Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 10





Chương 10 – Cấp bậcTác giả: Sở Hàn Y Thanh


Sau khi đọc đi đọc lại kịch bản ba lần, Giang Hưng nhắm mắt ghi nhớ thật kỹ phân đoạn của mình, đến khi trong lòng chắc chắn, anh mới cầm kịch bản đi về phía Triệu Nhất Thành.
Bởi vì kịch bản vừa chỉnh sửa, hai diễn viên chính trong sân cũng thể hiện không được tốt lắm, đang bị đạo diễn kêu ngừng, ông và người ghi chép trường quay cùng nhau hướng dẫn cách diễn cho hai người kia.
Thật ra trong tình hình hiện tại, những lỗi vừa rồi trong đoạn diễn của Giang Hưng và Triệu Nhất Thành cũng không bị chú ý nhiều, bởi tất cả mọi người đều đang dành thời gian nghiên cứu kịch bản, cố gắng hết sức hiểu rõ vai diễn trong khoảng thời gian ngắn.
Lúc Giang Hưng đến tìm Triệu Nhất Thành, Hồ Nghị đã báo cáo xong xuôi với trợ lý Triệu, cậu này cũng đem mọi sự việc xảy ra kể lại sơ qua cho Triệu Nhất Thành, bởi vậy thái độ của Triệu Nhất Thành với Giang Hưng cũng coi như hòa nhã, anh ta thấy Giang Hưng lại đây, bèn chủ động đứng lên bắt chuyện.
Giang Hưng cũng không rào trước đón sau, trực tiếp hỏi: "Chúng ta cùng luyện diễn, anh thấy thế nào?"
Triệu Nhất Thành nói: "Tôi cũng nghĩ vậy!" Đồng thời vui vẻ đến chỗ Giang Hưng, sóng vai nhau mà đi, dù sao anh ta cũng không thật sự tin rằng Giang Hưng sẽ đem kỹ thuật diễn của bản thân phô đến trước mặt mình —— Nói cho cùng, cả hai cũng đâu phải thân thiết gì cho cam, quá lắm chỉ xem như biết mặt mà thôi, ai lại ngu xuẩn đến mức đem tất cả tinh túy trong diễn xuất của mình phơi bày ra cho kẻ khác? —— trong lòng anh ta thậm chí còn đắc ý nghĩ thầm: để ông nhìn xem chú mày rốt cuộc muốn làm gì, nếu có ý định giở trò hoặc làm mất thời gian của ông, xem ông mày có chỉnh chết mày không nhé!
Suy nghĩ này còn chưa kịp quanh quẩn trong đầu bao lâu, khi cùng Giang Hưng thử diễn, Triệu Nhất Thành mới phát hiện, người kia hình như, đại khái, có lẽ... Thật sự đang nghiêm túc?
Anh ta cảm thấy thật khó tin, vốn chẳng qua thấy mấy lời khuyên của đối phương cũng coi như có lý, nên cứ theo lời Giang Hưng mà làm thử, kết quả qua hai, ba lần sau liền hấp dẫn một lượng lớn nhân viên công tác đứng ngoài quan sát. Ban đầu Triệu Nhất Thành còn hơi bối rối, nhưng sau khi suy nghĩ rõ ràng đành chấp nhận lùi một bước, để cho Giang Hưng dẫn dắt mình, tuy một hai lần đầu vẫn còn chút khập khiễng, nhưng đến khi cả hai trở nên quen thuộc hơn, Triệu Nhất Thành cảm thấy mình thật sự bị Giang Hưng dẫn nhập vào nhân vật, cảm xúc rất tự nhiên mà chảy tới, cho đến cảnh cuối cùng, khi Thư Bách Xuyên đâm năm ngón tay vào tim Chương Cừu Thành, anh ta dường như thật sự cảm giác được đau đớn nơi ngực trái, lập tức trợn mắt trừng trừng, giống như hồn lìa khỏi xác, cũng không biết có phải vừa rồi mình đã thật sự hét to một tiếng "A!" hay không ——
"Bốp bốp bốp bốp bốp!" Nhân viên công tác vây xem xung quanh đồng loạt vỗ tay, thì thầm với nhau: "Diễn thật là tốt!"
"Đúng vậy, tôi cũng cảm giác được sự khẩn trương trong đó!"
Khi nói chuyện, còn có mấy người trong đám đông lấy di động ra, lén lút chụp vài tấm ảnh.
