Vân Khanh hơi sững sờ, trong phủ có nhân vật như vậy?!
Bất quá lập tức liền phản ứng lại, nàng dùng khăn vải ướt lau chùi hết giọt dầu trên tay vừa rồi không cẩn thận bắn vào, dầu trong bánh bao nhiệt độ vô cùng cao, làn da nàng lại vô cùng mềm mại, bởi vậy trên mu bàn tay liền để lại một điểm đỏ lớn bằng hạt gạo.
“Sao lại không cẩn thận như vậy.” Phong Lam Cẩn như là không có nghe được bẩm báo, đẩy xe lăn đến bên người Vân Khanh, lôi kéo tay nàng đến trước người, nhìn điểm đỏ trên tay nàng, khẽ nhíu mày, “Để ta bôi thuốc.”
Vân Khanh không nói gì, nàng muốn rút tay về, rất muốn bất chấp dáng vẻ trợn tròn con mắt, rốt cuộc vẫn là nhịn xuống, “Một chút ấn ký mà thôi, nào coi như là bị thương, chàng cũng quá chuyện bé xé ra to.”
Nhưng không có rút về tay của mình.
Xuân Hoa xốc rèm lên thấy hai người phảng phất không có nghe được nàng bẩm báo, không khỏi có chút lo lắng. Hay là nàng lại thông bẩm một tiếng, hay là đợi đã?
Bên này Tử Khâm nhìn Xuân Hoa trù trừ không tiến, sắc mặt có chút nóng nảy, nháy mắt đối với nàng, ra hiệu Xuân Hoa đem Phương Du dẫn dụ đến.
Xuân Hoa dùng ánh mắt ra hiệu: Có thể chứ?
Tử Khâm nặng nề gật đầu, làm cho Phương Du thấy một màn như vậy cũng có thể kích thích nàng ta một chút, ai bảo nàng ta muốn cắm mặt vào trong nhà người khác đây.
Phương Du rất nhanh tiến đến, bất quá tầm mắt mọi người cũng không có tụ tập đến trên người nàng, phảng phất nàng chính là một người xa lạ không có liên hệ gì, sắc mặt Phương Du cứng đờ, bất quá khi nàng nhìn thấy một màn ấm áp trong phòng trên mặt lại càng căng thẳng, một ngày nay luân phiên bị kích thích, nàng đã sớm bị kích thích đến mức muốn đi giết người.
Cái thân ảnh màu phấn trắng kia lại càng là người thứ nhất nàng muốn giải quyết. Nếu không phải Vân Khanh, nàng cũng sẽ không bị đối đãi không công bằng như vậy.
Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh đồng thời cảm nhận được ánh mắt nàng cơ hồ có thể giết chết người, sắc mặt Phong Lam Cẩn trầm xuống, quát lên, “Cút ra ngoài!”
Nơi này là gian phòng của hắn và Khanh nhi, Phương Du bước vào đối với Khanh nhi mà nói là một loại vũ nhục.
Sắc mặt Phương Du lạnh lẽo, ngạo nghễ hất cằm lên đứng nguyên tại chỗ không chịu nhúc nhích, nàng lạnh lùng nói, “Tướng công, người có phải nên tìm người an bài chỗ ở cho ta hay không.”
Tay Phong Lam Cẩn vẫn nắm cổ tay Vân Khanh như cũ, một tay hắn từ trong lòng móc ra thuốc mỡ bôi trên mu bàn tay nàng, nhìn điểm đỏ trên mu bàn tay nàng ôn nhu nói, “Nương tử, về sau cẩn thận chút.”
Vân Khanh mỉm cười gật đầu.
Phương Du thấy vậy, tức thì bị kích thích ánh mắt phiếm hồng, gần như muốn nhỏ ra huyết.
Lúc này Vân Khanh giống như là mới nhìn thấy nàng, con ngươi giếng cổ không hiện một tia gợn sóng, nghiêng đầu chậm rãi nói với Phương Du, “Phương cô nương còn chưa dùng đồ ăn sáng đi, không ngại theo chúng ta dùng?”
Nghe vậy, sắc mặt Phương Du phẫn hận liếc mắt nhìn canh thừa cơm cặn trên bàn, sắc mặt đột nhiên trầm xuống. Đây là để cho nàng ăn cơm thừa? Phong Lam Cẩn lại nhịn không được cười lên, cảm thấy Vân Khanh thật là đáng yêu. Sủng ái vuốt vuốt tóc Vân Khanh.
Vân Khanh vuốt ve tay hắn giận liếc, cái nhìn kia ba quang lưu chuyển thậm chí có vài phần thần sắc quyến rũ, ánh mắt Phong Lam Cẩn sâu thẳm.
