Thừa Tướng Phu Nhân

Quyển 2 - Chương 24: Đại hôn kinh biến



Edit: Trảm Phong

Trong lòng Vân Khanh có chút tò mò, Phong Lam Cẩn là một nam tử ưu tú nàng vẫn luôn rất rõ ràng, chỉ là dù sao hai chân hắn có bệnh tật, làm như thế nào đón dâu đây?

Vân Khanh bị người săn sóc dâu dắt díu cùng thân nhân trong phủ cáo biệt một hồi, khăn voan màu đỏ che lại ánh mắt nàng đầy đùa cợt, lão phu nhân tại cửa lớn trước mặt một đám lớn người vây xem dắt tay nàng vừa ra vẻ tổ tôn tình thâm, Vân Khanh cung thanh thưa phải, ánh mắt phát u hàn.

Rốt cục chờ lão phu nhân cáo biệt xong, Phong Lam Cẩn bên kia đã được Mặc Huyền đẩy xe lăn tới, hai người bọn họ ở trước mặt ngàn vạn dân chúng ngừng lại tại Vân phủ, nếu Vân Khanh lúc này không có phủ khăn voan tất nhiên sẽ kinh hãi, bởi vì Phong Lam Cẩn mang một thân hỉ phục đỏ thẫm sắc cùng đồ cưới của nàng hiển nhiên là một bộ, hơn nữa tú công cũng là xuất từ tay một người, chỉ thấy trên mặt hỉ phục đỏ thẫm sắc của hắn dùng phù điêu thêu lên Mặc Trúc cao ngất, một ít gốc trúc như đang nhô ra trên y phục, từng mảnh lá cây tinh xảo, gió thổi qua cơ hồ cảm giác từng mảnh lá trúc khẽ nhộn nhạo.

Hỉ phục của hắn cũng là dùng gấm hoa cơ hồ tuyệt thế chế thành, đai lưng ngọc đái, ngọc quan cột tóc, nổi bật lên hắn càng có vẻ ôn nhuận nhu hòa, gấm hoa thượng hạng phủ một tầng gấm sa đỏ thẫm sắc, môi hắn bất giác chứa đựng một vệt mờ cười ôn hòa, lúc nhìn thấy Vân Khanh một thân đồ cưới đỏ tươi, khóe môi hắn càng phát ra vui vẻ nồng hậu, đáy mắt giống như là bị ánh sáng rót vào, sáng kinh người.

Vân Khanh cúi thấp đầu chỉ có thể nhìn xe lăn mộc chất của Phong Lam Cẩn cùng đôi giày vải đỏ thẫm sắc thêu Kỳ Lân của hắn, không khỏi mím môi cười một tiếng, cùng nàng phỏng đoán không sai biệt lắm, Chu má má lúc trước vẫn chưa yên tâm, sợ Phong Lam Cẩn bởi vì trên đùi có bệnh tật sẽ tìm người thay hắn tới đón dâu, triều đại này từng có tiền lệ nhờ người đón dâu hộ, nếu là phía nam thân thể khó chịu hoặc là không muốn đi đón dâu mà nói, bình thường đều sẽ tìm đến huynh đệ hoặc là thân huynh đệ trong tộc đón thay, làm như vậy thể diện nhà gái thật sự là mất hết. Lúc ấy nàng không nói gì, lại biết hắn tuyệt sẽ không làm như vậy, mặc dù cùng Phong Lam Cẩn tiếp xúc không nhiều lắm, nàng lại biết Phong Lam Cẩn là một nam tử ôn hòa hữu lễ, mọi việc đều làm giọt nước không lọt, làm sao có thể để cho người ta trên kiện sự tình này lưu lại câu chuyện.

Trong tộc chọn ra ngoài một người làm huynh trưởng cõng nàng lên kiệu hoa, trong kiệu hương hoa tràn đầy làm nàng tâm thần yên tĩnh, bên ngoài cỗ kiệu truyền đến âm thanh pháo răng rắc còn có đầy tiếng nghị luận của người chung quanh đều có vẻ cực kỳ rõ ràng.

“Ai ai ai, không phải nói thiếu niên thừa tướng hai chân tàn tật diện mục xấu xí tính tình âm trầm sao? Ta xem không giống a!”

“Hai chân tàn tật ngược lại là thật, bất quá dung mạo hắn như vậy nếu xấu xí kia cả kinh thành cũng tìm không ra mấy người tướng mạo đoan chính.”

“Còn cái gì tính tình âm trầm? Ngươi xem người ta từ đầu tới đuôi trên mặt đều mang theo cười, ta xem ngược lại rất quen mặt.”

