Thừa Tướng Phu Nhân

Quyển 3 - Chương 20: Viên phòng



Edit: Trảm Phong

Sau khi Phong Hân Duyệt cùng Phương Du đều đi, Vân Khanh mới bóp lấy thiếp vàng trong tay xuống giường. Nàng ngồi vào trước bàn trang điểm đơn giản vén lên tóc dài, tiện tay đem thiệp mời ném ở trên bàn trang điểm, xoay người nhìn Phong Lam Cẩn, ánh mắt một mảnh u ám, “Chàng cảm thấy Hiền phi lần này có mục đích gì?” Nói bà ta quá nhàn rỗi mới thiết yến nàng mới không tin.

“Hẳn là cùng hôn sự của Quân Ngạo và Vân Vận có quan hệ.” Sắc mặt Phong Lam Cẩn cũng chìm xuống, “Không chỉ như vậy, cũng là có ý nhằm vào nàng, nàng vừa tiến vào cửa Phong gia vài ngày mà thôi, bà ta coi như là vì Phương Du cũng sẽ ở trong yến hội tìm nàng gây phiền phức, đến lúc đó ta không ở bên cạnh nàng, nàng nhất định phải cẩn thận ứng đối, lúc cần thiết có thể xin Đoan thân vương phi giúp đỡ, bà ấy là bạn thân mẫu thân nàng khi còn sống, nhất định sẽ chiếu cố nàng nhiều hơn.”

“Ừ.” Vân Khanh nhớ tới ngày nàng xuất giá, Đoan thân vương phi cho nàng ánh mắt từ ái, ánh mắt nàng nhu hòa một chút, nàng có thể cảm thụ được Đoan thân vương phi hoài niệm mẫu thân, mẫu thân nàng qua đời đều đã mười lăm năm, Đoan thân vương phi lại vẫn hoài niệm mẫu thân nàng như vậy, thật là cực kỳ khó có được. Khẽ mỉm cười, Vân Khanh chú ý tới ánh mắt hắn hơi sầu lo, khẽ cười nói, “Yên tâm đi, ta cũng không phải quả hồng mềm mặc người vuốt ve.”

Phong Lam Cẩn khẽ mỉm cười, cũng không nói gì, chỉ là trong mắt lại không giảm bớt sầu lo.

Chu má má rất nhanh liền sai người bưng bữa tối lên, nhà bọn họ cùng nhà những người khác không giống nhau, Mạc Ngôn cùng Phong Nhiễm Mặc không hi vọng mấy tiểu bối quấy rầy bọn họ, cho nên bữa tối rất ít khi ăn cùng một chỗ, trừ phi là xảy ra đại sự gì, hoặc là mấy ngày lễ, cả nhà mới cùng ăn.

Rất nhanh dùng xong bữa tối, cơm nước xong sắc trời đã tối xuống, Thanh Trúc viên có cột đèn, hai người Tử Tình cùng Tử Y bên ngoài sớm đã đốt lên cột đèn, cả Thanh Trúc viên sáng ngời.

Ngày hè cũng chỉ có buổi tối mới mát mẻ hơn, Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh cho người mang ghế mây ra ngoài hóng mát, kể từ sau khi Vân Khanh gả vào, Phong Lam Cẩn cho người ở trong Thanh Trúc viên trên cành cây to treo một bàn đu dây đơn giản cũng rất tinh xảo, Vân Khanh rất là ưa thích cái bàn đu dây này, đến buổi tối liền thích ngồi ở trên đu đưa hưởng thụ.

Một hồi gió thổi tới, hai người vừa tắm rửa xong đều cảm thấy cực kỳ thoải mái, Vân Khanh ngồi ở trên bàn đu dây, một thân váy dài màu trắng đơn giản rủ xuống ở bên chân, đỉnh đầu là một cành hòe lớn, Phong Lam Cẩn vòng một vòng ở trong vườn, lúc trở lại trong tay đã cầm lấy Hoa Quan, lúc này Vân Khanh không có vấn tóc, một đầu tóc dài khô một nửa tùy ý xoa sau lưng, Phong Lam Cẩn mỉm cười vì nàng đeo lên Hoa Quan, sau đó đứng xa xa nhìn nàng.

