“Nhưng bộ xiêm y kia của ngươi, mẫu thân cũng sẽ không lấy đi không, mẫu thân đã đặc biệt sai người làm cho ngươi thêm năm bộ y phục mới, ngươi có thể trở về nhìn một chút.”
Trong lòng Thanh Linh thầm giễu cợt, giá trị của Thiên Ngân Cẩm mà có thể đem ra so với năm bộ y phục tầm thường kia sao?
“Thanh Linh, mẫu thân biết thời gian qua ngươi đã rất hiểu chuyện, buổi yến tiệc Khánh Công ngày mai rất quan trọng với Thanh Ngọc. Thanh Ngọc sẽ nhảy khúc Kinh Hồng Phi Tiên trên buổi yến tiệc, nếu như có thể khiến mặt rồng vui vẻ, người Diệp gia chúng ta sẽ nhận được chút ít vinh quang. Thanh Linh, ngươi là một phần của Diệp gia ta thì cũng nên góp một phần sức cho danh dự của Diệp gia chứ. Cho nên, chuyện mẫu thân lấy đi bộ quần áo bằng Thiên Ngân Cẩm của ngươi, ngươi sẽ không trách mẫu thân đúng không?”
Vì danh dự của Diệp gia, một lí do đường hoàng như vậy, nàng sao có thể từ chối: “Tỷ tỷ, nếu đã cần bộ y phục kia như vậy thì cứ việc lấy đi đi.” Chỉ là, bộ y phục đó Thanh Linh vốn làm ra cũng không phải dành cho mình, mà để chuẩn bị cho Diệp Thanh Ngọc luôn tìm mình gây phiền toái. Nàng còn chưa nghĩ ra cách nào để đưa bộ y phục vào tay Diệp Thanh Ngọc, không ngờ Lâm thị đã ra tay đoạt trước.
Bộ xiêm y vốn đã nhỏ, nàng lại bảo người ta làm càng thêm nhỏ, Diệp Thanh Ngọc mặc vào sẽ bó rất sát người. Bộ xiêm y kia khi bỏ áo khoác ngoài ra thì nhìn rất giống vũ y.
Thanh Linh sớm đã đoán được Diệp Thanh Ngọc sẽ không buông tha ý đồ với Thiên Ngân Cẩm, và quả thật như nàng đoán, chỉ là nàng không ngờ Lâm thị cũng sẽ tự thân xuất mã. Nhưng hai mẫu tử các nàng cũng thật thâm độc, muốn lấy đồ thì lấy đi, nữ nhi nàng ta còn mượn cơ hội chuyện xé nát vũ y mà định đến đánh nàng một trận, may mắn nàng có võ công trốn nhanh mới không bị đánh.
Nói Hương Mai xé nát vũ y, nàng mới không tin, đoán chừng là do Lâm thị không muốn nháo lớn chuyện vũ y của Diệp Thanh Ngọc bị xé nát, mới lấy Hương Mai ra làm kẻ chết thay. Dù sao phụ thân cũng đã sắp trở lại, nếu có tin tức Nhị tiểu thư vì ganh tị nên đã xé nát vũ y của Đại tiểu thư truyền ra khỏi phủ, Đại tiểu thư trong cơn giận dữ mà sai người ra đòn hiểm với Nhị tiểu thư. Thanh danh hai vị tiểu thư không chỉ không tốt gì mà phụ thân nghe thấy cũng sẽ tức giận.
Lâm thị dám đoạt đồ của Thanh Linh nàng, ha ha, đoạt đồ của nàng cũng không có loại kết quả tốt gì, nàng cũng là loại người có thù tất báo đấy.
Thanh Linh dám chắc rằng, nếu ngày mai Diệp Thanh Ngọc dám mặc Thiên Ngân Cẩm ở yến tiệc Khánh Công nhảy khúc Kinh Hồng Phi Tiên Vũ, đêm đó sẽ là đêm mà cả đời này nàng ta phải mãi mãi ghi nhớ.
“Mẫu thân, nếu đã không còn hiểu lầm gì, Thanh Linh xin trở về trước.” Thanh Linh nói.
