Thua Vì Yêu Em

Chương 38: Em cũng muốn ăn một cái



Edit: Mowx & Vee ~ Beta: Vee

Thể chất Thư Niệm thuộc thể hàn, tay chân bốn mùa đều lạnh, giống như một khối băng mềm mại.

Lúc này tay Tạ Như Hạc chạm qua, cảm giác ấm áp, tuy rằng không dùng lực mạnh, nhưng lại mang theo cảm giác rất thật. Giống như là mang theo điện, từ bàn tay đến cổ tay, những nơi anh chạm qua đều trở nên nóng bỏng.

Cảm giác không giống như những lần trước.

Thân thể cô cứng đờ, chậm rãi thu lại ánh mắt, cũng không có gạt tay anh ra. Thư Niệm không biết nên nói cái gì, vội vã cuống cuồng nhấp một ngụm trà sữa, cúi thấp đầu xuống, toàn bộ sự chú ý đều đặt ở trên cổ tay của mình.

Bởi vì nắm tay cô, Tạ Như Hạc chỉ có thể một tay đẩy xe lăn, có vẻ không tiện lắm.

Thư Niệm giả bộ không để ý bộ dáng này của anh, không dám ngẩng đầu lên nhìn, sợ anh phát hiện ra chút tâm tư của mình. Cô nhẹ nhàng tránh tay anh, giữ chặt người anh, nhẹ giọng nói:"Để tôi đỡ anh đi."

Chắc là không có gì đi.

Chính là, đỡ anh một chút, không có bất kì ý niệm nào khác trong đầu.

Bên cạnh có bà lão ngã, cô tới đỡ một chút hẳn là rất bình thường đi? Không cần thiết vì vậy mà phải nghĩ nhiều, chỉ là tiện tay mà thôi.

Hoàn toàn! Một chút! Đều! Không cần thiết!!

Thư Niệm tốn sức thuyết phục chính mình. 

Thấy Tạ Như Hạc nhìn sang, cổ Thư Niệm ứ nghẹn, một hồi tẩy não vừa rồi đều không có một chút tác dụng nào, lời nói chưa qua xử lí của não đã thốt ra:" Anh, anh khát không? Muốn uống trà sữa hay không?"

Nghe nói thế, ánh mắt Tạ Như Hạc chuyển qua ly trà sữa ở trong tay trái cô.

Thư Niệm có cảm giác không đúng lắm, há to miệng, muốn nói gì đó.

Tạ Như Hạc đã thu hồi ánh mắt, yết hầu khẽ lên xuống:" Em uống đi."

Lời này giống như là uyển chuyển từ chối cô, cũng không ý định cùng cô uống chung ly trà sữa, coi như đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ nhất thời hiện lên trong đầu cô thôi.

Coi như lúc đầu cô căn bản không có nghĩ đến suy nghĩ này.

"..." Mặt Thư Niệm lập tức nóng lên.

Cô không biết hiện tại mình là bộ dáng gì, sợ mặt mình đỏ lên, vô thức đem khăn quàng cổ kéo lên một chút. Ánh mắt chú ý thấy anh tựa hồ không có nhìn qua, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, anh giống như là bổ sung thêm.

Tạ Như Hạc thấp mắt nói:"Tôi hiện tại không khát."

Thư Niệm cảm giác mình bây giờ có chút không ổn.

Nhưng cũng không biết là vấn đề gì. Loại cảm giác này không khỏi quen thuộc, không giống như  là việc mình đã trải qua, càng giống là từ miệng người khác nghe được một chút lời nói, sau đó tìm tới cộng minh.

Cô vắt óc nhớ lại là lời gì, một lát sau cũng không nhớ ra được.

Lúc đi đến cửa tiểu khu, thể lực Tạ Như Hạc có chút không chống đỡ nổi.

Thư Niệm rất nhanh phát giác được, để anh ngồi vào xe lăn, theo thói quen vòng ra phía sau đẩy:" Anh bây giờ mỗi ngày vẫn luyện tập các bài phục hồi chức năng như trước đây sao?"

" Ừ."

"Tôi trong khoảng thời gian này rất rảnh." Thư Niệm có điểm tâm hư, âm lượng cũng giảm thấp xuống:" Chính là... nếu như anh cần, đương nhiên không cần cũng không sao."

Tạ Như Hạc quay đầu nhìn cô, bởi vì ngồi, đầu có chút ngước lên, có cảm giác nghiêm túc nghe cô nói.

Cũng không quan tâm Thư Niệm vừa nói gì, lập tức đồng ý

"Cần."

Không biết có phải là ảo giác của Thư Niệm hay không.

Cô luôn cảm thấy Như Hạc bây giờ và Như Hạc lần trước gặp mặt có chút không giống nhau.

"..." Thư Niệm khắc chế hô hấp dồn dập, đem lời muốn nói đều nói xong, " Đúng đấy, cùng anh ở một chỗ hoàn toàn rất tốt. Tôi trước đó không phải đã đồng ý với anh sao? Cảm giác một mực không có làm sao được."