Sắc mặt Vân Khanh có chút đỏ lên, không được tự nhiên liền lấy xuống Hoa Quan trên đầu, lại bị Phong Lam Cẩn tay nắm chặt, “Đừng bỏ xuống, rất đẹp.”

Ánh mắt của nàng sáng như sao, cuối cùng cười cười buông tay xuống.

Phong Lam Cẩn ở bên cạnh nàng đẩy bàn đu dây, dưới ánh trăng ôn nhu như nước, nàng một thân bạch y mặt cười tươi như hoa, ngọc nhan hắc phát xinh đẹp mềm mại như tiên tử hạ phàm, Phong Lam Cẩn nghe thanh âm nàng uyển chuyển hàm xúc cười khẽ từng chuỗi, không tự giác khóe môi cũng nhếch lên vui vẻ.

“Phong Lam Cẩn – -” nàng đứng ở trên bàn đu dây, tay không nắm dây leo, hai tay chụp làm cái loa lớn tiếng la lên, nàng đứng vô cùng cao, cơ hồ có thể thấy cái đèn hồng liễu lục trên đường ngoài tường rào. Nàng đột nhiên quay đầu lại, lớn tiếng hô với Phong Lam Cẩn, “Ta thích chàng – – ”

Một tiếng này nàng dùng hết toàn lực kêu ra, một đường truyền đi thật xa, bởi vì mấy chủ viện đều cách nhau không xa, cho nên cơ hồ trong sân mọi người nghe được thanh âm của nàng.

Mạc Ngôn nghe được hơi sững sờ, sau đó liền cười lăn cười lộn, rúc vào trong ngực Phong Nhiễm Mặc buồn cười nói, “Không nghĩ tới con dâu của chúng ta tính tình dĩ nhiên hào sảng như vậy, vừa kêu ra, cũng không sợ người khác sẽ truyền ra cái gì.”

Sủng ái nhìn thoáng qua kiều thê trong ngực, Phong Nhiễm Mặc buồn cười nói, “Ta lại nhớ rõ hơn hai mươi năm trước có người so với con dâu của chúng ta còn hào sảng hơn? Năm đó người tìm người đem ta dụ tới trong ngõ cụt sau đó nói muốn gả cho ta là ai?”

“Này…” Nàng rầu rĩ vùi đầu trong ngực Phong Nhiễm Mặc, thanh âm mang điểm ngượng ngùng, “Chuyện năm đó còn nói làm cái gì?”

Đáy mắt Phong Nhiễm Mặc dính vào nụ cười thản nhiên.

Một ít người khác, Phong Lan Nguyệt đang luyện kiếm kiếm trong tay khẽ run lên, suýt nữa từ trong tay bay ra ngoài, khóe môi hắn kéo ra, trong lòng âm thầm nói: có lẽ, đại khái, có khả năng… Về sau chẳng những bị cha mẹ ân ái triền miên kích thích, còn phải cộng thêm đại ca cùng đại tẩu. Nghĩ tới Nhị ca giờ phút này đang ở trong quân doanh từ tiểu binh bắt đầu kinh nghiệm, hắn không còn có hào hứng luyện kiếm, tay chuyển một cái kiếm hoa vào vỏ, sau đó bình tĩnh bước chân đi vào trong phòng.

Phong Hân Duyệt phản ứng lại là một bộ dáng khác, nàng cùng Phong Hiểu Ưu ở cùng một chỗ, ngày thường cũng tiện chiếu cố nàng, lúc này nàng đang ở trong phòng tắm rửa cho Phong Hiểu Ưu, nghe được Vân Khanh kêu gọi, mắt nàng sáng rực lên, cười hắc hắc đi cù Phong Hiểu Ưu. Phong Hiểu Ưu khanh khách cười né tránh, thùng tắm tràn ra từng đạo bọt nước.

Tiểu Vô Ưu nịnh bợ cười, “Cô cô, ta cũng thích người.”

Phong Hân Duyệt cười hắc hắc, quán thâu tư tưởng cho Tiểu Vô Ưu, “Tiểu Ưu a, ngươi về sau trưởng thành nếu đụng phải nam tử mình thích cũng phải như mẫu thân ngươi lớn tiếng nói ra.”