“Ừ” Lâm thị nhàn nhạt đáp lời.
Thanh Linh vừa trở lại viện Thanh Lạc, Hương Thảo liền vội vàng ra đón, nức nở nói: “Cuối cùng Tiểu thư ngươi cũng trở lại rồi, lúc ngươi không có ở đây, Phu nhân đã gọi người đến đây lấy Thiên Ngân Cẩm đi mất rồi.”
“Lấy thì lấy thôi.” Thanh Linh đi vào trong phòng thản nhiên nói.
“Tiểu thư, ngươi thật sự không cảm thấy tức giận sao?” Hương Thảo buồn bực nói.
“Tức giận thì có gì tốt đâu, Phu nhân lấy đi bộ y phục này, chẳng phải cũng đã đưa qua năm bộ y phục khác đến thay thế sao?” Thanh Linh nhìn năm bộ y phục Lâm thị đưa tới, cảm thấy chất liệu và kiểu dáng cũng không tệ lắm, tâm tình tốt lên được một chút, nhịn không được cong môi cười.
“Tiểu thư, Hương Thảo phát hiện bộ y phục bằng Thiên Ngân Cẩm kia hình như những nơi may vá có chút vấn đề.” Nữ công của Hương Thảo rất tốt, y phục chỉ cần có một chút vấn đề nàng ta cũng thể nhận ra được “Chẳng lẽ Tiểu thư cố ý để cho người của Phu nhân đến lấy đồ đi sao?” Hương Thảo đoán như vậy vì lúc trước Thanh Linh từng cầm Thiên Ngân Cẩm lặng lẽ ra ngoài, nhưng sau khi xiêm y được may xong thì lại thản nhiên mang về, mà lại đặc biệt chọn ngay lúc Đại tiểu thư chuẩn bị ra cửa mà đem về.
Thanh Linh vỗ nhẹ vào đầu Hương Thảo một cái, cười nói: “Đúng là một nha đầu thông minh.”
Hương Thảo líu lưỡi, Thiên Ngân Cẩm trân quý như vậy, Tiểu thư lại đem ra dùng để tính kế Đại tiểu thư, Tiểu nhà nhà nàng chẳng những không đau lòng mà lại còn vui mừng ngâm nga hát vài câu.
Ban đêm, Thanh Linh thổi tắt ánh nến, vừa sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cảm giác được có một loại hơi thở khác thường xuất hiện trong phòng, còn thêm một mùi hương thơm ngát nhàn nhạt.
[Truyện được đăng chính thức tại diễn đàn và Wattpad.]
“Ai?” Thanh Linh đột nhiên xoay người, lập tức liền phát hiện có một nam tử thanh nhã như ánh trăng đang ngồi ở mép giường của nàng. Hắn ngồi dựa vào cột giường, bạch y như làn nước bạc óng ánh trãi rộng trên giường, hiện ra ánh bạc sóng sánh thánh khiết nhàn nhạt, cả người hắn giống như ảo mộng, vừa như tiên cũng vừa như yêu quái.
Trời ạ, nàng cùng lắm cũng chỉ có thổi tắt ngọn nến đi thôi, trong phòng lập tức liền xuất hiện một nam tử tuấn mỹ.
“Tần tướng, đêm đã khuya rồi, sao ngươi lại ở đây?” Còn là ở khuê phòng của nàng! Ngươi này vào đây bằng cách nào vậy?
“Muốn gặp ngươi, nên tới.” Hắn giương cao khóe môi, tươi cười nói.
Muốn gặp ngươi, nên tới, năm chữ không có gì đặc biệt nhưng từ trong miệng hắn nói ra, không hiểu sao tim nàng như bị lệch một nhịp.
“Nhưng đây là khuê phòng của ta. Ngươi không thể hẹn ta ra ngoài vào ngày mai sao?” Tinh thần phục hồi lại, nàng lạnh lùng cả giận hỏi hắn, người này thật vô sỉ, buổi tối khuya thế này mà dám chuồn êm đi vào khuê phòng của một nữ tử.
