Nhưng trước mắt phòng ốc đã cháy rụi chỉ trơ lại khung xương, có khác gì một
mảnh phế tích còn lưu lại đâu? Trận hỏa hoạn kia, giống như mang theo
một cỗ chết chóc không bình thường, không thể ngăn lại, cũng không có
khuynh hướng giảm bớt đi, dường như muốn hủy diệt sạch sẽ mảnh đất này,
chưa hủy sạch thì chưa ngừng.
Trong lòng bàn tay Khuynh Lăng tràn đầy mồ hôi lạnh, trên lưng đã sớm ướt đẫm, gió lạnh ban đêm thổi qua,
có cảm giác lạnh đến thấu xương, từ trên thân thể, lan tràn đến trong
lòng.
Bên trong Khuynh phủ, Tiểu Bạch Bạch trừ bỏ dính Khuynh Lăng, còn rất bám một người nữa là đệ đệ Khuynh Lỗi Nhạc của nàng.
Đứa nhỏ này cùng nó chơi đùa đặc biệt hợp ý, một người một chó*, luôn
náo loạn thật vui. Nhất là mỗi khi Lỗi Nhạc muốn đùa nghịch hai cánh
của tiểu Bạch Bạch , Tiểu Bạch Bạch đều dùng lưỡi để liếm bộ lông trắng
muốt của mình, thần tỏ vẻ đỏm dáng, cuối cùng rước về một trận khinh
thường từ Khuynh Lỗi Nhạc.Quân vương Tiểu Bạch Bạch, mỗi lần đều lấy nổi giận làm chấm dứt. Khuynh Lăng không được sủng ái là sự thật, sơn hào
hải vị trong phủ, thế nào cũng không tới phiên nàng. Để xin ăn , Tiểu
Bạch Bạch đầy phát huy đầy đủ bản tính chân chó, chạy đến nơi ở của
Khuynh Lỗi Nhạc rất thường xuyên.
(Mình đính chính lại chút nhé Tiểu Bạch Bạch là chó ko phải là chồn (--- vậy mà cứ tưởng
Cho nên lúc này đây, Khuynh Lăng mới có thể bôi diêm tiêu (chính là KNO3
chất trong suốt cháy rất mạnh dùng làm thuốc súng và nấu thủy tinh)vào
móng vuốt của Tiểu Bạch Bạch, chỉ cần nó khẽ động khi Khuynh Lỗi Nhạc
đút cho nó điểm tâm, móng vuốt sẽ vì hưng phấn mà mỗi một lần đều hoa
chân múa tay vui sướng, thứ kia sẽ hoàn toàn tróc ra.
Mà nàng,
theo lẽ thường đoán chắc rằng nha hoàn chiếu cố Khuynh Lỗi Nhạc mỗi lần
thay nến sẽ sơ ý làm rớt một ít lửa ra ngoài, cùng thứ mà Tiểu Bạch Bạch nhảy nhót rơi trên mặt nhanh đất sẽ nhanh chóng tạo thành một trận lửa
không lớn không nhỏ.
Chỉ là, nàng lại không nghĩ rằng, đám cháy
do một tay mình thiết kế, lại có sức tàn phá lớn như vậy, đủ để lấy đi
rất nhiều mạng người.
Màn đại hỏa chiếu rọi vào khuôn mặt tái
nhợt của nàng, giờ phút này Khuynh Lăng quả nhiên cực kỳ hận chính mình
tự cho là đúng. Vì sao, vì sao lại như vậy... Rõ ràng, chính mình cũng
không muốn ...
"Nếu nàng thật sự không muốn để cho đứa nhỏ chết
kia, thì lưu lại vài giọt lệ đi. Tin tưởng nó nhất định sẽ gặp dữ hóa
lành." Nhìn thấy bất lực trong mắt nàng, An Lịch Cảnh thở dài.
Từ khi hắn đắc tội Thiên Lôi trấn thủ đài luân hồi, hắn đã không còn uy
lực để có thể tùy tay triệu hồi mưa nữa. Mà trận đại hỏa đêm nay có
chút kỳ quái, cho dù dùng thuật pháp để dập tắt đám cháy, phỏng chừng
Khuynh Lỗi Nhạc cũng khó có thể tránh khỏi cái chết.
Nhưng nếu nước dập tắt lửa là nước mắt của nàng, hết thảy những thứ kia có gì đó không đúng lắm .
Kiếp này nàng mặc dù đầu thai làm phàm nhân, nhưng nàng vẫn có nước mắt của
giao nhân, là thứ không thể sánh được trong thiên hạ, cứu sống một đứa
nhỏ bị chết cháy, căn bản không phải chuyện gì khó.
Chỉ là...
Bạc môi khẽ nhếch, An Lịch Cảnh ảm đạm rùng mình. Nàng từng nói,nước mắt
của nàng sớm đã khô cạn, hắn lại cho rằng nàng là vì bảo hộ báu vật của
tộc giao nhân mà lừa hắn. Đối với nàng khắp nơi ép bức, làm thương tổn
tới nàng thật sâu...
Đứa nhỏ kia hóa thành một vũng máu loãng,
vĩnh viễn mất đi cơ hội tồn tại trên đời này, tại biển Nam Hải lưu lại
một ánh sáng mờ, chìm vào vực sâu vạn trượng.