Con mắt Tiểu Vô Ưu lóe sáng, chui ra thùng tắm, dùng tiểu cánh tay thịt thịt vừa lau bọt trên nước mặt, phóng khoáng dùng thanh âm non nớt hô lớn với bên ngoài, “Phụ thân, tiểu Ưu cũng thích người.”

Phong Hân Duyệt đầu đầy hắc tuyến vỗ vỗ cái mông nhỏ của nàng, “Thích này không phải loại thích như thích phụ thân ngươi.”

“Đó là loại thích nào?” Tiểu Vô Ưu mở to đôi mắt thiên chân vô tà, sáng long lanh nhìn nàng.

“Ừ…” Nàng do dự một chút, trong đầu hiện ra dáng người Bạch Thanh Tiêu cao ngất hữu lực, trên mặt không tự giác hiện ra đỏ ửng, “Cô cô cũng nói không ra, chính là ngươi thấy được hắn liền không nhịn được muốn cùng hắn cãi nhau, hắn để ý ngươi ngươi liền thật cao hứng, không để ý tới ngươi ngươi đã cảm thấy ủy khuất khổ sở, từng giây từng phút cũng muốn cùng hắn một chỗ, nhìn thấy hắn sẽ đỏ mặt, tim đập rộn lên…” Nàng nói nửa ngày mới quay đầu nhìn Tiểu Vô Ưu ánh mắt u mê, dùng tay dính đầy nước vỗ vỗ trán mình, bất đắc dĩ nói, “Ta với một tiểu nha đầu như ngươi nói những thứ này làm gì, ngươi lại nghe không hiểu, thiệt là.”

Tiểu Vô Ưu lại thể hiện ra nàng bát quái khác hẳn với thường nhân, bàn tay nàng nhỏ bé phì phì chống lên thùng tắm, cười hắc hắc, ” Ta là nghe không hiểu, bất quá cô cô có phải đụng phải nam tử ngươi thích hay không a, giống như là mẫu thân thích phụ thân?”

Phong Hân Duyệt nhăn nhó đỏ mặt, nhìn nàng mang bộ dáng cục cưng hiếu kỳ, vẫn gật đầu.

“Hắc hắc…” Nhân tiểu quỷ đại tròng mắt nàng nhanh như chớp dạo qua một vòng, cười nhìn Phong Hân Duyệt khắp người bị nước ướt nhẹp, “Cô cô, vậy có phải ta sắp có dượng hay không, đúng rồi, ngươi có cùng dượng tương lai nói thích hắn hay không?”

Phong Hân Duyệt thẹn quá hoá giận vỗ đầu nàng một cái, lúc hạ thủ lực đạo lại khống chế rất tốt, quay người lại nàng liền ra khỏi phòng, thầm nói, “Một tiểu nha đầu sao lại nói nhiều như vậy.” Sau đó lại cất giọng nói, “Tiểu Ưu, ngươi đều nhanh sáu tuổi, về sau tự mình tắm rửa.”

Khóe môi Tiểu Vô Ưu lập tức rũ xuống, nhưng ánh mắt lại sáng long lanh.

Một khắc Vân Khanh hô lên câu nói kia con mắt so với sao còn sáng hơn, mà một khắc sau nàng cũng vì quán tính bàn đu dây mà từ giữa không trung rơi xuống.

Bởi vì vừa rồi Vân Khanh nói câu kia mà thất thần, Phong Lam Cẩn kinh hãi, hắn vỗ tay vịn xe lăn liền bay lên không, cánh tay dài nâng lên, nắm ở eo nàng, xoay người một cái liền vững vàng rơi vào trong xe lăn.

“Ha ha…” Nàng cười nghe tim hắn đập có chút bối rối, cười khoan khoái.

Phong Lam Cẩn vốn định trách cứ, lời đến bên môi cũng đành chịu nuốt xuống, bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng.

“Lần sau không nên như vậy, vạn nhất rớt xuống làm sao bây giờ, quá nguy hiểm.”

Nàng cười giảo hoạt, từ trong ngực hắn nhảy ra, đương nhiên hỏi ngược lại, “Chàng sẽ để ta rớt xuống sao?”

Tự nhiên là sẽ không! Trong lòng hắn nói thầm.