“Thương thế trên cánh tay ngươi như thế nào rồi?” Hắn bỏ qua câu hỏi của nàng, giọng nói êm dịu, trong mắt phượng hẹp dài sáng chói như ngân hà, nàng vô tình nhìn vào một cái, thân mình dừng lại, tâm như đang bị hút vào bên trong đó.
Một trận gió mát lướt vào từ cửa sổ, Thanh Linh đột nhiên hoàn hồn, tâm tình có chút bực bội khó hiểu: “Rất tốt, đa tạ Tần tướng đã nhớ. Được rồi, bây giờ người cũng đã nhìn xong, ngươi đi nhanh lên đi.” Nàng bắt đầu đuổi người.
Hắn ngồi ở đó không nhúc nhích, ngưng mắt nhìn nàng: “Đến đây, cho bản tướng xem vết thương trên tay ngươi một chút.” Giọng nói ôn hòa thanh thuận, hắn búng ngón tay một cái, ánh nến trong phòng lại sáng lên lần nữa.
Nàng vẫn còn là một nữ tử chưa lấy chồng, sao có thể để một nam tử lén lút vào buổi tối nhìn cánh tay mình: “Đến cùng người có đi hay không, nếu ngươi còn không đi, ta sẽ gọi người đến.”
“Hương Thảo ở cách vách ngủ rất ngon.” Hắn như cười mà như không cười nhìn nàng, vẫn như cũ ngồi lì ở đó, vững vàng như bàn đá, giống như đã chắc rằng nàng sẽ không kêu lớn ra tiếng.
“Ngươi.....” Hương Thảo chắc chắn là đã bị người này điểm huyệt, viện Thanh Lạc là nơi nằm ở chỗ tối và yên lặng nhất phủ, dù nàng có gọi đến khàn giọng thì người bên ngoài cũng sẽ không nghe thấy: “Tốt, ngươi không đi, ta đi.” Nàng thật khốn khổ, nếu phòng ngủ đã bị người vô sỉ nào đó chiếm lấy, vậy nàng ra ngoài tìm chỗ ngủ khác cũng có thể mà đúng không?
Nàng đi về phía cửa chưa được hai bước, bên hông đột nhiên bị một dãy lụa trắng cuốn lấy, sau đó lụa trắng sau lưng bị người thu lại, nàng liền rơi vào trong lòng Tần Liễn.
Bị hắn sít sao ôm vào ngực, nàng không cách nào thóat ra được: “Cuối cùng ngươi muốn làm gì?” Mắt đẹp của nàng trừng hắn, giống như đang rất tức giận, phong tình quyến rũ. Trong ánh nến, khuôn mặt thanh lệ vô song của nàng rõ ràng đang ảnh ngược trong trong con ngươi hẹp dài của hắn. Khuôn mặt của nàng không lớn, da thịt trắng muốt, dưới hàng mày liễu thon gọn là một đôi mắt to linh động, mũi khéo léo đẹp đẽ, hình dáng đôi môi cực mê người.
Ánh mắt của hắn rốt cuộc cũng dừng lại trên đôi môi của nàng, trong ánh nến chập chờn, môi nàng hiện ra bóng loáng ướt át, hồng hào mềm mại. Lòng của hắn đột nhiên hiện ra một loại khát vọng xa lạ, nhìn qua cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, hắn như mê muội cuối đầu hôn xuống.
Đôi môi ngọt ngào kia còn muốn say lòng người hơn so với các loại rượu ngon quý hiếm, hai mắt hắn mê ly đắm chìm, đầu lưỡi dùng sức cạy ra hàm răng của nàng, quấn quít với cái lưỡi non mềm, cùng nhau xoắn xít uốn lượn.
Môi bị hắn đặt xuống một nụ hôn bá đạo và cuồng dã, thân hình nàng cứng đờ, đầu trống rỗng không cách nào hoạt động được, quên mất cả giẫy giụa. Trong khoang miệng bị hắn điên cuồng đoạt lấy, thân thể dần dần vô lực xụi lơ trong người hắn, tiếp tục để hắn hoành hành.
Ánh nến yếu ớt vẫn lập lòe nhè nhẹ trong gió đêm, giống như đang hoan hô cho cảnh ấm áp trong gian phòng.