Rất nhanh, có một người phụ nữ đi tới, nhìn qua đại khái có thể thấy là trợ lý của Kha Dĩ Tình. Cô ta vốn ngồi ở góc khuất, tướng mạo phổ thông, cảm giác tồn tại không cao, Thư Niệm cũng không chú tới cô.
Trợ lý trợn mắt nhìn Kha Dĩ Tình một cái, giống như đang ngầm kêu cô mau ngậm miệng lại.
Sau đó, trợ lý kéo tay của Kha Dĩ Tình đứng lên, cười với Thư Niệm: "Thật xin lỗi, cô không nên quá để ý. Dĩ Tình chỉ thích nói đùa, hơn nữa nắm bắt mọi thứ không tốt lắm."
Thư Niệm nói: "Không sao."
Trợ lý suy nghĩ một chút, lại uyển chuyển nói: "Hy vọng cô không nên đem những lời tào lao kia là thật."
Thư Niệm có thể biết ý của cô ta: "Tôi biết."
Nói xong, biểu tình của trợ lý vẫn khó coi như cũ, kéo Kha Dĩ Tình ra ngoài. Kha Dĩ Tình vùng vẫy mấy giây, rồi lại quay sang nhìn cô, đúng đắn bổ sung câu: "Tôi tuyệt đối không có theo đổi người ta, tuyệt đối không có."
"..." Trợ lý chịu đựng kìm nén, trực tiếp đem cô kéo đi.
Thư Niệm sững sờ nhìn cô ấy bị kéo đi.
Cô khẽ nhớ lại những lời Kha Dĩ Tình nói, Thư Niệm đại khái có thể miễn cưỡng bắt được ba chỗ sơ hở.
Thứ nhất, chính là A Hạc hôm qua gọi điện thoại để mừng sinh nhật anh với cô ta, cái này chắc chắn là giả, bởi vì sinh nhật Tạ Như Hạc đã qua hơn nửa tháng.
Thứ hai chính là nói Tạ Như Hạc xấu xí, coi như thẩm mỹ khác biệt, cô cũng không cảm thấy anh thuộc loại xấu xí như những loại kia.
Còn có cái tương đối miễn cưỡng đó là Kha Dĩ Tĩnh nói Từ Trạch Nguyên chỉ có khuôn mặt, ca hát không tốt. Ngoài hai cái này Thư Niệm lại thấy những cái khác đều ngược lại.
Thư Niệm cảm thấy cũng không phải mình có thành kiến, nhưng ở trong vòng giải trí, Từ Trạch Nguyên có ngoại hình cũng không phải là quá tốt, chỉ có thể nói là đẹp trai, nhưng ca hát quả thật không tệ.
Thư Niệm không biết tại sao Kha Dĩ Tình vô duyên vô cớ nói những thứ này ở trước mặt cô.
Thật là một người kỳ quái, cô nghĩ.
---
Lại là một ngày dày vò đến khuya.
Thư Niệm cùng những người khác chia tay, ra khỏi phòng thu âm. Ngày mai, cô thì phải bắt đầu ghi âm, cô định luyện tập một chút, đi về xem diễn viên diễn vai nữ phụ số hai, nghe giọng nói của người đó một chút.
Thời gian này, tàu điện ngầm đã đóng cửa.
Gần đó có một trạm xe buýt, Thư Niệm có thể ngồi xe, xe cuối cùng đến rạng sáng một chút. Cô cũng không nóng nảy, chậm rãi đi tới.
Bởi vì liên quan đến công việc, cô thường xuyên về trễ như vậy.
Ban đầu Thư Niệm còn sợ, chỉ cần có người đến gần cô, cô liền lập tức móc bịt xịt phun sương ra và xịt về phía người đó, rồi lại suy nghĩ báo cảnh sát. Bởi vì tâm tư nhạy cảm, còn sẽ cảm thấy có người đang theo dõi cô.
Dưới tình huống này, Thư Niệm gặp Hạ Hữu rất nhiều lần.