“Đúng vậy đúng vậy, hơn nữa ta còn nghe nói thừa tướng đại nhân công chính liêm minh là một thanh quan tốt đấy, ta thấy tám phần là có người ghen ghét thừa tướng đại nhân cho nên mới tạo ra lời đồn đãi như vậy, ý đồ tổn hại danh tiếng hắn!”

“…”

Mọi lời nói như thế đếm không xuể, Vân Khanh mím môi cười một tiếng, Phong Lam Cẩn quả nhiên là người khéo léo, lộ diện một cái để cho lời đồn đãi Quân Tư Điềm tản ra nhiều năm tan thành mây khói, từ ngày hôm nay trở đi nghe đến người khác nhắc tới Phong Lam Cẩn, đại khái đều chỉ biết ca ngợi đi.

Dọc theo con đường này đi cực kỳ vất vả, vất vả cũng không phải Vân Khanh mà là những kiệu phu kia, bởi vì Vân phủ cùng Phong gia cũng không phải rất xa, vì chiêu cáo đám cưới của hắn, Phong Lam Cẩn rõ ràng bảo kiệu phu đi vài vòng quanh thành, giống như là hướng ai chiêu cáo cái gì.

Vân Khanh hơi có chút đau thịt, bởi vì đi quanh thành ba vòng ý nghĩa Phong Lam Cẩn phải hoa nhiều tiền bạc, chỉ những thứ tiền đồng rơi vãi kia cũng không biết có bao nhiêu! Ngồi ở trong kiệu hoa nhẹ ngửi ngửi hương hoa đầy kiệu, nàng có chút tò mò vén lên một góc khăn voan, xem một chút cái kiệu hoa làm cho mọi người hưng phấn như thế đến tột cùng là cái dạng gì.

“Khàn – -” mạnh mẽ như Vân Khanh cũng nhịn không được ngược lại hít một hơi lãnh khí, cỗ kiệu này thế nhưng hoàn toàn là hoa cùng mây tre chế mà thành, mà ngay cả sập dưới người nàng ngồi đều là dùng mây tre và bích sắc hoa chế mà thành, làm cho Vân Khanh kinh ngạc không phải là những thứ này, mà là đóa hoa trên kiệu hoa, nói là ngàn vạn một chút cũng không khoa trương, có vài con bươm bướm nho nhỏ màu vàng bị gió thổi mở rèm bay tiến vào, nhẹ nhàng rơi vào trên hoa. Hoa cũng không phải là cùng một loại hoa, kiếp trước Vân Khanh dầu gì cũng là hoàng hậu, ngự hoa viên hoàng thất nàng xem như tương đối quen thuộc, nhưng nhìn hoa trên kiệu hoa này, thậm chí có chút ít ngay cả tên nàng đều gọi không ra.

Bút tích thật lớn! Mà đây bất quá cũng là một cái kiệu hoa mà thôi, những phương diện khác không biết còn muốn tốn hao bao nhiêu nhân lực vật lực.

Vân Khanh đối với Phong Lam Cẩn vẫn tương đối có hảo cảm, chỉ là trong ấn tượng của nàng hắn cũng là nhân tài tương đối an phận, hôm nay phách lối như vậy là vì sao?

Nàng quả thực nghĩ không ra.

Nàng không biết, Phong Lam Cẩn chính là vì muốn cho toàn bộ người kinh thành biết, nàng, Vân Khanh, từ nay về sau chính là Thiếu phu nhân Phong gia! Cái chính là hình thức, tâm tính Vân Khanh tự nhiên là không thể hiểu. Vì cái hôn lễ này, hắn chuẩn bị suốt cả nửa năm, đương nhiên chịu không được xảy ra một tia sai lầm.

Bị kiệu hoa lay động có chút ngất, hẳn là do ngủ không được ngon giấc. Chẳng biết lúc nào kiệu hoa đã ngừng lại, bên ngoài vẫn huyên náo như cũ cũng đã tốt lên rất nhiều so với thời điểm lúc nãy ở trên đường cái, hẳn là đã đến cửa chính Phong gia. Người điều khiển cất tiếng từ bên ngoài cỗ kiệu truyền đến.

“Đá cửa kiệu.”

Vân Khanh ngạc nhiên, hắn… Có thể đá sao?

Một hồi lâu sau đã thấy ngoài rèm đưa vào một bàn tay, bàn tay kia sạch sẽ trắng nõn, xương ngón tay rõ ràng, lòng bàn tay mang theo vết chai đẩy xe lăn lâu dài lưu lại, trọng điểm không phải là cái này, mà là đôi tay này… Cho nàng một loại cảm giác rất quen thuộc, Vân Khanh cảm thấy trước mắt giống như là bịt kín một tầng sương nhàn nhạt, mơ hồ có một chút hình ảnh từ trong đầu chợt lóe lên, nàng cảm giác mình giống như bỏ quên cái gì, rồi lại nghĩ không ra, chỉ cảm thấy trong lòng khẩn trương tới cực điểm, như có chuyện tình cực kỳ đáng sợ sắp sửa phát sinh.