“Nàng vừa rồi kêu, phỏng chừng ngày mai toàn bộ phủ cũng biết nàng yêu thích ta.” Phong Lam Cẩn cười ranh mãnh, đáy mắt có tinh quang chợt lóe rồi biến mất, hắn còn ước gì tất cả mọi người đều biết rõ đây, như vậy sẽ không có người tới cùng hắn cướp người.

Tốt nhất là truyền đến trong cung đi, làm cho Quân Ly nghe được tốt nhất.

Hắn mặc dù có thể đem hết thảy sai lầm của Vân Khanh đều ôm đến trên người của mình, thay nàng hoàn lại, cũng đáp ứng không cùng Quân Ly đối nghịch, nhưng hắn không thể chịu được Quân Ly đến phá hắn và Khanh nhi.

“Ha ha…” Hai tay Vân Khanh chống nạnh cười hết sức vô lại, “Cưới ta liền không cho chàng hối hận, hiện tại nghĩ trả hàng đã không còn kịp rồi, ta lòng từ bi nói cho chàng biết, Vân Khanh dịu dàng thâm trầm trước kia chàng nhìn thấy căn bản cũng không phải là ta, như bây giờ mới là diện mục thật của ta. Ta không biết thêu sẽ không thi từ ca phú, không biết cầm kỳ thư họa, cũng sẽ không nấu nướng, chàng liền nhận đi.” Bộ dạng phỉ khí kia lại còn ra hình ra dáng.

Phong Lam Cẩn nhịn cười, trong lòng có vài phần vui mừng.

Hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên dùng thân phận Phong Tuyệt Trần nhìn thấy nàng, rõ ràng là hàm cười, đáy mắt lại một mảnh lạnh lẽo, ở chỗ sâu trong đáy mắt là tràn đầy cảnh giác cùng phòng bị, mặc dù rất thông minh tiến thoái có độ, nhưng cuối cùng vẫn thiếu khí người. Hôm nay lại giống như là một khối băng tan ra hóa thành xuân thủy ôn nhu, cả người đều tản mát ra sức sống vô hạn, ham muốn ánh mặt trời, vui vẻ nhiều hơn.

Loại thay đổi này, hắn thực vui mừng thấy sự thành công.

Đem Vân Khanh kéo đến trong ngực, nhẹ ngửi sợi tóc nàng sau tắm rửa mang theo mùi thơm, ánh mắt của hắn u ám, tiếng nói cũng ách một chút, thấp giọng ở bên tai nàng khẽ gọi, “Sớm nên thế.”

Vân Khanh cũng cúi người ôm lấy hông hắn, bộ dạng hắn nhìn qua văn văn nhược nhược, nhưng vóc người cũng không phải văn nhược thư sinh yếu đuối như vậy, da thịt trên người cường ngạnh hữu lực lại cũng không phải cái loại người luyện võ da thịt thô ráp dọa người. Bả vai hắn hữu lực, toàn thân mỗi một chỗ da thịt đều hàm chứa độ mạnh yếu, ngực nở eo thon, bả vai rộng lớn, vóc người như vậy làm cho người ta có một loại cảm giác an toàn khác thường.

Ánh mắt của hắn càng thêm u ám.

“Khanh nhi…”

“Ừ?” Nàng híp mắt nhàn nhã tựa ở trong ngực hắn hưởng thụ ấm áp này.

“Chúng ta thành than đã bốn ngày rồi sao.” Hắn ám hiệu nàng, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên sống lưng của nàng.

“Đúng vậy.” Vân Khanh nhắm mắt lại có chút cảm khái, “Cảm giác giống như đã qua thật lâu vậy.” Chủ yếu là mấy ngày nay trải qua nhiều chuyện tình lắm.

Hắn thấy nàng một ít cũng không có phản ứng, tiếng nói không khỏi ám ách nhẹ nhàng thổi nhiệt khí ở bên tai nàng “Chúng ta… Cũng nên viên phòng đi, nàng cũng biết mẫu thân vẫn muốn ôm tôn tử, tiểu Ưu cũng muốn có đệ đệ muội muội cùng nàng chơi…”

Vân Khanh đỏ mặt vùi ở trong ngực hắn không có lên tiếng, nàng nhìn ra, đâu phải Mạc Ngôn nghĩ ôm tôn tử tiểu Ưu nghĩ có một bạn chơi, rõ ràng là chính hắn thú tính đại phát. Nàng nhớ tới trước khi xuất giá Chu má má từng một lần cùng nàng nói phải phụng dưỡng phu quân như thế nào, trước còn có chút không để ý, hiện tại nhớ tới mặt lại đỏ lên.