Mới vừa nghe cô kể lại, Hạ Hữu quả thật có coi nặng vấn đề này, thời gian lâu dài cũng không xem vấn đề này trong lòng nữa?
Thư Niệm suy nghĩ có nên mua một chiếc xe hay không. Lúc cô học năm nhất đại học đã có bằng lái rồi, nhưng sau đó cũng không có lái nữa. Hơn nữa tài sản của cô cũng chẳng có bao nhiêu.
Cái suy nghĩ này duy trì được mấy giây, liền bị cô bỏ qua.
Bây giờ, trạm xe bus trừ cô không còn người nàom
Thư Niệm luôn cảm thấy bất an, không dám một mực nhìn điện thoại di động. Cúi đầu một giây, liền ngẩng đầu nhìn xung quanh cả năm giây, sợ từ nơi nào đó đột nhiên một người nhảy ra.
Thư Niệm cúi đầu kiểm tra giờ đến của xe bus.
Ánh mắt khẽ liếc qua ngừng lại chiếc xe màu đen gần đó, cô theo bản năng mà nhìn một cái.
Ghế ngồi phía sau xe, cửa kiếng xe chậm rãi kéo xuống, xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc.
Khoảng thời gian này bởi vì có nhiều chuyện, sau khi sinh nhật Tạ Như Hạc, Thư Niệm cũng không đi tìm anh. Cô đã quen sinh hoạt một mình, cũng không đến nỗi tìm anh nói chuyện phiếm.
Một thời gian không gặp, Tạ Như Hạc đã cắt tóc ngắn, lộ ra cái trán sáng bóng, nhìn sáng suốt một chút. Anh nghiêng đầu nhìn lại, mặt mũi hơi cau lại, giống như có một lông vũ trên lông mi của anh, lẳng lặng nhìn cô.
Thư Niệm có chút kinh ngạc: "Tại sao anh lại ở đây?"
Tạ Như Hạc nhìn về phía ghế lái tài xế một cái, nhỏ giọng nói gì đó, Thư Niệm nghe không rõ. Sau đó Phương Văn Thừa từ trên xe bước xuống, mở cửa xe bên cạnh Tạ Như Hạc: "Thư Niệm, lên xe trước đi, trễ lắm rồi."
Thư Niệm không mè nheo, đi tới bước lên xe.
Phương Văn Thừa chạy xe.
Bình thường Thư Niệm ngồi vị trí này, ghế phía sau cùng với khe hở của hàng ghế trên sẽ bỏ xe lăn của Tạ Như Hạc. Giờ phút này, cô lại không thấy gì, vị trí trống rỗng.
Thư Niệm vừa nhìn về phía anh: "Sao đã trễ thế này rồi mà anh còn ở bên ngoài?"
Tạ Như Hạc nhàn nhạt nói: "Đúng lúc có chuyện."
Thư Niệm không nhắc lại chuyện này, lại hỏi: "Chương trình hồi phục chân thế nào rồi?"
Tạ Như Hạc trầm mặc mấy giây, môi giật giật, không lên tiếngm
Thấy anh có vẻ uể oải, nhìn qua giống như có chút mệt mỏi. Thư Niệm cũng không làm phiền anh nữa, cúi đầu tìm một số thông tin của diễn viên diễn nữ phụ số hai, tiện tay xem thêm mấy bộ phim.
Thư Niệm trực tiếp tua qua mấy đoạn đầu, dừng lại một phần ba phim. Nhìn trước, cô cũng không chú ý đây là thể loại phim gì, cả người cô bắt đầu buông lỏng.
Chuẩn bị xong, Thư Niệm nghiêm túc xem đoạn phim.
Một người phụ nữ ở trong căn phòng tối đen, hướng về chiếc gương được đặt gần kia, rất nhanh, âm thanh chợt vang lên, âm thanh quỷ dị rùng rợn. Là nhạc thường hay xuất hiện trong phim kinh dị, nhắc nhở người xem kế tiếp sẽ có một hình ảnh kinh khủng.