Hai trợ lý lúc này đều tiến đến, nào lau mồ hôi, nào rót nước linh tinh, Triệu Nhất Thành thoáng cảm thấy vừa rồi Giang Hưng dường như rất mỏi mệt đến không muốn nói chuyện, đành cầm lấy ly nước duy nhất, há miệng to nuốt xuống, uống sạch.
Tiếng động bên này nhanh chóng khiến Trương Chí An chú ý.
Trương Chí An nghĩ ngợi một chút, quyết định buông tha cho hai diễn viên chính vừa mới NG (not good), cho bọn họ thêm chút thời gian đi nghiên cứu kịch bản và nhân vật, gọi Giang Hưng và Triệu Nhất Thành lại, ý bảo cả hai tiếp tục phần diễn ban nãy.
Triệu Nhất Thành hơi có phản xạ mà cuống lên: vừa rồi Trương Chí An thật sự mắng rất dữ dội, đến nỗi hiện giờ anh ta đã có bóng ma tâm lý!
Nhưng Trương Chí An nhìn qua dường như không muốn đề cập đến chuyện trước nữa, ông chỉ đơn giản nói với Giang Hưng: "Đây là một cảnh rất quan trọng trong kịch bản mới, cứ thoải mái mà diễn, làm cho người xem ấn tượng thật rõ sự tương phản so với hình tượng nhân vật lúc trước."
Còn đối với Triệu Nhất Thành, ông lại cẩn thận hơn, đầu tiên phân tích nhân vật Chương Cừu Thành một chút, nhấn mạnh: "Nhân vật Chương Cừu Thành từ đầu đến cuối đều có một hình tượng thống nhất, nhưng cũng giống như Thư Bách Xuyên, Chương Cừu Thành trong phim chết đi cũng là một cảnh khiến người xem kinh ngạc đến khó quên. Người xem cảm thấy khó tin, bản thân Chương Cừu Thành cũng không thể tin nổi hắn lại chết tại chính nơi đây, khi hắn chỉ còn một bước nữa là thành công vạch trần Thư Bách Xuyên."
"Hắn vốn là kẻ quyền cao chức trọng, người người phục tùng, người hầu kẻ hạ ra vào tấp nập, còn có tiền đồ rộng lớn. Ai cũng không tưởng tượng nổi, chính hắn cũng không nghĩ tới, một ngày nào đó mình sẽ bỏ mạng tại nơi rừng núi hoang vắng, chết một cách vô nghĩa, một cái chết không hề đẹp đẽ huy hoàng."
"Chương Cừu Thành nhất định là không thể tin nổi, không cam lòng, những tình cảm này bộc phát ra bên ngoài, giống như ——" Trương Chí An cố ý ngừng một chút.
"Khát vọng sống mãnh liệt." Giang Hưng đứng cạnh đó tiếp lời.
"Đúng vậy." Trương Chí An nhìn Giang Hưng bằng cặp mắt khen ngợi, không phải chỉ vì anh đã đáp lời ông một cách chính xác, mà hơn nữa là do anh đã thay đạo diễn và nhân viên công tác 'thu phục' được Triệu Nhất Thành: công việc của đạo diễn cực kỳ bận rộn, làm gì có thời gian ngày ngày làm công tác tư tưởng cho mấy vai phối hợp diễn và tiểu minh tinh? Vấn đề mâu thuẫn giữa hai diễn viên, có thể âm thầm giải quyết mà không cần phải tổ chức hội nghị bàn tròn đương nhiên là tốt nhất.
"Đều hiểu chưa?" Trương Chí An lại hỏi, sau khi thấy cả hai gật đầu, ông dứt khoát bảo, "Các cậu chuẩn bị, năm phút sau bắt đầu!"
Giang Hưng hầu như đã chuẩn bị xong, đi lòng vòng trong trường quay tìm cảm giác.
Triệu Nhất Thành thì đứng ngoài tầm camera, sau năm phút ổn định cảm xúc, mới vào trường quay.
Một tiếng "Action!" vang lên, cảnh quay bắt đầu.
Ánh trăng đêm đó sáng ngời mà yêu mị.
Chương Cừu Thành một mình vào rừng cây. Gió thổi, tiếng lá cây vi vu xào xạc như lời tình nhân dịu dàng cười đùa thầm thì bên tai. Hắn nắm chặt chuôi kiếm, cảm giác chuôi kiếm lạnh lẽo cứng rắn chạm vào lòng bàn tay cũng không sao làm nguội đi tâm tình nóng nảy lúc này của Chương Cừu Thành!