Nếu không phải Phương Du cùng một đám nha đầu ở đây, phỏng chừng hắn sẽ hóa thân thành sói. Vân Khanh vô tội chớp chớp mắt, nàng không cố ý muốn câu dẫn hắn nha.
“Không cần, tỷ tỷ!” Phương Du cứng nhắc nói.
Vân Khanh đem chén trước mặt nhẹ nhàng đẩy, thản nhiên nói, “Vậy thì thật là đáng tiếc!” Nói xong nàng gọi Tử Khâm cùng Lục nhi bắt đầu thu thập đồ trên bàn, nhìn thu thập không sai biệt lắm nàng mới cười nói, “Nếu Phương cô nương đã ghét bỏ đồ này, vậy liền đem những thứ này đều cầm đi cho Phúc Vượng ăn đi.”
Tử Khâm còn có chút không rõ chuyện gì, Lục Nhi đã cắn môi sợ mình cười ra tiếng, cái thiếu phu nhân này… Thật biết điều!
Nàng cúi đầu mỉm cười đáp một tiếng, “Vâng, thiếu phu nhân!” ánh mắt nàng đi lòng vòng, cười nói, “Bất quá thiếu phu nhân, đồ này chỉ sợ Phúc Vượng ăn không đủ.”
Vân Khanh nhìn nàng bày tỏ rất hài lòng, nàng khẽ mỉm cười, trầm tư nói, “A, cũng phải, khẩu vị Phúc Vượng lớn lắm, như vậy đi Lục nhi, ngươi lại đi phòng bếp tìm chút xương cốt đưa đi cho Phúc Vượng, hình như chó thích ăn nhất chính là xương đi?”
Lúc này người trong phòng rốt cục toàn bộ hiểu ý tứ Vân Khanh, mỗi người đều cắn môi ngăn chặn tiếng cười của mình.
Phong Lam Cẩn lại không có bận tâm, hắn mỉm cười sờ sờ tóc dài của Vân Khanh, chất tóc của nàng mềm mại thuận trơn, sờ cực kỳ thoải mái. Chỉ là búi tóc trên đầu hơi ngại tay.
Vân Khanh phát hiện Phong Lam Cẩn rất thích làm động tác này, nàng thường thấy hắn sờ tóc Hân Duyệt cùng tiểu Ưu như vậy, nghĩ đến là trăm hay không bằng tay quen.
Sắc mặt Phương Du đã bắt đầu phát xanh, nàng gắt gao nắm chặt quả đấm, rốt cục cũng nhịn không được nữa giận hét lên, “Vân Khanh, ngươi không nên quá phận!”
Sắc mặt Phong Lam Cẩn trầm xuống, Vân Khanh lại cười nói, “A? Phương cô nương có thể nói bản phu nhân là nơi nào quá mức hay không?”
“Để cho ta đường đường một con gái dòng chính thống lĩnh Cấm Vệ Quân ăn cơm thừa, Vân Khanh, ngươi cũng dám vũ nhục ta như vậy!” Sắc mặt nàng dữ tợn, “Ngươi chờ đó cho ta, một ngày nào đó ta muốn áp ở trên thân ngươi, cho ngươi trọn đời không thoát thân được.”
Vân Khanh bật cười lắc đầu.
“Ngươi cười cái gì!”
“Ta cười ngươi vừa ngu ngốc vừa đáng thương!” Vân Khanh cởi bỏ nụ cười, đột nhiên biến sắc, ánh mắt nàng lạnh lùng như điện bắn thẳng đến Phương Du, sắc bén nói, “Đầu tiên điểm thứ nhất, nhìn thấy ta cùng tướng công thế nhưng không hành lễ, gọi thẳng tên chính thất là tội bất kính. Thứ hai, thấy ta cùng tướng công đang dùng thiện thân ngươi làm thị thiếp thế nhưng không tiến lên hầu hạ, đây là tội không tôn. Thứ ba…” Thanh âm Vân Khanh có chút dừng lại, nhìn sắc mặt Phương Du trầm trầm, giễu cợt nói, “Thứ ba, nếu đã vào Phong phủ đó chính là một phần tử Phong gia, thân phận con gái dòng chính thống lĩnh Cấm Vệ Quân dù lớn, đó cũng là quá khứ, về sau ta không hi vọng từ trong miệng của ngươi nghe được mấy chữ này. Còn có…” Nàng lạnh lùng cười một tiếng dùng ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá Phương Du một hồi lâu, rốt cục xuy cười ra tiếng, “Ta không phải là Vô Duyên đại sư đối với đồng tính cảm thấy hứng thú, nghĩ áp ta? Vọng tưởng!”