Một giây sau, ống kính hướng về gương mà đi tới, trong màn ảnh liền chen đầy một khuôn mặt của phụ nữ, mắt trống rỗng đầy máu nhìn thẳng vào cô, bổ sung thêm tiếng hét điên cuồng.
Hô hấp của Thư Niệm dừng lại, tim tựa hồ cũng bị dọa mà ngừng đập, cô buông lỏng tay, điện thoại di động thuận thế cũng rớt xuống, phát ra tiếng cạch vang lên trong xe.
Cô bất động ngồi tại chỗ, giống như quá sợ hãi, hoàn toàn trở về trạng thái không hồn.
Nhận ra cô có động tĩnh, mí mắt Tạ Như Hạc giật giật, nhìn lại.
"Sao thế?"
Thư Niệm chậm rãi nhìn về phía anh, rất nhanh lại rũ mắt xuống, lấy tay che trái tim đang hồi phục sự bình tĩnh kia.
"Không sao, xem phim, không chú ý đó là phim ma."
"..." Tạ Như Hạc tiến tới, thay cô nhặt điện thoại di động lên, tắt màn hình. Anh ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, giọng nói thêm mấy phần trấn an: "Đừng sợ, đều là giả."
Thư Niệm tâm tình cũng từ từ bình tĩnh lại, nhỏ giọng ừ một tiếng, không nói nữa.
Tạ Như Hạc giống như là không biết nên làm gì, không biết phải làm gì để an ủi cô, dứt khoát nhắc đến thứ khác, đổi chủ đề: "Em từng lồng tiếng bộ phim kinh dị nào chưa?"
Thư Niệm gật đầu một cái: "Đã từng."
"Em không sợ?"
"Tôi lồng tiếng đều là vai phụ,cảm xúc những người đó đều là sợ hãi." Nhắc tới đề tài này, tinh thần Thư Niệm tốt hơn chút, cô nhớ một chút lại nói: "Tôi còn lồng tiếng vai ác ma, đại khái nói những lời như..."
Nói đến đây, Thư Niệm điều chỉnh giọng một chút, từ mềm nhu đột nhiên trở thành sắc bén, khàn khàn lại cuồng loạn, giống như đang cào vào một vật kim loại vậy, nghe thật khó chịu: "Trả mạng cho tôiiii!"
"..." Nếu không phải chính mắt thấy được, Tạ Như Hạc cũng không dám tin đó là âm thanh chính từ miệng Thư Niệm nói ra.
Phương Văn Thừa đại khái không nghe được nội dung trò chuyện của bọn họ, rồi cũng bị Thư Niệm bất thình lình sợ hết hồn, chợt thắng xe: "Cái quỷ gì vậy?!"
Biết mình hù đến hắn, Thư Niệm có chút xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi..."
"Không sao." Phương Văn Thừa cắt đứt lời cô nói, cười an ủi cô: "Thật giống nha."
Rồi lại chạy xe.
Tạ Như Hạc hỏi: "Bây giờ còn sợ ma?"
"Lúc ghi âm, sẽ đem mình vào vai ma quỷ trong phim, cảm thấy mình chính là quỷ, cũng sẽ không sợ." Bả vai của Thư Niệm xụ xuống, "Nhưng sau đó, tôi lại nhớ tới, sẽ cảm thấy tôi phối hợp với cái ma quỷ đó thật quá dọa người."
"..."
Thư Niệm thành thực nói: "Hơn nữa, có khoảng thời gian tôi ngẩn người ngồi yên, đều không dám lên tiếng."
Tạ Như Hạc nhìn cô: "Tại sao?"
Vẻ mặt Thư Niệm sợ hãi, hạ thấp giọng nói: "Sợ vừa lên tiếng thì chính là âm thanh của ma quỷ."
"..."
Phương Văn Thừa lái xe vào tiểu khu của Thư Niệm, tới nhà dưới lầu của Thư Niệm.
Bởi vì liên quan đến thân thể, Tạ Như Hạc không có xuống xe, vẫn ngồi ở trong xe. Thư Niệm nói tạm biệt với bọn họ, xuống xe, chuẩn bị lên nhà.