Tối hôm nay, hắn sẽ khiến Thư Bách Xuyên lộ nguyên hình!
Tối hôm nay, hắn có thể chứng minh cho Hạ Lâm và Khổng Nhược Thiến thấy ai mới là đúng đắn!
Tối hôm nay, tất cả sẽ chấm dứt! Con chuột vốn chui nhủi trong cống thì nên trở về với cống đi, trở về với dòng nước tanh hôi dơ bẩn, về mà sống cùng đám trùng rệp!
Hắn nhanh chóng nhìn thấy Thư Bách Xuyên đi ra.
Trang phục trắng tinh trên người kẻ kia, nhìn thật chướng mắt.
Hắn híp mắt tỏ vẻ không vui, ánh mắt hắn bởi vì khinh thường cùng ngạo mạn mà nhếch sang bên cạnh một chút.
Sau đó, hắn không muốn tiếp tục đóng kịch nữa, nhanh chóng nói ra mọi chuyện hắn đã biết cho Thư Bách Xuyên.
Hắn chờ đợi đối phương bày ra vẻ hoảng sợ và cầu xin, cũng chờ đợi đối phương bị dồn vào đường cùng, thùng rỗng kêu to mà làm trò hề.
Nhưng ngoài dự đoán của hắn ——
Tiếng gió trong chớp mắt bỗng tràn ngập tiếng cười bén nhọn, ánh trăng yêu dã trên không trung sáng ngời, tầm mắt thoáng chốc bị bao phủ bởi một màu trắng!
Chương Cừu Thành chỉ trong khoảnh khắc bỗng cảm giác trái tim đau đớn!
Lúc này ánh sáng trắng tan đi, Chương Cừu Thành phát hiện mình đang đối mặt với Thư Bách Xuyên!
Khoảng cách không đến một cánh tay, làm sao Thư Bách Xuyên có thể vượt qua khoảng cách hơn mười bước, trong nháy mắt đến trước mặt mình?
Võ công của y rốt cuộc cao thâm đến mức nào?
Y đang che giấu những bí mật gì?
Trong mắt Chương Cừu Thành tràn đầy hình ảnh ngược của Thư Bách Xuyên.
Nụ cười của Thư Bách Xuyên vừa có sự tao nhã ngày thường, vừa mang nét vặn vẹo của ác quỷ.
Bả vai y, trong tầm mắt Chương Cừu Thành, hơi hạ xuống, ngay sau đó Chương Cừu Thành cũng cảm giác lồng ngực mình đau đớn đến chết lặng, truyền lại cảm giác có vật thể nào đó nhỏ bé, thon dài đang quấy phá.
Tai hắn tràn đầy âm thanh "phốc phốc" của huyết nhục, kinh mạch bị cắt nát.
Sợ hãi và đau đớn song song chồng chéo, không ngừng lớn lên trong lòng hắn, giờ phút này nhắc nhở hắn chuyện gì đang xảy ra!
Đôi mắt của hắn trợn to, khóe mắt thậm chí có vết rách, từng giọt máu tràn ra. Hắn cảm thấy hai mắt hắn hẳn là đã trừng đến giới hạn lớn nhất, con ngươi muốn lồi ra ngoài, nhưng hình ảnh Thư Bách Xuyên trước mặt ngày càng mơ hồ không rõ, bóng tối đang dần dần bao phủ lấy thân ảnh của y.
Giờ khắc này, bao nhiêu suy nghĩ hỗn độn cuồn cuộn trong đầu óc, trong lồng ngực Chương Cừu Thành, từng chuyện từng chuyện một, nhưng sự hối hận và chán nản còn chưa kịp dâng lên, đã thay thế bằng khát vọng muốn sống, mưu cầu được sống, những khát khao đó phơi bày rõ ràng qua từng động tác, biểu cảm của Chương Cừu Thành!
Nhưng rồi hắn cũng không chống chọi được bao lâu, trí óc đã không còn tỉnh táo, dần dần chìm vào trong một mảng hư không yên ắng mà vĩnh hằng, vô tận.
Cho đến lúc chết, tay hắn vẫn không thôi vươn về phía trước, đôi mắt vẫn nhìn Thư Bách Xuyên trừng trừng, không nhúc nhích.
Thư Bách Xuyên giết một người giống như giết chết một con kiến.
Y rút năm ngón tay khỏi lồng ngực đối phương, đôi tay hoàn mỹ bao phủ bởi thịt nát và máu nhầy nhụa.