Tạ Như Hạc tựa hồ không quá chú ý

:" Được."

Tạ Như Hạc cầm lấy trà sữa, còn có túi bánh Donut Thư Niệm vừa mua. Anh tùy ý liếc qua, nhìn thấy số lượng bên trong cũng không ít, nhớ tới cô vừa nói:" Mua sáu cái."

Anh không có tiếp tục đề tài này:" Sao lại mua nhiều bánh thế?"

Đột nhiên chuyển chủ đề, Thư Niệm có chút phản ứng không kịp, đần độn nói:" Anh hai cái, tôi hai cái, trợ lí Phương cũng ăn hai cái."

Nghe thấy tên người thứ ba, Tạ Như Hạc nhíu mày.

Thư Niệm không có phát hiện ra sự bất thường của anh. Cô vô thức nhìn về phía túi bánh Donut, liếm liếm môi. Cô thích ăn bánh kẹo ngọt, trà sữa cà phê nóng. Ăn nhiều thì cảm thấy ngán, nhưng không ăn thì lại thèm, cho nên lúc ra cửa, Thư Niệm nhất thời đi đến cửa hàng bánh gato.

Thư Niệm cũng chẳng dư dả gì, tiền lương cũng không cao, số lần đến tiệm bánh cũng ít dần đi.

Hôm nay bởi vì phải đến nơi này với Tạ Như Hạc, không mua ít đồ về thì không tốt lắm.

Hai người đi vào bên trong đợi thang máy.

Tạ Như Hạc giọng điệu cứng đờ, đột nhiên nói:" Anh muốn ăn bốn cái."

" Hả?" Thư Niệm nói:" Bánh Donut sao?"

Tạ Như Hạc không biết hành động này của mình có bao nhiêu ngây thơ, chỉ là không nghĩ đến mỗi lần cô mua đồ, đều sẽ tính thêm một phần cho Phương Văn Thừa.

Mặc kệ như thế nào, đều làm cho anh cảm thấy khó chịu.

Vừa lúc thang máy đến, Thư Niệm đẩy anh vào, trầm mặc lại. Cô đưa tay ấn nút tầng ba, cảm thấy lời mình muốn nói có chút khó mà mở miệng, qua vài giây mới nhỏ giọng hỏi:" Ba cái được không?"

Cửa thang máy khép lại, không gian thu hẹp, trong nháy mắt chỉ còn lại hai người họ.

Nói một câu đều giống như sẽ có hồi âm.

Tạ Như Hạc:" Hả?"

Thư Niệm nhìn túi bánh Donut trong tay anh, thật sự là không nói nên lời. Cô rủ mắt xuống, thanh âm nghe có chút đáng thương, " Em cũng muốn ăn một cái..."

Phương Văn Thừa cảm thấy mình gần đây có chút nhàn nhã.

Trừ ngày giao thừa đưa Tạ Như Hạc về Quý gia ăm cơm tất niên, về sau hắn cơ bản không có việc gì phải làm.

Tạ Như Hạc rất ít khi đi ra ngoài, khoảng thời gian này mặc dù sáng tác bài hát nhưng cũng không có lịch hẹn với các ca sĩ. Mỗi ngày phần lớn thời gian đều là đến tầng mười bảy tập các bài tập phục hồi chức năng, một mình lặp đi lặp lại.

Không giống như là đột nhiên tìm được động lực.

Hành động này của Tạ Như Hạc làm cho Phương Văn Thừa cảm giác như là sốt ruột. Giống như học sinh kém trước khi đi thi, muốn ở cuộc thi ngày mai lấy được thành tích tốt, liều mạng không ôn tập, thức trắng đêm không ngủ.

Có thể Phương Văn Thừa cũng không biết anh gấp cái gì.

Dựa theo tiến độ của anh lúc trước, và kế hoạch hồi phục của bác sĩ trị liệu, hồi phục chỉ là chuyện sớm muộn.

Mặc dù không biết vì sao nhưng Phương Văn Thừa cảm thấy như vậy rất tốt. Mỗi tháng không làm việc với cường độ cao như trước nữa, ngày nào hết việc xong cũng về phòng nằm đắp chăn chơi điện thoại.

Thỉnh thoảng nghe Tạ Như Hạc phân phó làm một số việc nhỏ nhặt, thời gian trôi qua rất êm đềm.

Vừa rồi Tạ Như Hạc đột nhiên từ phòng thu âm đi ra, Phương Văn Thừa vốn cho rằng có chuyện phải làm, nào biết Tạ Như Hạc lại về phòng thay bộ quần áo khác, liền im lặng không nói tiếng nào ngồi lên xe lăn đi ra ngoài.

Toàn bộ quá trình không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.

Ý là, hắn không có một chút giá trị tồn tại nào cả.

