Chương 19 – Tôi, Dư Trì.
Căn cứ vào thái độ của 0021 vừa rồi, hiển nhiên không có khả năng mềm lòng mà thả ra bất cứ chỉ dẫn nào giúp anh mở ra Không gian Mô phỏng.
Giang Hưng sau khi chấp nhận sự thật này cũng không mấy phật lòng, trái lại, lòng anh còn cảm giác đôi chút hưng phấn, như thể đứng trước một kịch bản hấp dẫn mà chính mình có khả năng và cơ hội đoạt đến ——
Trong cuộc sống này, trên những cành cao đôi khi có rất nhiều thứ quả cây ngọt lịm, con người ta phải trả giá thật nhiều mồ hôi và công sức để vươn tới chúng.
Lý giải kịch bản.
Xây dựng một thế giới mới.
Đây là gợi ý của 0021 nhằm mở ra kịch bản.
Vừa rồi anh đã thử xây dựng một 'thế giới trong kịch bản', kết luận rằng thế giới này có yêu cầu rất hà khắc về tính logic và khái niệm không gian —— Bằng không, sẽ xuất hiện tình huống bệnh viện và trường đại học chồng chéo lên nhau, hay quán cà phê nằm ngay chính giữa ngã tư đường...
Những điều này không khó xử lý.
Giang Hưng lấy giấy bút, phác họa đơn giản vị trí tương quan của quán cà phê, ngã tư đường, bệnh viện và trường học. Sự vật tại trung tâm một thành phố lớn đương nhiên không chỉ có bấy nhiêu mà thôi, nhưng căn cứ vào 'thế giới bên trong phân đoạn của kịch bản', dù cho có thiết lập thêm nhiều chi tiết nữa, có khi phần trăm mức độ hoàn thiện cũng không tăng thêm là bao.
Cho nên chỉ cần chú ý đến những nơi Dư Trì đi qua, đó là những vị trí mấu chốt.
Giang Hưng viết thêm vài con số trên giấy, biểu thị cho khoảng cách giữa các điểm.
Anh nhắm mắt lại, bắt đầu tưởng tượng từng nơi một trong cái thành phố giả tưởng này.
Từ vị trí cơ bản, đến những chi tiết nhỏ hơn.
Trong bệnh viện, sinh hoạt tại trường đại học, phong cảnh xung quanh ngã tư, nội thất bên trong quán cà phê.
Trong quá trình khiêu chiến vừa rồi, Giang Hưng không phải không nghĩ qua những điều này, nhưng khi những thiết lập trong đầu được Không gian Mô phỏng phản ánh lại, Giang Hưng mới phát hiện những suy tưởng không hề có quy luật của mình còn rất nhiều lỗ hổng không rõ ràng, cũng như rất nhiều điểm không hợp lý.
Anh nhớ lại không gian trong bệnh viện mà mình hay lui tới gần đây.
Khi còn làm lao động công ích tại bệnh viện, anh cũng từng ra vào phòng bệnh, văn phòng bác sĩ, thậm chí những khi rảnh rỗi, còn nhờ người dẫn vào phòng giải phẫu để quan sát.
Những nơi như vậy có hình dạng như thế nào?
Dĩ nhiên, anh có một ấn tượng tổng quát, nhưng khi ấn tượng tổng quát đó từ từ phân tách thành những chi tiết nhỏ vụn —— chẳng hạn như vị trí cụ thể của những dụng cụ y tế trong phòng giải phẫu, hay văn phòng của bác sĩ thường có bao nhiêu văn kiện, hồ sơ hoặc thiết bị liên quan đến việc chữa trị, anh có thực sự thấu đáo?
Đương nhiên là không.
Giang Hưng thầm nhủ trong lòng.
Nếu anh thật sự nắm rõ toàn bộ, nhắm mắt lại là có thể nhớ ra, thì thế giới mà anh tưởng tượng làm sao có thể chỗ này một lỗ hổng, chỗ kia một mảnh vá.
Nhưng cũng giống như trước, vấn đề này chỉ cần có phương hướng là có thể giải quyết được.
Giang Hưng ngồi ở ghế salon, buông giấy bút, đưa tay tìm kiếm một hồi, lôi ra được một chiếc laptop. Anh khởi động laptop, lên mạng tìm một số hình ảnh về bệnh viện và ngã tư, đối chiếu với ký ức của chính mình.
... 'Phần cứng' của thế giới có thể xem như tạm ổn đi?
