"Chủ tử ,thừa tướng mới đến tiếp nhận án thì Thái tử cũng qua đây.Chúng ta có nên qua đó..." A Linh nhẹ giọng nói.
Theo lý thì chủ tử nên qua đó chào hỏi,giúp thừa tướng một tay nhưng chủ của nàng có bao giờ làm theo lý đâu chứ.
"Không cần.Thừa tướng đủ sức để tiếp chuyện với thái tử điện hạ." Nhìn tuyết rơi phía ngoài mái hiên Vân Phượng chậm rãi phân phó.
"Rút binh sĩ của Thiên Dực doanh đang bảo hộ ở phủ Thái Úy về.
Điều ám vệ đến phủ Thái Úy và cùng nhà lao. Ngươi cứ liệu mà làm."Ở đây có người của thừa tướng, nàng có đôi phần yên tâm. Nhưng ở phủ thái úy thì....
Nếu cứ để binh sĩ ở đó thì lại quá lộ liễu.
"Dạ vâng."
"Có chuyện gì lập tức bẩm báo." Vân Phượng vừa nói xong liền thấy Nhất đang chạy trong trời tuyết, phi nhanh về phía nàng.
....
"Tham kiến quận chúa." Nhất không quan tâm những tuyết phũ trên vai mình,kính cẩn hành lễ với Vân Phượng.
"Chủ tử ngươi có việc gì cần thông truyền sao?"
"Ha..dạ vâng.Chủ tử nói người khí trời lạnh lẽo,quận chúa đừng bị nhiễm phong hàn.
Còn có phân phó thuộc hạ đưa quận chúa thứ này." Nhất cẩn thận đưa chiếc ô được che chở cẩn thận trong lòng cho Vân Phượng.
"Chủ tử ngươi rất chu đáo.Nói với hắn,cảm tạ cùng ta về trước đây." Vân Phượng tiếp lấy chiếc ô trong tay Nhất,nhẹ giọng cảm tạ .
Đế hài đạp lên tuyết trắng ,tay ngọc bung ô che chắn những hạt tuyết trắng xóa, chậm rãi ra về.
Lúc này Nhất kêu A Linh đang muốn theo bước chủ nhân mình lại.Vô cùng ngạo kiều mà quăng cho nàng hai chiếc ô khác.
Chiếc ô mà hắn cẩn thận che chở là của chủ tử đưa cho phu nhân a.Còn hai cái này là do hắn tự chuẩn bị.
Theo chủ tử lâu như vậy hắn cũng học được chăm sóc người khác đấy.
....
....
....
"Chủ tử,chúng ta không dùng ngựa sao?" Thấy chủ tử ra khỏi cửa nhưng không có ý định gọi Đạp Tuyết, A Linh hỏi.
"Không.Hôm nay ta muốn chậm rãi tản bộ ,ngắm tuyết." Nàng có nội lực hộ thể , cũng không sợ cảm mạo gì đó đâu.
"Dạ vâng.Chủ tử ,thừa tướng tặng chúng ta chiếc ô...không phải chúng ta nên trả lễ gì đó chứ?" A Linh ánh mắt mang ý cười nhìn sườn mặt của chủ tử nhà mình nói.
Ngay cả A Thi đi bên cạnh nàng ta trong mắt cũng hiện lên ý cười.
"Áo choàng có được không ạ?Nô tỳ mỗi lần nhìn thấy thừa tướng thì trên người người ấy chỉ có một chiếc áo choàng lần đó chủ tử tặng mà thôi.Đúng không A Thi?" A Linh thấy chủ tử mình không đáp ,vui vẻ tiếp tục trêu chọc.
"Ừm" A Thi lần này lại phối hợp với A Thi trêu chọc chủ tử của mình.
"Mặc mãi có một chiếc thôi...chắc nó cũng đã cũ lắm rồi a." A Linh kéo cao giọng của mình nói
"Phủ của chúng ta rất 'nghèo'.Không có bạc để mua áo choàng đi tặng người ta đâu.Nếu muốn tặng thì ta đành bấm bụng mà bán ngươi đi để kiếm bạc a." Vân Phượng nhìn khung cảnh trời tuyết như tiếc nuối nói.
Như nàng đoán,vàng anh thích hót líu lo trêu chọc người khác lập tức im bặt. Một tiếng nhỏ cũng không dám thoát ra.
Nàng cười nhẹ tiếp tục chậm rãi bước đi trên con đường phủ đầy tuyết trắng.
Có lẽ do có tuyết nên chẳng có ai ra khỏi nhà cả.Khiến khung cảnh im lặng nay lại càng im lặng hơn.
Lúc trước,khi có tuyết nàng thứ nàng nghĩ tới chính là binh lính sẽ chịu rét, chịu khổ.
Tuyết che tầm mắt sẽ khó giao phong với địch.
Máu của binh sĩ của nàng sẽ phải tuôn ,thấm đẫm nền tuyết trắng.
Chả có gì tốt đẹp.
Nay thì lại khác ,nó thật yên tĩnh.
Thật đẹp.
Tinh thần từ khi nhận tin báo đến giờ luôn căng phồng.
Sợ hãi mất đi người mình quý trọng,sợ đi sai một bước là vạn kiếp bất phục.
Nàng rối loạn,nàng lo sợ nhưng lúc này đây tâm nàng như mặt hồ tĩnh lặng vậy.
Không biết là do trời tuyết yên tĩnh khiến nàng an tâm hay....là chiếc ô trên tay?
______________Hết________
P/s Cmt dạo này ít nhỉ??
Ta bắt đầu bật nút hờn rồi đấy *hứ*