Thừa Tướng Sủng Thê

Chương 23: Lưu luyến



"Cô nương là gia quyến của vị đại nhân nào ? Đi lạc đường sao?" Tĩnh Hàn giả vờ không biết hỏi. Gương mặt vẫn trắng bệch như cũ.


Ánh mắt của A Linh cùng A Thi nhìn hắn giờ đã híp lại thành một đường.


"Ta...ta..." Vân Phượng không biết nói như thế nào.


"Cô nương không muốn nói cũng không sao.
Nếu lạc đường thì ta có thể giúp cô nương đến chính điện. Nơi này rất gần với lãnh cung, không tốt. " Tĩnh Hàn chân thành nói .Cố ý nhấn mạnh hai chữ lãnh cung.


"Ha~Vậy thì đa tạ vị công tử đây rồi. "  Nàng biết ngay mà. Từ đầu nàng đã có cảm giác thật lạ về nơi này.


"Vậy thì xin mời " Tĩnh Hàn ra dấu tay ý mời.


Vân Phượng vô tình nhìn theo tay hắn.


Da bàn tay trắng nõn mềm mại, ngón tay thon dài.
Lòng bàn tay không hề có vết chai ,móng tay hồng nhạt được cắt tỉa gọn gàng.


Chỉ tay thôi mà đâu cần phải đẹp như vậy. Vân Phượng đưa tay khẽ chùi khóe miệng hung hăng nghĩ trong lòng.


Hai người kề vai nhau từng chút một  bước ra khỏi nơi âm u lạnh lẽo này.


_______**Ta là bông hoa xinh đẹp**______


Vai kề vai bước đi trên con đường con đường đá nhỏ.


Hai bên đường đều là hoa thơm cỏ lạ nhưng không níu được bước người đi.


Cơn gió nhẹ thổi khiến tóc mai hai người như đan vào nhau.


Nữ tử xinh đẹp kiều diễm như tiên nữ .Nam tử tuấn mỹ ,thanh lãnh không nhiễm bụi trần.


Nam tử đứng bên phải che đi cơn gió lạnh ánh mắt không kiềm chế nổi ôn nhu.


Hai người đạp lên ánh trăng nhẹ nhàng bước.


Cứ như đôi thần tiên quyến lữ cùng nhau hạ phàm thăm thú chốn phồn hoa.


_____***Quãng đường này thật ngắn ***_____


Trước mắt dần hiện ra khung cảnh trang nghiêm tráng lệ của chính cung.


Đèn lồng được treo dọc theo dãy hành lang làm sáng bừng lên cả một góc trời.


Lòng không muốn nhưng cuối cùng cũng phải dừng chân.


Tĩnh Hàn quay người nhìn Vân Phượng
"Cô nương, nàng cứ vào trước đi .Tại hạ sẽ theo sau." Hai người cùng nhau bước vào sẽ không tốt.


Người này đang lo cho danh dự của nàng sao?!!!Hảo chu đáo a~


"Công tử vào trước đi.Ta còn có chút việc phải làm. " Người này chắc chắn là quan viên trong triều.
Nếu nàng đến trễ,chỉ cần làm nũng một chút hoàng thúc sẽ không trách phạt nàng.
Nhưng hắn thì sẽ khác.Là một quan viên vậy mà dám chậm trễ cung yến....


Thật ra bây giờ cũng trễ rồi. Nhưng trễ ít còn đỡ hơn trễ nhiều đi.


Trong giọng nói Vân Phượng mang theo kiên quyết không thể trối tử.


"Vậy tại hạ xin phép " Nàng ấy luôn không thích dây dưa.Quyết đoán quay đầu sải bước kiên định bước vào chính cung.


Vạt áo trắng khẽ tung bay thật khiến lòng người ngẩn ngơ.


Vân Phượng mém môi.


Nàng nhất quyết không thừa nhận rằng tiếc nuối quãng đường kia quá ngắn.
Tiếc nuối ánh mắt ôn nhu....còn cả mùi thơm thảo dược .....


Ta phi!! Vân Phượng... Ngươi tĩnh táo lại một chút.
Chỉ mới gặp lần đầu nhất quyết không được để nam sắc mê hoặc.


"A dô....Chủ tử cảm thấy tiếc sao?!!" A Linh phía sau chồm tới nhẹ giọng trêu ghẹo.


A Thi mỉm cười bước lên giúp nàng chỉ lại lọn tóc bị gió thổi rối.


"Trêu chọc ta?!!Có tin ngày mai ta lập tức gả ngươi đi không? " Nghĩ kỹ thì A Linh năm nay cũng đã mười sáu rồi nhỉ. Cũng nên gả đi rồi nếu không sẽ trở thành gái lỡ thời.


Cả người A Linh cứng đờ những lời trêu ghẹo sắp phát ra cũng bị mạnh mẽ nuốt xuống.


Vội vàng bước lên cười lấy lòng, chỉnh lại vạt áo không chút nếp nhăn của Vân Phượng.


Nàng vẫn chưa muốn bị gả đi đâu a~


_______***Ta xuất hiện lần cuối cùng***_______


_Chính điện_


Tĩnh Hàn đến trễ cũng không bị làm khó gì.
Sải bước thản nhiên đến trước mặt hoàng đế hành lễ. Bỏ qua những ánh mắt si mê quyến luyến của bao nữ tử.


Lấy lý do thân thể không khỏe nên đến trễ. Hoàng đế thấy sắc mắt trắng bệch của hắn cũng không trách móc gì.
Ngược lại còn khuyên hắn giữ gìn sức khỏe của mình ban tặng một củ nhân sâm .


Tĩnh Hàn tạ ơn xong quay về chỗ ngồi của mình.


Nhìn vị trí đối diện, trên mình một chút ....Phượng nhi chút nữa sẽ ngồi ở đó a~


Khóe môi giơ lên biểu thị tâm tình của hắn rất tốt.
Trái tim của hắn như được lắp đầy sau bao nhiêu năm trống rỗng vậy.
Cảm giác được kề vai đi cùng nàng bao nhiêu năm hắn đã không được cảm thụ.


Kiếp trước hắn ngu xuẩn, sợ biểu muội đau lòng nên không muốn xuất hiện cùng nàng.
Thành thân tám năm số lần kề vai đi cùng nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.


Tĩnh Hàn đưa nhìn lòng bàn tay mình.


Giây phút nàng đưa tay lấy đi chiếc khăn tay....đầu ngón tay nhỏ nhắn của nàng đã lướt qua lòng bàn tay hắn .


Nắm chặt lòng bàn tay lại cố gắng tưởng tượng rằng đang nắm bàn tay nàng.


Cảm giác đau khổ vì kiếp trước liền có chút nguôi ngoai.


[Tg: Ta đảm bảo thanh niên si tình này sẽ một tháng không rửa tay :3]


______________.Hết._____________



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.