Cùng lúc đó, Tạ Như Hạc kéo cửa sổ xuống: "Thư Niệm."
Gió lạnh rào rào thổi, bên cạnh trên lá còn mấy chiếc lá đã khô.
Thư Niệm quay đầu: "Hửm?"
"Nếu như em sau khi về nhà, còn sợ." Tạ Như Hạc dừng lại, như là không biết mở miệng thế nào, qua mấy giây mới nói tiếp: "Em có thể giống như trước vậy"
Thư Niệm không hiểu ý của anh: "Giống như trước?"
Tạ Như Hạc không giải thích nữa, ánh mắt đèn đường chiếu vào, nhìn về hướng cô nhếch môi một cái.
"Về đi."
---
Lúc ở cùng Tạ Như Hạc trên xe, Thư Niệm còn cảm thấy mình không sợ như vậy. Kết quả vẫn là sợ hãi giống như trước, có rất lâu mới từ từ hồi phục lại.
Thư Niệm một mực không yên lòng, trong đầu toàn những hình ảnh lúc nãy, lúc tắm cũng không dám nhìn gương, lúc nhắm mắt lại cảm thấy bên cạnh mình có thứ gì kì lạ.
Tắm xong, mặc quần áo trong thời gian ngắn, trong đầu hiện lên những hình ảnh kinh dị.
Thư Niệm một mực nhấn mạnh không muốn mình tự dọa mình, nhưng một chút cũng không thể dừng. Cô cầm lời thoại về phòng, lần này không dám tìm phim của diễn viên nữa, mà là tìm những cuộc phỏng vấn của cô ta.
Thư Niệm vừa nghe giọng nói của người đó, ở bên liền lấy lời thoại nghiêm túc ghi chép. Không biết đã qua bao lâu, cô có chút buồn ngủ, đem vở kịch để trên đầu giường.
Quay đầu, thấy trên bàn sách có gương, liền tới đậy nó lại.
Rồi sau đó lại vùi vào trong chăn, mơ mơ màng màng thiếp đi.
---
Lúc nhỏ, Thư Niệm cái gì cũng không hiểu, muốn nhận biết thứ gì đều phải cần một thời gian rất dài. Loại sinh vật ma quỷ này, cô biết được từ diễn viên Hương Cảng trong bộ phim "Khai Tâm Quỷ."
Người lớn rất thích dùng cái này để trêu chọc mấy đứa trẻ, nói tương tự: "Nếu không ngủ, buổi tối Khai Tâm Quỷ sẽ tới bắt con" như vậy.
Những người bạn khác đều không để lời nói này để vào trong lòng, Thư Niệm nhưng không giải thích được bởi vì cái này bắt đầu sợ ma.
Càng về sau, trong ti vi bắt đầu truyền bá nghĩa trang, Thư Niệm cũng bởi vì cái này mà mỗi ngày đều run sợ, lúc ngủ nhất định phải đắp chăn đến cổ trở lên, e sợ rằng nửa đêm đột nhiên mất mạng.
Tất cả mọi người quen cô đều biết, Thư Niệm cực kỳ sợ ma.
Trừ ma quỷ, Thư Niệm cái gì cũng không sợ. Không sợ tối, không sợ một người khác vào nhà, không sợ cùng người hung dữ nói trái nói phải, không sợ chuột, không sợ côn trùng, duy nhất chỉ sợ loại ma quỷ này.
Lần trước bởi vì gặp tên biến thái kia, Thư Niệm sợ mấy ngày, rất nhanh cũng vứt chuyện này sau lưng. Cô đã từng đề cập tới với Tạ Như Hạc, không cần lại đưa cô về tận nhà, anh thì chỉ coi không nghe thấy.
Ngày thứ ba sau khi tốt nghiệp, một lần Thư Cao Lận trở về từ thành phố, tặng Thư Niệm một cái điện thoại di động làm quà tốt nghiệp.
Thư Niệm mặc dù cao hứng, nhưng đối với cô mà nói thật ra thì cũng không có dùng nhiều.