Nghĩ đến đây, nàng không khỏi hơi do dự.

Ngoài cửa kiệu đã truyền đến tiếng nghị luận nhẹ nhàng, Vân Khanh hơi kinh hãi, chỉ thấy bàn tay trắng nõn thon dài vẫn như cũ vững vàng đặt ở chỗ đó, giống như là cảm giác được nàng chần chờ, hắn càng kiên định.

Vân Khanh hít sâu một hơi, duỗi ra tay phải trắng nõn như ngọc, chậm rãi, nhẹ nhàng khoác lên lòng bàn tay hắn, đương một thoáng hai bàn tay tiếp xúc kia, Vân Khanh chỉ cảm giác tâm mình hung hăng nhảy lên một cái, chủ nhân tay kia vừa chạm vào ngọc thủ của nàng liền vững vàng nắm chặt, Vân Khanh chỉ cảm thấy lòng bàn tay hắn khô ráo càng thu càng chặt, này… Là khẩn trương sao?

Nàng không biết Phong Lam Cẩn đợi một ngày này đã bao lâu, lúc này ở đâu là khẩn trương, rõ ràng chính là hưng phấn cùng kích động.

Xách theo làn váy uốn lượn trên mặt đất theo Phong Lam Cẩn chỉ dẫn xuống kiệu, người săn sóc dâu một bên có chút nóng nảy, theo như lẽ thường mà nói lúc này chú rể nên thả tay tân nương xuống, để tân nương tự tay hoàn thành từng bước lễ nghi một.

Nhưng mà tay Phong Lam Cẩn lại không có buông ra, người săn sóc dâu há miệng ra mới vừa định nhắc nhở, bên kia mâu quang Phong Lam Cẩn ôn hòa đã quét tới, cái nhìn kia thanh đạm nhưng nhất thời người săn sóc dâu chẳng biết tại sao lại rùng mình một cái, cước bộ không tự giác ngừng lại.

Vượt qua ngưỡng cửa cao cao, vào trong Phong phủ tiếng huyên náo liền nhỏ đi rất nhiều, Phong gia hôm nay phần đông là môn khách, trong nhà ngoài nhà đều đầy người, khắp nơi đều là người vội tới chúc mừng Phong Lam Cẩn.

Vân Khanh bị Phong Lam Cẩn dắt từng bước một đi tới đại đường, trong đại sảnh Phong phu nhân Phong lão thừa tướng ngồi ngay ngắn ở ghế trên, thấy đồ cưới đỏ thẫm sắc trên người Vân Khanh, Phong phu nhân còn trì độn không có có phản ứng gì, Phong Nhiễm Mặc lại hiểu rõ, trong mắt thoáng ánh lên nụ cười thản nhiên cùng ánh mắt Phong Lam Cẩn đụng nhau, hai cha con nhìn nhau cười một tiếng, hết thảy đều không nói lời nào.

Hai người đi đến trong hành lang mới ngừng lại, Vân Khanh coi như là che khăn voan cũng có thể cảm nhận được ánh mắt một phòng người chung quanh đầy các loại ý tứ hàm xúc không rõ, kiến thức nàng cũng coi như hơi có phần rộng, kiếp trước thời điểm cùng Quân Ngạo thành thân tràng diện lại càng long trọng, bất quá lúc đó nàng không có khẩn trương như hiện tại. Trong lòng bàn tay ra một tầng mồ hôi, cũng không biết là nóng hay là khẩn trương.

Phong Lam Cẩn hơi sững sờ, lập tức nắm chặt tay nàng mềm mại tinh tế, nàng… Thế nhưng cũng sẽ khẩn trương sao? Đáy mắt thoáng hiện lên một nụ cười cùng sung sướng.

Dưới con mắt bao người, tại nơi ai đều không nhìn thấy sau tai Phong Lam Cẩn thế nhưng khẽ nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt.

Một chút đỏ ửng này lại không có thể tránh được con mắt Phong phu nhân từng giây từng phút chú ý Phong Lam Cẩn, nàng ngạc nhiên trừng to mắt, trên gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy không dám tin, lão Thiên a… Cẩn nhi thế nhưng sẽ… Thẹn thùng? Nếu như không phải là lúc này quá nhiều người mà nói nàng nhất định sẽ nhào tới xem đỏ ửng phía sau tai hắn rốt cuộc là thật hay giả.