“Khụ khụ khụ…” Phong Lam Cẩn vừa uống một ngụm nước trà mạnh mẽ sặc ra, tay hắn nắm lại chống đỡ ở trên môi che lại khóe môi cười vui vẻ! Nàng thế nhưng xuyên tạc mặt chữ trong lời Phương Du.
Nghiêng đầu liếc nhanh nhìn trong phòng, quả nhiên mấy thị nữ đều cúi đầu xuống cười trộm, mà ngay cả Mặc Huyền mặt tê cứng khóe môi đều co rúm. Chỉ là sắc mặt Phương Du cũng không dễ nhìn, hai mắt nàng phóng hỏa nhìn Vân Khanh, hơi thở phập phồng thế nhưng một chữ đều không phản bác được.
Lúc này nếu hắn không lên tiếng chỉ sợ thật sự đem chuyện nháo lớn, Phong Lam Cẩn nhàn nhạt phân phó, “Lục Nhi!”
“Đại thiếu gia có gì phân phó?”
“Chờ một lát ngươi đem Phương di nương an bài đến Mộ Tuyết viện, lại từ chỗ khác sai khiến một nha đầu hiểu chuyện đi săn sóc.” Phong Lam Cẩn mỉm cười nhìn Phương Du, ôn hòa nói, “Nghe nói Phương di nương lúc còn ở Phương gia thân thể luôn luôn suy yếu?”
Phương Du bị hắn cười mê chóng mặt, nghe Phong Lam Cẩn quan tâm nàng như vậy, trên mặt nổi lên một tia đỏ ửng, cúi đầu nhỏ giọng nói, “Thân thể thiếp luôn luôn không quá tốt.”
Nàng nghĩ thầm, nói như vậy Phong Lam Cẩn sẽ chiếu cố nàng thêm một chút đi.
Phong Lam Cẩn muốn đích xác là những lời này, trong tinh mâu hắn có quang mang khôn khéo lóe lên, nhìn Vân Khanh mím môi cười. Vân Khanh đối với Phong Lam Cẩn xem như hiểu rõ rất nhiều, mỗi lần thấy thần sắc hắn như vậy, khẳng định đang tính kế người khác.
Quả nhiên…
“Đã như vậy Phương di nương ở Mộ Tuyết viện nuôi thân thể cho tốt đi, thân thể khó chịu cũng không cần phải ra ngoài. Lục nhi, ngươi cho người xem trọng cửa viện, để cho di nương ở trong sân nuôi thân thể, điểm này ngân lượng Phong gia chúng ta còn chưa thiếu, nguyệt bạc mỗi tháng không thể cắt đứt, lại an bài một thô sử bà tử làm việc ở trong sân, không thể ủy khuất di nương.”
Lục Nhi cắn môi, lại áp chế không nổi đáy mắt vui vẻ, nàng nhẹ giọng nói, “Vâng, Đại thiếu gia, nô tỳ nhớ kỹ.”
Nàng phát hiện kể từ sau khi Vân Khanh vào Phong gia, Đại thiếu gia trước kia chính là lấy hình thức ôn hòa lãnh đạm cùng tất cả mọi người giữ một khoảng cách thay đổi, nụ cười cùng hỉ nộ ái ố đều cực kỳ chân thật. Nàng liếc nhìn thiếu phu nhân cười nhạt, lần đầu ở trong lòng nhận định người chủ tử này.
Sắc mặt Phương Du đột nhiên biến đổi, đây là muốn giam lỏng nàng a!
“Tướng công…”
Phong Lam Cẩn ngẩng đầu liếc nhìn nàng, mâu quang hắn thâm trầm mơ hồ có hắc ám cuồng tứ, hắn nhàn nhạt nhếch môi, nhưng không thấy vui vẻ, “Như thế nào, Phương di nương còn có vấn đề.”
Phương Du sợ hãi một chữ đều nói không nên lời.
“Nếu đã không có ý kiến, lui xuống ngay đi.” Phong Lam Cẩn thản nhiên nói, “A, đúng rồi! Lễ tiết thiếp thị mỗi ngày phải thỉnh an chính thất Phong gia chúng ta cũng không có, sau này ngươi nếu không có chuyện cũng đừng có đến phiền Khanh nhi, thân thể nàng yếu đuối, những chuyện phiền lòng này cũng đừng có nói với nàng.”
Gắt gao cắn môi, Phương Du đáp, “Vâng!”
Này… Chính là đối đãi khác nhau a.
Nàng thề, một ngày nào đó phải làm cho Phong Lam Cẩn đối với nàng như vậy, một ngày nào đó nàng muốn đem Vân Khanh giẫm ở dưới chân!