Y lấy ra một chiếc khăn từ trong túi, nhẹ nhàng phủ lên trên lòng bàn tay, chậm rãi tỉ mỉ lau chùi, lau sạch sẽ tất cả phần huyết nhục trên tay.
Sau đó y tiếp tục bước về phía trước, khi bước ngang qua xác Chương Cừu Thành, tay y buông lỏng, chiếc khăn từ ngón tay rơi xuống.
Vừa lúc một cơn gió thổi qua, khăn tay uyển chuyển xoay tròn giữa không trung, như cánh hồ điệp nhuốm máu, lay lắt bay lượn một chút, rồi đậu trên khuôn mặt đến chết cũng không nhắm mắt của Chương Cừu Thành, tạo thành hình ảnh thật mỹ lệ.
"Cắt!"
Trương Chí An ngồi bên ngoài hô to, "Được, cảnh này rất tốt, cho qua!"
Triệu Nhất Thành nằm trên mặt đất, tinh thần vốn vẫn còn mơ mơ hồ hồ vì một câu nói của Trương Chí An mà về đến thực tại, anh ta chống tay ngồi dậy, đầu óc vẫn còn hơi ngây ngẩn, dường như vẫn chưa thoát khỏi trạng thái diễn xuất ban nãy, trợ lý Triệu lúc này vừa chạy tới, kéo tay Triệu Nhất Thành, nâng dậy, đồng thời giơ giơ ngón cái trước mặt Triệu Nhất Thành, đoạn nói: "Triệu ca, vừa rồi anh diễn quá tuyệt vời!"
"À..." Triệu Nhất Thành qua loa trả lời, quay đầu lại, thấy Giang Hưng đã rời khỏi sân diễn, đang nói chuyện với Trương Chí An. Anh ta có phần tò mò muốn biết mình đã diễn như thế nào, ánh mắt không nhịn được cứ liếc qua liếc lại chỗ mấy camera cạnh đạo diễn, chợt thấy Trương Chí An lúc này đang đứng cạnh Giang Hưng vừa nhìn vào máy quay vừa vẫy vẫy tay với mình.
Triệu Nhất Thành lập tức đi tới.
Trương Chí An chỉ vào máy quay, nói với Triệu Nhất Thành: "Đến mà xem diễn xuất vừa rồi của cậu."
Triệu Nhất Thành đến chỗ camera theo lời Trương Chí An nói, Trương Chí An liền bật mấy cảnh quay trước đó và cả đoạn vừa rồi cho anh xem.
Triệu Nhất Thành: "..."
Cái quỷ gì, rõ ràng cái trước cái sau đều là mình, nhìn qua lại thấy khác biệt như diễn viên quần chúng với diễn viên chuyên nghiệp!
Trương Chí An vỗ vai Triệu Nhất Thành: "Cảm giác của cậu rất tốt, về nhà nhớ nghiên cứu cho kỹ, giữ chặt nó!"
Triệu Nhất Thành lập tức bày tỏ: "Vâng, đạo diễn!" Nói xong, anh ta thầm nghĩ lại vừa rồi bản thân hẳn là bị Giang Hưng dẫn dắt, lòng đầy suy nghĩ mà nhìn về hướng Giang Hưng vừa đi, nhưng không thấy người đâu, Triệu Nhất Thành gần như cảm thấy hụt hẫng, vội nhìn quanh quất một hồi mới phát hiện Giang Hưng đang cùng Hồ Nghị đi trước mấy bước, vừa đi vừa nói chuyện cách đó không xa.
Mà vừa lúc này, chuyện Hồ Nghị đang làm cũng không khác biệt lắm so với trợ lý Triệu, cũng là huyên thuyên bên cạnh Giang Hưng, không ngừng khen ngợi: "Giang ca, vừa rồi anh diễn thật quá tốt! Tất cả mọi người đều thấy rõ Giang ca đang dẫn dắt Triệu Nhất Thành! Em thấy vừa rồi Giang ca khi diễn với Triệu Nhất Thành chắc phải vận dụng hết mọi kỹ xảo bí mật của mình. Uầy, có người chắc chắn đang bàn tán chuyện anh không hiểu cách giấu nghề, kinh nghiệm quý như vậy cứ thế bày ra cho người khác."
Giang Hưng liếc nhìn Hồ Nghị, cũng đùa theo: "Xem cậu nói kìa, có người không biết còn tưởng rằng tôi đã là Thiên hoàng siêu sao mất rồi, còn có gì mà kỹ xảo bí mật!"