Nàng chợt nhớ tới đời trước gả cho Quân Ngạo, bởi vì lấy hắn trực tiếp thành thái tử phi, thái tử phi phải đoan trang hào phóng dịu dàng hiền hoà, khi đó nàng lại không nghe lời của người khác, cho nên sẽ không có người dạy nàng bất kỳ chuyện tình nào trong khuê phòng. Càng không hiểu được làm thế nào nịnh nọt người khác, đời trước nàng cùng Quân Ngạo cũng không phải rất thân mật, dù sao tính tình nàng không vui vẻ, hắn càng muốn cưng chiều một vài tiểu thiếp cùng trắc phi trong phủ, mà nàng cũng tự giữ mình là thái tử phi, càng thêm không thể nào đi chủ động mời sủng ái, cho nên cứ việc nàng rất yêu Quân Ngạo, nhưng trên thực tế cùng hắn chung đụng ngày giờ cũng không phải rất nhiều.

Lúc này Phong Lam Cẩn vừa thân cận nàng, trong óc nàng những thứ Chu má má dạy bảo liền không tự chủ được toàn bộ nhảy ra ngoài, sau tai nàng một mảnh ửng đỏ, hai gò má cũng như ánh nắng trời chiều xinh đẹp dụ người.

Phong Lam Cẩn nhìn nàng không nói lời nào gò má lại đỏ, con ngươi càng phát ra u ám, đem nàng ôm ngang ở trước ngực, nhìn nàng hận không thể đem mặt đều chôn ở trước ngực hắn, từ trong cổ hắn tràn ra một tiếng cười nhẹ, lồng ngực chấn động, nàng có thể nghe được rõ ràng tường tận.

Xiêm y mùa hè vốn mỏng, sau khi Phong Lam Cẩn tắm rửa cũng chỉ mặc một món áo khoác ngoài màu thiển tử (tím nhạt), bên trong chỉ có một cái áo trong màu trắng, hô hấp của nàng ấm áp phun trên lồng ngực của hắn, mang đến một chuỗi nóng rực.

Vân Khanh cảm giác được cánh tay Phong Lam Cẩn ôm nàng càng thu càng chặt, cơ hồ làm đau nàng, nàng không có lên tiếng nhắc nhở, nhìn cảnh vật bên cạnh cực nhanh lui về phía sau liền có thể hiểu tâm tình khẩn cấp của hắn hôm nay, Vân Khanh mặc dù ở phương diện này ngượng ngùng, nhưng cũng biết nàng hôm nay đã gả cho người, tự nhiên không thể nào về sau cứ bình bình đạm đạm sống như vậy cùng Phong Lam Cẩn được.

Đối với một nam tử huyết khí phương cương, có thể nhịn đến hôm nay đã rất không dễ dàng.

Đợi nàng kịp phản ứng đã bị hắn để trên giường lớn, Chu má má thủ bên cạnh cửa nhìn Phong Lam Cẩn luôn luôn lạnh nhạt, trên mặt xuất hiện vẻ mặt vội vã như vậy, không khỏi bưng miệng cười, thay hai người bọn họ đóng cửa phòng.

Người khác không biết, bà một người từng trải làm sao có thể không rõ ràng lắm, đêm động phòng hoa chúc đó căn bản là không có gì phát sinh, kỳ thật không chỉ là bà, một vài người sáng suốt trong phủ cũng có thể nhìn ra, kể cả phu nhân cũng biết, chỉ là không muốn nói cái gì thôi.

Hôm nay nhìn hai người tu thành chính quả, bà tự nhiên vui mừng cao hứng. Bà là nhũ nương đắc lực nhất bên cạnh Vân Khanh tự nhiên hi vọng nhìn thấy Vân Khanh có thể hạnh phúc, nàng sống không dễ dàng, thời điểm ở Vân gia ba phen mấy bận cửu tử nhất sinh, bà nhìn đều đau lòng, hôm nay đến Phong gia, bà cũng quan sát vài ngày, cô gia là một người có thể phó thác cả đời.