Nàng có chỗ so với Vân Khanh càng thêm có ưu thế, thân phận của nàng, tư sắc của nàng đều là tư sản để nàng ngạo nhân.
Giờ phút này nàng không nghĩ tới Quân Tư Điềm đã bị bầy sói ăn hết, nàng ta chẳng những có thân phận so với Vân Khanh cao quý hơn, giá trị con người so với Vân Khanh ngạo nhân, dung mạo so với Vân Khanh càng làm cho nam tử điên cuồng, nhưng là đến cuối cùng nàng ta cũng chỉ có thể ôm hận mà chết?!
Phương Du đi khỏi, nha đầu trong phòng đều bị Vân Khanh đuổi ra ngoài, Vân Khanh xuất ra bản chép tay Phong gia tổ truyền vừa nhìn vừa nói, “Chàng nói Khánh Viễn Đế để cho nàng ta vào Phong gia chúng ta, có tâm tư gì.”
Phong Lam Cẩn đối với “Chúng ta” trong miệng Vân Khanh tương đối hài lòng, hắn cười nhạt nói, “Không phải là muốn để cho nhà chúng ta không có ngày lành thôi.”
Vân Khanh từ trên bản chép tay ngẩng đầu, giơ giơ lên ghi chú trong tay, cười nói, “Ta cảm thấy được tổ tiên mẫu thật sự là kỳ nữ tử, nếu Phong gia không phải chế độ một vợ một chồng mà nói chỉ sợ sớm đã thua thảm, từ xưa đến nay chuyện tình đại gia tộc tranh giành làm cho gia tộc suy sút quả thực đếm không xuể, tất cả mọi người hận không thể chia cắt ích lợi mới tốt, chỉ có người Phong gia có thể làm được nhất trí đối ngoại, hơn nữa tình cảm thâm hậu!”
Điểm này là chỗ làm cho nàng cảm khái nhất, từ xưa đến nay nam tử tam thê tứ thiếp đã là chuyện bình thường, dù là nhà ai chính thất chủ mẫu cùng thiếp thị cũng khó có khả năng chân chính một lòng, cho nên từ đó đưa tới một loạt tranh đấu.
Thâm trạch nội đấu, huynh đệ trở mặt, giếng cạn vứt xác, đến cuối cùng làm cho phụ tử không giống phụ tử, phu thê không giống phu thê, mỗi người đều vì lợi ích của mình mà hận không thể đem đối thủ đuổi tận giết tuyệt.
Nhưng là Phong gia không giống!
Đáy mắt Vân Khanh tràn ra một nụ cười ôn nhu. Trước kia đại trạch viện cho nàng cảm giác quỷ khí dày đặc, bởi vì có thể dưới chân đạp phải bất kỳ chỗ nào đều là nơi chôn người chết. Cho nên nàng đối với đại trạch viện cực kỳ bài xích. Có thể nói là chán ghét, hoàng cung nơi đó, vàng son lộng lẫy đều là dùng thi thể xây lên.
Phong gia làm cho người ta cảm giác vô cùng ấm áp.
Bởi vì là chế độ một vợ một chồng, hài tử cũng không nhiều, cho nên cha mẹ đều sẽ đem trọng tâm đặt ở trên người mấy hài tử này, từ nhỏ giáo dục huynh đệ tỷ muội bọn họ thật tốt, bọn họ trưởng thành quan hệ tự nhiên thân thiết không phải người thường có thể so sánh. Giống như là Phong Lam Cẩn, hắn lớn hơn mười tuổi so với Phong Lan Tinh cùng Phong Lan Nguyệt, đối với bọn họ đặc biệt tốt, thậm chí bởi vì Phong Nhiễm Mặc lúc trước làm thừa tướng, công vụ bề bộn, hai huynh đệ đều là hắn và mẫu thân nuôi dạy. Đương nhiên, Hân Duyệt cũng sẽ cùng tham gia náo nhiệt theo.
Tình cảm dưỡng thành từ nhỏ mới có thể để cho bọn họ thân thiết như hiện nay.
Vân Khanh than nhẹ một tiếng, “Tổ tiên mẫu nhìn xa không phải người thường có thể so sánh, nàng hẳn là sớm đã xem thấu nam tử nhiều thị thiếp trong nhà sẽ vĩnh không có ngày lành, lúc này mới cùng tổ tiên phụ chế định một cái gia quy như vậy. Đáng thương rất nhiều người đều là từ trong tòa đại trạch đi ra, điểm đạo lý này đều ngộ không được. Thói hư tật xấu của nam nhân chính là nhân tố chủ yếu làm cho gia đình bất hòa.”
Phong Lam Cẩn buồn cười nói, “Nàng yên tâm, ta là nam nhân tốt, không có thói hư tật xấu!”