lóa mắt mọi người.
Cẩm Tử Túc cúi đầu bên tai Khuynh Trầm Ngư nói gì đó, khiến nàng cười duyên một trận, vòng tai khẽ đung đưa, làn váy khẽ phấp phới, khuôn mặt diễm
lệ, hào quang tỏa ra vạn trượng.
Khuynh Lăng theo mọi người đứng
dậy, nhìn thấy Phong Đình Uyên không tha liếc nàng một cái, nhưng vẫn
còn ôm vòng eo Khuynh Lạc Nhạn cùng nàng ta đi đến bên Khuynh Đỉnh
Thiên, cùng nhau nghênh đón Cẩm Hoài đế đại giá quang lâm.
"Hoàng Thượng muốn tới, lão phu không kịp đi nghênh giá, thật sự là có tội, có tội..." Khuynh Đỉnh Thiên hướng Cẩm Tử Túc nói, tiện đà nhìn về phía
đại nữ nhi bên cạnh Cẩm Tử Túc: "Trầm Ngư, con tại sao không nói với cha một tiếng để cha chuẩn bị cho tốt."
"Cha, Hoàng Thượng còn không phải là vì muốn cho ngài một kinh hỉ đấy sao!..." Khuynh Trầm Ngư thẹn
thùng cười, đem thân mình rúc vào trong lòng Cẩm Tử Túc, khuôn mặt hiện
lên vẻ xấu hổ khiến ai thấy cũng thích.
Cẩm Tử Túc hai mắt cười
hàm chứa ý vị thâm trường, bàn tay to phủ lên tóc của Khuynh Trầm Ngư,
cũng là nhìn về phía Thừa tướng Phong Đình Uyên cùng đại tướng quân Tấn
Ly: "Phong ái khanh, Tấn ái khanh, trẫm nghe nói thọ yến tối nay các
ngươi xuất ra không ít lực đâu, ai... Hai người con rể các ngươi
muốn đem nổi bật của trẫm cấp che lấp đi sao?!." Thanh âm như giả như
đùa nhưng không khỏi mang đến cho người ta vài phần áp lực.
"Vi thần không dám."
"Mạt tướng không dám."
Lúc này, Phong Đình Uyên cùng Tấn Ly hiếm khi có cùng ý kiến, trước mặt vị Hoàng đế thiếu niên này không dám có chút chậm trễ.
Tiểu Bạch Bạch trong tay Khuynh Lăng đã sớm nhảy xuống, mon men đến gần bàn ăn tìm thức ăn . Nàng trộm liếc mắt dò xét bọn họ bên kia, nhị tỷ
Khuynh Lạc Nhạn cùng Tam tỷ Khuynh Tiếu Lộ đều đứng bên cạnh phu quân
mình, cũng tựa hồ khẩn trương như hai người họ.
A...
Thì ra chung quy Khuynh phủ to như vậy, cũng cũng chỉ có mình Khuynh Lăng nàng là một ngoại nhân không rõ đầu rõ đuôi.
Một bên là ca múa, tiếng hoan hô náo nhiệt.
Một bên là nơi cô quạnh yên tĩnh, không người hỏi thăm.
Thanh thản bưng lên một ly rượu, Khuynh Lăng giống như đang lơ đãng nhìn quanh bốn phía.
"Lăng nhi, nàng ở đây là muốn tìm vi phu sao?" Thanh âm tao nhã mang theo vài phần trêu tức, An Lịch Cảnh hé ra tuấn nhan đáng đánh đòn phóng
đại trước mặt nàng, giống như chỉ cần nàng lại gần thêm chút nữa sẽ dễ dàng đụng vào môi hắn.
Khuynh Lăng ngẩn ra, thật không thể ngờ lấy thân phận của hắn cũng có thể xuất hiện tại thọ yến của Khuynh Đỉnh Thiên.
Nàng tức giận liếc hắn, nháy mắt lại quay mặt đi.
"Không tốt ! Cháy rồi !"
" Viện của nhị phu nhân bị cháy rồi!"
Phía xa xa ,lửa cháy đỏ rực bốc lên tận trời như muốn nuốt gọn hết thảy vào. Chỉ một thoáng, yến hội oanh ca yến hót đang êm đẹp đã bị phá hỏng.