Giang Hưng trầm ngâm nghĩ.
Nhưng một thế giới, nhất là một thế giới được xây dựng từ kịch bản, trong quá trình diễn xuất, điều trọng yếu nhất không phải là cái 'phần cứng' vô vị nhạt nhẽo kia, mà là phải biểu đạt được 'phần mềm' mà 'phần cứng' đang hỗ trợ.
Đó là vấn đề trụ cột nhất.
Nhân vật đó là người như thế nào.
Đâu là điều mà câu chuyện này muốn truyền tải.
Dư Trì là người như thế nào, những kẻ xung quanh Dư Trì có tính cách ra sao.
Giang Hưng nghĩ mình có thể trả lời:
Dư Trì là một con người tự tin, chân thành mà kiên định, anh ta có một tấm lòng nhân ái mộc mạc, sẵn sàng cứu giúp người khác của một người thầy thuốc, cùng hành trang học thức vững vàng.
Giang Hưng không phải không cẩn thận xem qua kịch bản. Câu chuyện ngay từ lúc mở đầu đã xuất hiện một loạt mâu thuẫn, đến phần giữa là những tình tiết cao trào cùng sự suy sụp, càng về cuối tính cách nhân vật và ý nghĩa sâu xa của bộ phim càng được thể hiện một cách sâu sắc, anh đã phân tích qua toàn bộ.
—— Ít nhất là trước khi khiêu chiến, trước khi nhìn thấy những con người cứng nhắc, đờ đẫn hiện ra trước mặt mình, Giang Hưng những tưởng rằng bản thân thực sự đã xem xét đầy đủ.
Nhưng hiện tại, trải qua một lần khiêu chiến, tận mắt nhìn thấy những con rối không cảm xúc...
Giang Hưng cầm bút, ngòi bút dừng lại trên tờ giấy trắng, nhưng loay hoay mãi vẫn không vẽ được một đường.
Anh hiểu rằng những lý giải của mình vẫn còn phiến diện.
Gương mặt Dư Trì, thân hình của Dư Trì, tính cách cụ thể của Dư Trì, hay những hành vi, thói quen thường ngày của anh ta, vẫn quá mơ hồ trong lòng Giang Hưng.
Sau khi xem xét và xử lý số liệu của hệ thống, 0021 liền trở về xem Giang Hưng một chút.
Quay đi quay lại cũng chỉ mới hai mươi phút, Laptop trên bàn vẫn còn mở, trên màn hình toàn là hình ảnh bệnh viện và trường học, trên bàn cũng rơi rớt nhiều giấy tờ phác họa bản đồ sơ lược.
Nó lại nhìn về phía Giang Hưng.
Giang Hưng không ngừng đi đi lại lại trong phòng, nhỏ giọng nói chuyện, anh không nói cho đối tượng cụ thể nào khác, mà là đang thầm nhủ với chính mình.
"Nghĩ mà xem, một sinh viên ngành y, ngay từ nhỏ đã ôm ấp một mục tiêu to lớn, cậu ta sẽ là người như thế nào?"
"Trong nhà của cậu ta hẳn là có rất nhiều sách, có lẽ còn có cả một góc đặc biệt để đựng các thiết bị liên quan đến y tế? Đó có thể là những dụng cụ rất mắc tiền, rất hiện đại, hoặc cũng có thể là một số thiết bị chữa bệnh rất giản dị mà cậu ta tự chế?"
"Cậu ta học Tây y; bởi vì giai đoạn sau có tình tiết vào phòng giải phẫu, hẳn chuyên môn của cậu ta là y học lâm sàng. Bác sĩ, bác sĩ... Tây y, Đông y."
Giang Hưng nhớ lại khi mình còn làm việc tại bệnh viện, có lần nghe bác sĩ Tây y đùa với nhau rằng mấy phương pháp vọng, văn, vấn, thiết của Đông y đôi khi có hiệu quả thật kỳ diệu.
(Vọng, văn, vấn, thiết – Nhìn, nghe, sờ, hỏi: 4 phương pháp chẩn bệnh trong Đông y)
Đa số người theo học Tây y sẽ không am hiểu về Đông y, ngược lại, đa số bác sĩ Đông y cũng không thành thạo các phương pháp chữa bệnh của Tây y.
Nhưng Dư Trì không như thế.