Bởi vì Tạ Như Hạc không có điện thoại di động.
Cô cũng không người nào muốn liên lạc.
Trấn địa phương này rất nhỏ, trung tiểu học thì dính liền nhau, trung học phổ thông cũng chỉ ở chung một khu. Mặc dù vẫn có kiểm tra, nhưng tác dụng cũng không lớn lắm, bất luận thi như thế nào, tất cả học sinh đều lên thẳng cấp ba.
Có điều kiện gia đình, sẽ vì đứa trẻ sau này lên đại học, mà đưa hẳn lên thành phố để học.
Thư Niệm cùng Tạ Như Hạc đều lên cao trung, theo như thành tích kì thi, hai người phân vào chung lớp. Bao gồm những bạn học cùng cô học chung hồi năm ngoái cũng được phân vào đây.
Trần Hàn Chính cũng ở trong đó.
Lúc lên cấp ba, rất nhiều bạn học đều bắt đầu dùng điện thoại di động
Khi đó còn chưa quá lưu hành công nghệ, phần lớn học sinh đều sử dụng QQ để xã giao, nhắn tin. Thư Niệm trước mặc dù không có điện thoại di động, nhưng nhà có máy vi tính, QQ của cô cũng có rất nhiều bạn học.
Có một lần cuối tuần.
Đặng Thanh Ngọc đến thành phố tìm bạn, để cho Thư Niệm ăn cơm ở nhà dì út.
Thư Niệm ăn xong thì về nhà, làm bài tập một hồi, liền nằm dài lên giường, cầm điện thoại lên xem tin nhắn. Không bao lâu, Trần Hàn Chính đột nhiên gửi tin nhắn ở QQ cho cô, tin nhắn cứ nhấp nháy.
Trần Hàn Chính: 【Này, cậu mau nhìn đi, cái này buồn cười chết mất.】
Thư Niệm không nghĩ quá nhiều, không phòng bị mà bấm vào.
Không có ai nhắc trước, điện thoại di động đột nhiên vang lên âm thanh ma kêu, còn có thêm một khuôn mặt tái nhợt của ma nữ.
Thư Niệm bị sợ hết hồn, động tác cực nhanh đem điện thoại di động ném ra. Điện thoại di động rơi xuống đất, tiếng kêu thảm thiết đi đôi với tiếng khóc, kéo dài không ngừng bên tai cô.
Bất động ngồi tại chỗ một lát, lòng bàn tay của Thư Niệm đầy mồ hôi, đem điện thoại tắt màn hình, bởi vì sợ, tay còn run rẩy. Cô đứng lên mở đèn, cảm thấy nhà không có một bóng người vô cùng rùng rợn, giống như là một lát sau sẽ có một người đầy máu xuất hiện.
Cô cực kỳ sợ, ở trong chăn mấy phút, rất nhanh liền không chịu nổi.
Lúc ấy, điều thứ nhất nhớ tới chính là Tạ Như Hạc, liền trực tiếp chạy tới nhà anh.
Vẫn chưa tới chín giờ, nhưng trên đường phố cũng đã không còn bóng người.
Nhà của Tạ Như Hạc không nằm tại khu dân cư, ở ngoài một con đường nhỏ. Đi tới đại khái mất hai mươi phút, tay vẫn nắm chặt điện thoại di động, cảm thấy ủy khuất mà lại vừa sợ, vừa chạy vừa chảy nước mắt.
Sợ đánh thức người nhà của anh, Thư Niệm không gõ cửa nhà Tạ Như Hạc, mà đi vòng qua phía sau, khẩn trương gõ cửa sổ phòng anh.
Cũng không lâu lắm, Tạ Như Hạc ở bên trong phòng kéo rèm cửa sổ, hiển nhiên là mất hứng còn cau mày. Thấy cô, mi mắt anh giãn ra, nhưng chú ý tới dáng vẻ của cô liền sững sốt một chút.
"Chuyện gì?" Tạ Như Hạc mở cửa sổ.