Như thế bà cũng yên tâm, mai này phải tới Bạch gia cùng lão phu nhân báo tin vui nha, lão phu nhân nếu biết rõ tiểu thư có thể hạnh phúc, cũng sẽ thật cao hứng vui mừng.

Vừa đóng kín cửa nội thất, gian ngoài Tử Tình liền bưng một bình trà nóng muốn vào phòng, Chu má má nhìn liền lạnh mắt, thản nhiên nói, “Tử Tình, ngươi tới nơi này làm gì?”

Tử Tình cúi đầu, thấy không rõ sắc mặt, “Nô tỳ nghĩ tới ngày thường lúc này cô gia cũng sẽ uống trà, nghĩ đưa tới một bình trà nóng cho hắn cùng tiểu thư.”

Chu má má hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói, “Tử Tình, nhớ kỹ thân phận của ngươi, có vài người không phải là ngươi nên nghĩ. Ta cho rằng trải qua chuyện tình Phương di nương ngươi nên đủ rõ ràng, cô gia ngay cả di nương bệ hạ khâm ban cho đều không để ý, ngươi một nô tỳ nho nhỏ ngoại trừ tướng mạo trung thượng, chỗ khác có điểm nào hơn người, ta khuyên ngươi không cần phải tự chịu diệt vong, ngươi nhìn một chút Lục Uyển hôm nay là cái kết cục gì.”

Lục Uyển ngày thường có thể vào trong nhà bà bất kể, dù sao Lục Uyển là người Phong gia, nhưng Tử Tình bà không thể bỏ mặc, Tử Tình là từ Vân gia mang đến, nếu nàng ta một lòng muốn phá cô gia cùng tiểu thư, đây chẳng phải là làm cho mọi người Phong gia chế giễu.

Sắc mặt Tử Tình khẽ biến thành hơi trắng, lại quật cường nói, “Má má nói quá lời, nô tỳ bất quá là đến đưa chút nước trà, đâu như trong miệng má má nói vậy.”

“Phải không?” Chu má má cười lạnh nói, “Ngươi một nhị đẳng nha đầu, người nào cho phép ngươi tiến vào nội thất rồi? Ngay cả Tử Khâm còn có Lục nhi cũng không có làm, ngươi lại gấp làm gì? Không cần đem người khác cũng cho là ngốc tử, tự cho là thông minh cuối cùng làm hại là chính mình.”

“Ta…”

Chu má má sao nhìn không ra mục đích của nàng, bất quá là vì phá cô gia cùng tiểu thư viên phòng thôi, người khác không biết, những người đi theo tiểu thư cũng hiểu được, cho đến hôm nay cô gia cũng không có cùng tiểu thư viên phòng.

Chắc hẳn nàng mới vừa rồi nhìn thấy cô gia đem tiểu thư ôm vào phòng, lúc này mới nghĩ tới muốn đưa nước đi vào phá hư, quả thực là vọng tưởng!

Chu má má không thể nào để cho nàng thực hiện được, cười lạnh nói, “Tử Tình, ta nghe Tử Khâm nói ngày hôm nay lão phu nhân đi tìm ngươi nói chuyện, ngươi cũng đừng quên lão phu nhân cảnh cáo ngươi a.”

Sắc mặt Tử Tình tái đi, đáy mắt thoáng hiện lên một tia hoảng sợ, rốt cục không cam lòng bưng trà lui xuống.

Vốn là cũng là nghe được Tử Khâm nhắc tới, hôm nay lại nhìn Tử Tình một chút, một thân xiêm y diễm lệ, liền biết rõ lão phu nhân là cảnh cáo nàng cái gì. Tử Tình dù sao cũng là người của lão phu nhân, thời điểm nàng cùng Tử Y vừa đến bên cạnh tiểu thư làm của hồi môn tiểu thư đã để cho người tra xét lai lịch của các nàng, hai người các nàng là sinh tử gia trong phủ, khế ước bán thân cùng khế ước bán thân của thân nhân trong nhà đều nắm trong tay lão phu nhân, tự nhiên không dám không đem lời lão phu nhân nói để ở trong lòng.