Hồ Nghị đối diện với đôi mắt này, lập tức hơi hoảng hốt, sau khi nghe được lời Giang Hưng vừa nói mới thở phào một hơi, cậu ta cảm thấy cực kỳ buồn bực, nghĩ thầm không biết có phải mình nghi thần nghi quỷ hay không, sao dạo này luôn bị ánh mắt của Giang Hưng nhiều lần làm cho dao động...
Khi cả hai đang nói chuyện, 0021 trong đầu Giang Hưng cũng đang phân tích diễn xuất vừa rồi của anh.
Đường màu lam, biểu thị cho cấp bậc diễn xuất của Giang Hưng, đang hướng lên theo mốc tọa độ, kéo đến mốc 'minh tinh hạng hai' trên đồ thị mới chững lại.
Còn thiếu chút nữa là có thể qua được tiêu chuẩn 'minh tinh hạng một'. Sau khi quan sát đồ thị giả tưởng, 0021 thầm nghĩ.
Trên thế giới này, quả thật có một số người, họ không ngừng cố gắng, thái độ làm việc chính trực, nghiêm túc, chỉ là thiếu một chút may mắn, thiếu một chút tài năng.
Họ chính là lý do hệ thống tồn tại.
Đúng vậy, giúp đỡ những con người cần được giúp đỡ, xứng đáng được giúp đỡ.
Quá trình quay "Vô Tự Kinh" sau này cũng không nảy sinh thêm vấn đề nào nữa. Tại phim trường, Triệu Nhất Thành cuối cùng đã vào được trạng thái, càng diễn càng quen thuộc, nhanh chóng hoàn thành vai trò của mình, bèn rời đoàn tiếp nhận công tác khác. Phần diễn của Giang Hưng nhiều hơn một chút so với Triệu Nhất Thành, nhưng anh cũng hoàn thành trong vòng hai mươi lăm ngày, khi vừa mới về đến nhà nghỉ ngơi một buổi tối, anh bỗng nhận được điện thoại của Lục Vân Khai.
Sau lần trò chuyện trước, khi Giang Hưng còn trong đoàn phim, tuy rằng Lục Vân Khai vẫn thường xuyên liên lạc với anh bằng tin nhắn, nhưng không tiếp tục gọi điện đến, lúc này Giang Hưng đột nhiên nhận được cuộc gọi của đối phương, anh hơi kinh ngạc một chút, vừa mới "A lô" một tiếng, chợt nghe Lục Vân Khai ở đầu dây bên kia nói: "A, Giang ca này..."
"Tôi nghe?"
Bên ống nghe dường như có lẫn tạp âm của tiếng xe cộ, nhưng giọng nói của Lục Vân Khai vẫn rất rõ ràng: "Lần trước anh mời em đến nhà dùng cơm có tính không?"
"Tính chứ!" Giang Hưng trả lời, trong lòng anh loáng thoáng có dự cảm, sau đó liền nghe người bên kia thở ra một hơi, tiếng nói của Lục Vân Khai lúc này dường như cũng thoải mái hơn nhiều: "Vậy là tốt rồi, Giang ca, bây giờ em đang ở dưới lầu!"
Giang Hưng nhịn không được bật cười một tiếng.
Lục Vân Khai bên kia cảm thấy hơi buồn bực: "Hơ? Sao anh lại cười..."
"Không có gì." Giang Hưng vẫn cầm điện thoại, bỏ dao xuống, rời khỏi phòng bếp, nhanh chóng đi đến cửa sổ phòng khách, mở cửa ra nhìn xuống, sau khi nhìn xung quanh một lúc, anh phát hiện một bóng người dưới lầu, lập tức áp ống nghe lên tai rồi nói, "Ngẩng đầu nhìn lên xem?"
Người dưới lầu theo lời anh ngẩng đầu lên.
Giang Hưng vẫy tay về hướng người nọ.
Lục Vân Khai: "..."
Cái gã mặc tạp dề hoa bên cửa sổ đang ngoắc ngoắc mình là tên nào thế nhỉ...
Giang Hưng thấy cậu không đáp lại, vì thế nói qua điện thoại: "Không thấy tôi sao?"
Nói xong anh lại nhoài người ra ngoài lần nữa, tiếp tục vẫy tay với người bên dưới.
Lục Vân Khai: "..."
# Sao bỗng nhiên cảm thấy đáng yêu không chịu nổi...》《#


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.