Thư Niệm đưa điện thoại cho anh, nghẹn ngào, nói: "Có ma..."
"..." Tạ Như Hạc nhận lấy, không hiểu ý cô, "Cái gì?"
Thư Niêm vẫn còn sợ hãi: "Bên trong có ma."
Tạ Như Hạc nhìn về phía điện thoại di động, hỏi: "Trong này có ma?"
Thư Niệm bị dọa sợ gần chết, chỉ rơi nước mắt, không nói thêm gì nữa.
Tạ Như Hạc mở điện thoại di động của cô lên, chỉnh âm thanh xuống, kiên nhẫn hỏi cô: "Chỗ nào có?"
Thư Niệm không dám nhìn màn hình, lau nước mắt vừa nói cho anh.
Tạ Như Hạc trong nháy mắt biết chuyện gì xảy ra, biểu tình của anh lạnh xuống, không mở ra coi Trần Hàn Chính gửi cái gì. Anh nhắm mắt lại, che giấu sự tức giận trong ánh mắt: "Không cần sợ, đều là giả."
"Sao lại là giả.." Thư Niệm chỉ điện thoại di động, cho là anh không tin, khóc nổi giận, "Chính cậu mở ra nhìn một chút đi, thật sự có ma đang gọi."
"..."
Đêm hôm đó làm sao vượt qua, Thư Niệm cũng không nhớ nổi.
Chỉ nhớ Tạ Như Hạc dẫn cô trở về nhà, chờ cô ngủ trước, anh cũng một mực nói chuyện với cô.
Sau đó, thứ hai đi đến trường học.
Thư Niệm phát hiện, tay của Tạ Như Hạc hình như bị thương.
Mặt Trần Hàn Chính càng rõ ràng hơn, hơn mặt đều bị thương. Hắn nói bị té lộn mèo một cái, thật ra thì tất cả mọi người đều cảm thấy, càng giống như hắn bị ai đó đánh.
---
Thư Niệm mở mắt, từ trong chăn đi ra. Cô cầm điện thoại di động lên nhìn đồng hồ, đêm còn chưa hết, mới rạng sáng ba giờ. Không biết tại sao đột nhiên lại tỉnh, tâm tình của cô có chút bực bội.
Trước mắt phòng vẫn giống như trước khi ngủ vậy, không có gì thay đổi.
Ban đêm là thời điểm dễ dàng nghĩ đến những cảnh tưởng đáng sợ nhất.
Thư Niệm khó hiểu liên tục nghĩ tới cái mặt quỷ trong phim kia, luôn có cảm giác trong căn phòng nhỏ hẹp này có vật gì đang nhìn mình, là vật không nhìn được, không sờ được.
Nhưng lại làm người ta cực kỳ sợ hãi.
Thư Niệm nhìn điện thoại di động, nhớ ra cái gì đó, tim đập thịch thịch, đột nhiên có chút xúc động.
Cô không có bạn bè nào khác.
Hơn nữa anh mới vừa mới nói có thể giống như trước vậy.
Thư Niệm cưỡng ép cho mình tìm lý do, sau đó liền gọi Tạ Như Hạc.
Một tiếng.... Hai tiếng.
Còn không có vang lên tiếng thứ ba, đối phương đã nhận điện thoại.
Giọng của Tạ Như Hạc truyền tới, giống như vừa mới tỉnh ngủ, thanh âm hơi có vẻ khàn khàn, thêm mấy phần hấp dẫn quyến rũ: "Thư Niệm?"
Thư Niệm nuốt nước bọt một cái, cảm thấy mình đánh thức anh, có chút hối hận mình nhất thời xúc động, cũng không biết nên nói cái gì.
Không nghe được giọng nói của cô, Tạ Như Hạc lại nói: "Sao thế?"
"Ah, chính là... cái đó, cái gì đó." Thư Niệm không giữ yên lặng nữa, cũng không giỏi trong việc nói dối, chỉ có thể dè dặt, khó khăn dẫn dắt đề tài: "Cái đó, hôm nay... hôm nay ngôi sao thật sáng."