Lão phu nhân dù sao cũng là tổ mẫu tiểu thư, trừ phi là tiểu thư triệt triệt để để cùng bà ta xé toang da mặt, nếu không bên người cô gia sẽ không khả năng xuất hiện người của lão phu nhân.

Nhìn thân ảnh Tử Tình lui ra, Chu má má hừ lạnh một tiếng, ngày hôm nay tiểu thư cho Tử Khâm cùng Xuân Hoa nghỉ, Lục Nhi lại không quản được Tử Tình, chỉ sợ nàng một lát nữa lại chỉnh ra cái gì, Chu má má dứt khoát mang cái tú đôn ngồi ở cửa, bắt đầu làm môn thần.

Lúc này trong nội thất lại là một mảnh lửa nóng, Phong Lam Cẩn cũng không giả bộ tàn tật, ôm lấy Vân Khanh liền đem nàng đặt lên giường, hắn vung tay lên, một phòng đèn cùng nến lập tức chợt lóe lên liền lọt vào một mảnh hắc ám.

Trong phòng biến đen trong nháy mắt, trước mắt hai người trong nháy mắt thành đêm đen nhìn không thấy gì.Trong chốc lát mới dần dần có thể từ trong bóng tối nhìn ra một tia hình dáng.

Phong Lam Cẩn cởi giày vải lên giường, nhìn người dùng chăn đơn đem mình bao vây cực kỳ chặt chẽ hơi có chút dở khóc dở cười, hắn thả xuống màn tím, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, buồn cười nói, “Che phủ như vậy sẽ không khó thở sao?”

Nàng có chút khẩn trương liều mạng lắc đầu.

Mái tóc dài của nàng xõa ra, lúc này như lông xù quét trên mặt cùng cánh mũi của hắn, hắn cảm giác được trên mặt khẽ nhột, vuốt gò má nàng nóng hổi chính hắn cũng có chút thẹn thùng, ho nhẹ một tiếng, cảm giác được hạ thân là dục vọng cứng rắn, tiếng nói hắn ám ách kề sát vào gò má của nàng, ấn cái hôn dịu dàng.

Nụ hôn kia giống như phiến lông vũ dịu dàng nhẹ nhàng quét qua hai gò má, mang theo hơi nhột, nàng “Khanh khách ” cười một tiếng, muốn né tránh, lại bị thân thể hắn áp ở trên giường, muốn tránh cũng tránh không thoát.

“Ngô…” Nàng nghiêng mặt qua, cổ lại lọt vào tập kích, tóc hắn dài đen như mực quét lên cổ nàng, giống như là có người đang vuốt ve cổ nàng, nhột không thể ngăn chặn bật cười. Cảm giác được tầm mắt hắn bất mãn, nàng lẩm bẩm một tiếng, “Ai bảo tóc của chàng ở trong cần cổ ta nhích tới nhích lui…”

Nàng rốt cuộc nói không nên lời, môi đỏ mọng bị một nụ hôn nóng bỏng chặn lại, nhiệt độ trong phòng đột nhiên lên cao, gò má hai người nóng bỏng, có mồ hôi rỉ xuống, trong lúc ý loạn tình mê, hắn tự tay cởi xiêm y của nàng, vào tay lại là một con nhộng nho nhỏ, hắn cúi đầu cười một tiếng, bàn tay hạ xuống trên người nàng, chăn đơn màu tím nhạt cùng quần áo màu trắng của nàng lập tức hóa thành vải vụn bay múa trong không gian. (TP: dùng nội công phá quần áo tốc độ cũng nhanh ko kém phép thuật lột đồ nhỉ???)

Ánh trăng nhàn nhạt theo cửa sổ chiếu vào, trên người Vân Khanh chợt lạnh, cúi đầu liền nhìn thấy mình không mảnh vải che thân, mặt nàng ửng hồng lên kéo chăn trên giường phủ lên mình.

Bởi vì nàng biết rõ đối với người luyện võ mà nói, đêm tối cùng ban ngày kỳ thật không có bao nhiêu khác biệt, bọn họ có năng lực thấy vật trong bóng đêm. Nhất là cao thủ như Phong Lam Cẩn, đêm tối cùng ban ngày đối với hắn mà nói căn bản cũng không khác nhau.