"Cậu ta hiểu..." Giang Hưng lẩm nhẩm. Anh đứng giữa phòng khách, nhìn xung quanh một hồi, đột nhiên sửa miệng, "Không đúng, tôi hiểu được."
"Mình hiểu được, khi còn học y, mình đã rất háo hức... Mình đã đi qua các lớp Đông y để nghe giảng, thậm chí đã đọc qua toàn bộ sách nhập môn của Đông y, mấy phương pháp như vọng, văn, vấn, thiết mình cũng —— "
Giang Hưng bước vào thư phòng của mình.
Cấu trúc căn hộ này gồm hai phòng sinh hoạt, hai phòng ngủ, một nhà vệ sinh và một gian bếp. Đây vốn là thiết kế cho một người ở, hơn nữa mới chuyển đến không lâu, Giang Hưng cũng không thể thu xếp một phòng đọc sách thật sự, chỉ có thể tạm đặt ở đây một cái bàn và một giá sách không lớn.
Anh sờ soạng giá sách một chút, đoạn nói: "Hơi nhỏ, lẽ ra nên lớn hơn một chút, bên trên có rất nhiều sách... Trong sách cũng có rất nhiều ghi chú." Sau đó thì sao? "Số sách này là do chính mình tự tay sắp xếp theo quy luật riêng..."
Anh nói xong, lại cất bước tới đầu kia của căn phòng.
Ở đây chỉ có vách tường màu trắng, dính vài vệt ố vàng.
Anh đứng tại trung tâm căn phòng, chia thư phòng thành hai nửa, một nửa là nơi đọc sách, nửa còn lại chính là —— một góc của Dư Trì, của anh, chỉ dành cho y học.
Giang Hưng ngồi lại trong thư phòng.
Bản thân anh sẽ không dành nhiều thời gian ngồi trong đây.
Khi anh ở nhà, nếu không phải nghỉ ngơi trong phòng ngủ, thì sẽ ngồi ở phòng khách xem đủ loại phim từ mới ra mắt cho đến thuộc dạng kinh điển, thậm chí đôi khi cũng sẽ xuống bếp nấu ăn để thư giãn.
... Nhưng Dư Trì nhất định không phải người như thế.
Công tác của Dư Trì bộn bề nhiều việc.
Công tác của mình bộn bề nhiều việc.
Khi Dư Trì về đến nhà, hầu hết là lúc trời đã tối.
Chỉ vào buổi tối, mình mới có thời giờ nghỉ ngơi.
Nhưng Dư Trì vẫn ngồi trước bàn đọc sách.
Mình đang ngồi trước bàn đọc sách.
Trang sách do bị lật đi lật lại nhiều lần mà cũ kỹ, mặt bàn gỗ chi chít những chữ viết...
Trong đầu Giang Hưng dần dần xuất hiện một bóng dáng.
Dù hình bóng này có đẹp hay xấu, cao thấp mập ốm như thế nào cũng không sao, nhưng sau lưng anh ta, đang che giấu một số thứ mà người khác thường không để ý.
Giang Hưng ngồi trong thư phòng ngẩn người rất lâu.
Ban đầu, anh chỉ định bụng xem xét từng ngóc ngách trong phòng, trong đầu thử hình dung từng chút từng chút một hình ảnh Dư Trì sinh hoạt tại nơi này.
Sau khoảng một hai tiếng đồng hồ, anh chuyển bước đến phòng khách, cầm laptop đem vào đặt trên bàn, lên mạng tìm kiếm rất nhiều tư liệu liên quan đến bác sĩ.
Không dừng lại ở những hiểu biết thông thường, Giang Hưng còn tìm hiểu thêm một số kiến thức và dụng cụ mà một sinh viên ngành y cần phải nắm rõ để có cái nhìn tổng quát nhất.
Thời gian dần dần trôi qua.
Không biết đến tận lúc nào, Giang Hưng mới từ trong mớ tài liệu đột nhiên ngẩn ra, bỗng cảm giác vô cùng đói khát, cộng thêm vì tập trung cao độ trong thời gian quá lâu mà choáng váng đầu óc.
Anh đưa tay xoa nhẹ thái dương, đóng lại laptop, rời khỏi thư phòng và tiến vào bếp, định bụng tự làm chút đồ ăn cho mình.
Trong ngăn đá tủ lạnh đang có ít pho mát và thịt xông khói hôm qua mới mua về từ siêu thị, trên bàn trà cũng còn ít bánh mì nướng.