Nhìn thấy vẻ mặt nương tử nhà mình Phong Nhiễm Mặc cũng biết nàng đang suy nghĩ gì, nhìn Mạc Ngôn nhao nhao muốn thử, Phong Nhiễm Mặc cho nàng một cái ánh mắt nhàn nhạt, Mạc Ngôn nhiệt tình như lửa lập tức bị nước lạnh tưới không dư thừa một phần, buồn bực ngồi ở ghế cao duy trì tư thái đoan trang, chỉ là Phong Nhiễm Mặc quen thuộc nàng biết rõ nương tử nhà mình không thật cao hứng.

Cho con trai mình một cái ánh mắt thúc giục, vội vàng đem tràng diện giao cho con trai, hắn không muốn quản nương tử nữa.

Phong Lam Cẩn khẽ mỉm cười, rốt cục buông tay Vân Khanh ra, từ trong tay người săn sóc dâu nhận lấy lụa đỏ đỏ thẫm sắc, Vân Khanh cầm một đầu khác, người điều khiển hạ giọng trịnh trọng hô bái đường.

“Nhất bái thiên địa – – ”

Vân Khanh cúi người xuống, trong đầu hiện lên một ít chuyện trong trường đại hôn kiếp trước cùng Quân Ngạo, một lần kia khuynh tâm đối đãi đổi lấy là cốt nhục chia lìa nhục nhã mà chết, nhưng không biết đời này lại sẽ thế nào!

Trong đầu Phong Lam Cẩn hiện lên lại là thời điểm nhìn thấy Vân Khanh tại Lãm Nguyệt Lâu, kỳ thật kia cũng không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vân Khanh, dĩ vãng tại một vài trường hợp cũng đã gặp qua, chỉ là khi đó Vân Khanh đối với hắn mà nói bất quá là người không quen biết, hắn chưa bao giờ hao phí tâm tư tại trên người của nàng. Cũng có nghe nói qua tên của nàng, đại đa số đều từ trong miệng Bạch Thanh Tiêu. Lần đó dùng thân phận Phong Tuyệt Trần thấy được một mặt khác cơ trí nhạy cảm của nàng, một khắc kia hắn biết, hắn thế nhưng quan tâm một nữ tử.

“Nhị bái cao đường – – ”

Hai người khom lưng bái hạ đối với Mạc Ngôn cùng Phong Nhiễm Mặc ngồi trên cao, giờ khắc này trong lòng Vân Khanh thê lương, nàng khi tuổi còn nhỏ mất mẹ phụ thân lại chưa từng trông nom nàng, một mặt thân tình này lại là đau xót nàng vĩnh viễn cũng không thể hóa giải.

Phong Lam Cẩn sắc mặt mỉm cười, nghiêng đầu nhìn thân ảnh Vân Khanh hồng sắc thần sắc có chút hoảng hốt, về sau cùng Vân Khanh từ từ tiếp xúc hắn mới từ từ biết nữ tử này, nàng và tất cả cô gái hắn gặp qua đều không giống nhau, rõ ràng suy nhược đơn bạc, lại phảng phất có một loại khí thế cực kỳ mạnh mẽ, khí thế kia từng để cho hắn nghi ngờ hồi lâu, bởi vì đó là khí phách thân ở địa vị cao thời gian dài thấm nhuần mới có thể dưỡng thành.

Đúng vậy, khí phách, trên người một cô gái thế nhưng lại xuất hiện khí thế như vậy, mà ngay cả Hiền phi nương nương hàng năm được sủng ái khí thế bức người trong hoàng cung đều có chỗ không kịp. Ưu nhã cao quý phảng phất nàng chính là Phượng Hoàng trên bầu trời!

“Phu thê giao bái – – ”

Eo thon Vân Khanh khẽ cứng ngắc, nàng biết rõ một bái này bái xuống nàng liền nhất định cùng quá khứ cáo biệt, giờ khắc này trong đầu nàng hiện lên thế nhưng không phải là Quân Ngạo làm nàng hận thấu xương, mà là khuôn mặt Phong Tuyệt Trần hơi trêu tức cùng lười biếng, Vân Khanh căng thẳng trong lòng, trong nháy mắt trong đầu dần hiện ra vô số ý niệm, rốt cục… Nàng cũng chỉ biết khuất phục khom người cúi mình. Cùng lúc đó, một giọt thanh lệ từ khóe mắt trợt xuống, nàng nhắm mắt lại yên lặng tự nói với mình: Vân Khanh, sớm nên ngừng lại chút ít ý niệm không thực tế trong đầu này…

Người điều khiển hô, “Kết thúc buổi lễ!”

Khóe môi Phong Lam Cẩn giương cao vẽ ra một nụ cười sung sướng. Ngồi trên cao sắc mặt Phong lão thừa tướng cùng Phong phu nhân cũng cực kỳ cao hứng.

Nhưng vào lúc này, thời điểm trên mặt mọi người đều hàm chứa vui vẻ chúc phúc, cũng không có kịp phản ứng, kinh biến… Chợt nổi lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.