Tình huống này cũng không phải là lần đầu tiên Phương Văn Thừa gặp qua.

Đơn giản chính là, Thư Niệm tới.

Nghĩ đến không lâu sau bọn họ sẽ trở về, Phương Văn Thừa không dám đi ngủ nữa, làm ra vẻ đứng lên, muốn tìm cho mình một ít chuyện để làm, đi một vòng quang phòng, lại không tìm được bất cứ việc nào để động tay.

Phương Văn Thừa lười biếng ngáp một cái, cầm điện thoại lên chơi trò chơi.

Không biết bao lâu, cửa trước liền vang lên tiếng mở cửa.

Phương Văn Thừa lập tức tắt điện thoại di động, không để ý đến âm thanh chửi rủa của đồng đội trong trò chơi, vội vàng đi qua nghênh đón hai người: "Thiếu gia."

Đúng như dự đoán của hắn, nhìn thấy Thư Niệm đang đứng sau lưng Tạ Như Hạc, Phương Văn Thừa lên tiếng chào hỏi với cô.

Tiến vào cửa nhà, Tạ Như Hạc đổi dép lê, rồi đứng thẳng lên. Một tay anh cầm cốc trà sữa, vịn tường chậm rãi đi vào, không đáp lời Phương Văn Thừa, sắc mặt có chút quái dị và vi diệu.

Thư Niệm ôm một cái túi theo sau anh, cũng không lên tiếng.

Phương Văn Thừa không biết bầu không khí giữa bọn họ làm sao lại thế này, rất thức thời mà giữ im lặng.

Hai người một trước một sau đi vào phòng khách.

Tạ Như Hạc ngồi lên ghế salon, Thư Niệm do dự một chút, rồi cũng ngồi xuống theo anh.

Trầm mặc.

Ba người bên trong một cái phòng khách rộng rãi, thế nhưng lại giống như không có ai tồn tại.

Tạ Như Hạc mấp máy môi, hành động trước, đem sáu cái bánh donut đẩy hết đến trước mặt Thư Niệm, thấp giọng nói: "Vừa rồi tôi chỉ đùa em thôi."

Thư Niệm thì vẫn thấy hơi quẫn bách, nên cũng không biết nói gì.

Tạ Như Hạc nói: "Tôi không thể ăn đồ ngọt."

Nghe vậy, Phương Văn Thừa kinh ngạc nói: "Thiếu gia, không phải cậu mua mấy chục gói kẹo mềm để trong phòng sao?"

"..." Tạ Như Hạc lành lạnh nhìn hắn một cái, mặt không thay đổi mà sửa lại miệng: "Tôi không thích ăn donut."

Bởi vì rất lâu rồi Thư Niệm không ăn donut, cho nên vừa rồi chỉ là nhịn không được nên mới thốt ra. Nhưng mục đích chủ yếu của cô vẫn là mua cho Tạ Như Hạc, lúc này còn để anh nói láo như thế thì có hơi———

Thư Niệm cảm thấy rất xấu hổ.

Cô buồn buồn nói: "Anh ăn đi."

Thái dương Tạ Như Hạc co lại, thực sự không hy vọng trước mặt Thư Niệm mà mình lại biến thành người tranh giành đồ ăn với cô. Anh liếm liếm khoé môi, cân nhắc từ ngữ, nghĩ làm sao để một miệng.

Phương Văn Thừa đứng một bên thật sự không hiểu chuyện giữa bọn họ, nhịn không được nói: "Sao vậy?"

"Không có gì." Vỏn vẹn chỉ vì sáu cái donut, mà lại khiến cho bầu không khí trở nên lúng túng, hành động giống như mấy đứa trẻ. Thư Niệm không biết nên giải thích thế nào, nói chuyện lắp ba lắp bắp, "Đúng vậy, chỉ là... "

Không đợi cô nói xong.

Cùng lúc đó, Tạ Như Hạc lấy một cái donut trong túi ra, đưa tới môi Thư Niệm.

Là một hành động đột ngột xuất hiện.

Trong nháy mắt Thư Niệm ngậm miệng lại, mở tròn mắt nhìn anh, có chút mơ màng.

Tạ Như Hạc hạ mắt, nhìn chằm chằm môi cô, "Cắn một miếng."

Đầu óc Thư Niệm trống rỗng, như một người máy, anh nói gì thì cô làm cái đó. Cô xiết chặt vạt áo, nhìn tay của anh, cắn một miếng nhỏ.

"Ngon không?" Tạ Như Hạc hỏi.

Thư Niệm nhai hai cái, máy móc gật đầu.

Thấy thế, dường như Tạ Như Hạc nhẹ nhàng thở ra, khuôn mặt tràn đầy lo lắng cũng dần giãn ra.

"Vậy em ăn hết đi."

Mọi người thử đoán thể loại truyện của pj tiếp theo của team xem??

[21:54 27.1.2019]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.