Giang Hưng quyết định làm một miếng sandwich đơn giản.
Anh lấy thịt xông khói từ trong tủ lạnh, rút dao khỏi kệ, nhưng khi vừa định cắt xuống, bỗng dưng cảm thấy là lạ.
Nặng quá.
Anh không khỏi nhíu mày, hơi vung nhẹ con dao trên tay, rồi cất trở về kệ.
Nhưng con dao vừa rồi Giang Hưng cầm chẳng qua chỉ là một dao thái rau nho nhỏ, chiều rộng không vượt quá một ngón tay cái.
Trên kệ để dao nhà anh, dao này bé hơn rất nhiều so với loại dao phay thông thường ——
Giang Hưng lại lấy ra một con dao gọt hoa quả từ cái giá ngoài cùng.
Con dao này cũng không được sử dụng thường xuyên, thân nó dài nhỏ, mũi dao hơi cong lên.
Giang Hưng cầm lấy, lắc lắc, mới cảm thấy thuận tay một chút, anh cũng không trù trừ thêm, nhanh chóng cắt vài miếng thịt. Sau đó anh dùng hai ngón tay cầm lấy cán dao, thong thả mà trúc trắc xoay xoay nhẹ.
Trước đây Giang Hưng chưa từng có thói quen này.
Ánh nắng rực rỡ xuyên thấu qua bức màn trắng tràn vào, làm bừng sáng gương mặt Giang Hưng đang kề bên cửa sổ.
Mà con người bị ánh sáng bao phủ ấy đang đắm chìm trong nắng mai, cúi đầu nhìn chăm chú vào những ngón tay đang chuyển động của mình.
Tôi hẳn là có thói quen này.
Mình quả thật có thói quen này.
Mình có thói quen xoay tròn, thường xuyên cầm trong tay một vật gì đó rất nhỏ bé, tinh xảo... Là dao giải phẫu.
Cũng trong khoảng thời gian đó, Lục Vân Khai ngồi trước máy tính càn quét cả một buổi tối, cuối cùng cũng thành công dội bom chết kẻ cuối cùng trong diễn đàn còn đủ sức mà 'chiến' với cậu.
Lúc này cậu mới hoảng hốt mà cảm giác đến mỏi mệt, không nhịn được rên rỉ, tắt máy tính rồi đứng lên định vào phòng ngủ một giấc, nhưng lúc đi qua cửa sổ...
"... Trời sáng mất rồi." Lục Vân Khai hơi dại ra, "Loại cảm giác vừa tự hào vừa bi thương này..."
Cậu ngơ ngác nhìn hai con se sẻ đang líu lo ngoài cửa sổ, ngẩn ngơ một hồi, tinh thần vốn uể oải bị ánh mặt trời chiếu vào bỗng nhiên rung động, niềm hãnh diện tối hôm qua đại chiến ba trăm hiệp trên diễn đàn, cuối cùng dìm chết đứa anti-fan cuối cùng lại lũ lượt tràn về!
Cậu không kìm được mà nhớ tới Giang Hưng, trong lòng lại thầm xoắn xuýt muốn nghe giọng nói của thần tượng một chút, cảm xúc của cậu lúc này đại khái giống như cảm giác vừa mới trả giá xong đã nhận được hồi báo đi =.=
Cậu lục lọi trên người, lôi ra điện thoại di động, nhìn lướt qua thời gian trên đó một chút.
Buổi sáng, bảy giờ mười phút.
Lúc này hẳn là cũng không đến nỗi quá sớm.
Lục Vân Khai thầm suy đoán, sau khi do dự vài giây đồng hồ, không cưỡng được sự hấp dẫn, bấm số điện thoại của Giang Hưng.
Chuông điện thoại vang lên khiến Giang Hưng đành tạm thời buông con dao trên tay xuống.
Anh đi đến bàn trà cầm di động lên.
Dãy số trên màn hình vẫn chưa đánh vỡ trạng thái lúc này của anh, nhưng đến khi anh nhấn nút nhận cuộc gọi, khi thông qua ống nghe, nghe được tiếng nói quen thuộc mà dào dạt nhiệt tình, Giang Hưng trong nháy mắt ấy đã thoát ra khỏi trạng thái 'Tưởng tượng mình là một người khác'.
Sự đói khát, mỏi mệt về sinh lý lại ào ạt ùa tới.
Giang Hưng không nhịn được, anh ngáp một cái: "Ừ?... Vân Khai?"