Ánh mắt Phong Lam Cẩn sáng quắc, nào để cho Vân Khanh thực hiện được, lại hôn thật sâu trên đôi môi đỏ mọng đã sưng đỏ của nàng, hôn đến nàng ý loạn tình mê lại cũng vô lực phản kháng.

Hắn ngay lúc kích hôn rút đi xiêm y của mình, lộ ra thân thể rắn chắc hữu lực, thân thể cũng khẩn trương.

Nhưng hắn dù sao cũng là lần đầu, liên tiếp hai lần thế nhưng đều không tìm được chỗ, trên mặt hắn thoáng hiện lên vẻ lúng túng, Vân Khanh dưới thân bị cái kia nặng nề đâm lên bụng, đau không khỏi kêu rên hai tiếng.

“Khanh nhi… Khanh nhi…” Hắn ở bên tai nàng gọi tên của nàng, ngón tay dò xét đi xuống lại không biết là khẩn trương hay là thế nào vẫn luôn tìm không được đúng chỗ, hắn mãi sờ soạng trên người nàng, Vân Khanh cũng có thể cảm nhận được hắn nóng nảy.

Hắn thở hổn hển, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói, “… Khanh nhi, giúp ta một chút…”

“Bùng – -” một tiếng, mặt của nàng hồng thấu, trong sự kích tình, làn da nàng trắng nõn như ngọc ửng lên một tầng hồng nhàn nhạt, hô hấp của nàng cũng dồn dập, thân thể hai người không có trở ngại dán cùng một chỗ, nàng thậm chí có thể cảm nhận được da thịt hắn hết sức căng thẳng.

Nhưng mà… Loại chuyện như vậy muốn nàng giúp thế nào…

Nàng xấu hổ, giận dữ muốn chết, cơ hồ nghĩ cứ như vậy ngủ thiếp đi cho xong chuyện, nhưng là ban ngày nàng ngủ thật sự là quá nhiều, hiện nào có một phần buồn ngủ.

Hô hấp của hắn càng phát ra dồn dập, trên mặt cũng bày ra màu sắc thống khổ, trong lòng Vân Khanh căng thẳng, “Rất khó chịu sao?” Nàng không nói lời nào còn tốt, vừa nói xong mới phát giác tiếng nói nàng thế nhưng cũng ấm ách dọa người. Nàng cắn cắn môi, vội vàng ngậm miệng lại.

Hắn lại không trả lời, chỉ là hô hấp càng phát ra dồn dập, có giọt mồ hôi từ trên người hắn chảy xuống trên làn da trắng mịn của nàng, sau đó lại rơi xuống trên giường…

Vân Khanh nhắm mắt lại, nhớ tới lời Chu má má dạy bảo nàng, nam nhân nếu không chiếm được giải thoát, giống như… Đại khái… Cần phải… rất thống khổ đi. Sít sao nhắm lại hai mắt trong đầu ôm ý niệm chết sớm đầu thai sớm điều chỉnh vị trí.

Lúc này đây, Phong Lam Cẩn không do dự nữa, Vân Khanh cũng nhìn không thấy mặt mũi của hắn, nếu là nhìn thấy nhất định phải chấn động, hai mắt hắn đỏ ngầu, hô hấp dồn dập, cùng hình tượng quý công tử ngày thường bày ra kia hoàn toàn không hợp.

Nàng đau cắn chặt lấy hàm răng kêu một tiếng, giờ khắc này trong lòng vẫn đang suy nghĩ chuyện không đâu: rõ ràng cô gái khác cả đời chỉ đau nhức một lần, nàng lại phải đau nhức hai lần… Giữa ý tưởng quỷ dị như vậy nước mắt nàng ào ào rơi xuống, cũng không biết là đau hay là cái gì khác.

Động tác của hắn bỗng chậm lại, nghe được nàng kêu rên cùng đè nén đau đớn, lần nữa hôn sâu làm cho nàng thả lỏng thân thể, nuốt lấy lệ nơi đáy mắt nàng, hắn nhẹ giọng nói, “Khanh nhi… Về sau ta sẽ không để cho nàng thương tâm rơi lệ…”

Nói xong động tác của hắn cũng càng ngày càng kịch liệt, nàng chính là ở trong hình thức kịch liệt đau nhức này phá kén thành bướm, rốt cục từ một thiếu nữ biến thành một nữ nhân chân chính…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.