Giang Hưng im lặng trao đổi với 0021: [Trước đây tôi vẫn do dự nên nhận kịch bản nào, bởi vì trong trí nhớ của tôi, kết quả của cả ba phim đó đều không chênh lệch mấy… Nhưng cuối cùng tôi chọn ‘Khách điếm Quy Nhân’, bởi vì trong trí nhớ của tôi, bộ phim này không có nhân vật Vạn Nguyên Quân. Kiếp trước, không biết nhân vật này không xuất hiện là do không tìm được diễn viên phù hợp, hay là quay xong thì bị cắt mất rồi.]
[Nếu không xuất hiện Vạn Nguyên Quân, ắt hẳn sẽ có những tình tiết khác để thay thế.] 0021 suy đoán.
[Biết đâu lại có sự ngoài ý muốn.] Trước đây 0021 vốn là một thực thể trung lập, nhưng từ sau khi lập trường của nó đổ hẳn về phía ký chủ, nó càng ngày càng tùy ý, [Giống như hiện tại.]
[Ý của cậu là, nếu tôi nhận hợp đồng lần này, có thể kết quả bộ phim cũng sẽ thay đổi giống như ‘Khách điếm Quy Nhân’?] Giang Hưng hỏi.
[Hơ ——] Vấn đề này không dễ trả lời, ngay cả 0021 cũng không thể đưa ra phán đoán chính xác. Tuy nhiên, nó vẫn thầm nhủ trong lòng, qua hai ba năm nữa, một trăm vạn tính cái gì…
[Đạo diễn và kịch bản này chắc chắn là do Chế tác Long Thiên mời về, bọn họ coi trọng kịch bản trước, rồi mới đến lượt tôi.] Giang Hưng giải thích cho 0021, [Đương nhiên, có thể bọn họ coi trọng hai chúng tôi ngang nhau. Nếu tôi gia nhập Long Thiên, có lẽ sẽ có quyền sửa chữa kịch bản, cũng như thảo luận với đạo diễn nên quay thế nào cho phù hợp. Thế nhưng…]
Nhưng những vấn đề mấu chốt nhất như ‘phim bom tấn’, ‘đầu tư cao’, ‘nam nhân vật chính’ thì không còn là bí mật gì nữa.
Hôm ấy Aina vận một bộ quần áo màu tím, cô vừa đứng trước gương sửa sang lại chiếc khăn quàng trên cổ, vừa im lặng suy nghĩ: dự án lớn, lại thêm hứa hẹn nam chính. Như vậy rõ rồi, chắc chắn là bọn họ vung tiền đầu tư một bộ phim lớn, sau đó giúp Giang Hưng ngồi lên vị trí nhân vật chính.
Nếu quả thật như thế, số tiền bỏ ra chắc chắn không ít. Nếu muốn trở thành nhà đầu tư chính, hay thậm chí là duy nhất, số vốn cơ bản chắc chắn phải trên trăm vạn, còn nếu muốn mua đứt vai chính, có khi còn lên đến hai, ba trăm…
Nếu hợp đồng này lộ ra, có lẽ không ít kẻ còn cười nhạo Chế tác Long Thiên là đồ ngu vung tiền như rác cho xem.
Nhưng bọn họ có thật sự ngu ngốc không?
Giang Hưng đã tham gia hai phim điện ảnh, đều đóng những vai quan trọng, ai biết sau này cậu ta còn tiếp tục tham gia những dự án điện ảnh tầm cỡ như vậy nữa hay không?
Đây là chuyện hoàn toàn có thể.
Dù sao, đạo diễn hiện tại của ‘Thương nghiệp hợp tác’ – Cao Thiên Phương cũng không phải loại người vô danh tiểu tốt.
Trong giới này không có cái gì gọi là trùng hợp hay may mắn.
Không có gì phải nuối tiếc, dù sao phía mình cũng không đủ khả năng đầu tư điện ảnh cho Giang Hưng… Xem ra nếu không có gì bất ngờ, Giang Hưng sẽ sớm gia nhập Chế tác Long Thiên.
Nghĩ như vậy, Aina lại đến bên bàn làm việc, tìm kiếm hồ sơ của Giang Hưng, sau khi đánh một dấu X thật to lên đó, cô lập tức ném nó vào máy cắt giấy, động tác của Aina dứt khoát như thể ném đi một món đồ đã không còn giá trị.
Ba giờ sau.
Các hạng mục đề cử cho Liên hoan phim điện ảnh sinh viên Bắc Kinh được công bố.
Trong đó số các vai diễn được đề cử ở hạng mục diễn viên phụ, có tên Vạn Nguyên Quân của ‘Khách điếm Quy Nhân’.
Lại thêm ba tiếng sau, Aina lại nhận được một tin tức khiến cô kinh ngạc đến chết lặng!
Là công ty quản lý trước đây của anh – Giải trí Huy Hoàng!
Không sai, không phải là Tiên Phong Online có mạng lưới quan hệ rộng lớn, hay Chế tác Long Thiên có tương lai đầy hứa hẹn, mà là một công ty xưa nay không có mấy tiếng tăm, vốn chỉ là khách qua đường trong giới – Giải trí Huy Hoàng!
Đây là trò đùa ư?
Gần như cùng lúc, Aina và Lữ Mãn Sơn đều nhận được tin này.
Bọn họ suýt chút nữa phun một búng máu: Đùa gì vậy, Giải Trí Huy Hoàng ư? Công ty chúng tôi có thành ý như vậy, điều kiện so ra kém Huy Hoàng chỗ nào! Đầu óc của cậu ta nhất định là bị lừa đá rồi!!
Mà người được cho là vừa bị lừa đá là Giang Hưng hiện đang ngồi trong văn phòng của Trần Lương.
Ngày hôm nay, anh đã nhận tin mình được đề cử giải thưởng, đồng thời ký kết với công ty một hợp đồng hoàn toàn khác biệt so với đời trước.
Anh nhấp một ngụm Whiskey, cùng Trần Lương trò chuyện.
‘Bác sĩ trẻ’ là phim về đề tài y tế, mà dụng cụ y tế thì đương nhiên không cần ngôi sao ra mặt quảng cáo. Nhưng lúc ấy nương nhờ danh tiếng của bộ phim này, Trần Lương đã thay mặt Giang Hưng lựa chọn một hợp đồng quảng cáo dụng cụ cắt gọt… Sau một năm, lượng tiêu thụ của loại sản phẩm này đã tăng trưởng 7% so với cùng kỳ năm trước.
Tốc độ tăng trưởng gần 10%! Quả thật không thể tin nổi! Đây đúng là chuyện vui ngoài ý muốn!
Vì thế từ đầu năm nay, công ty kinh doanh nọ đã dựa theo giá trị hiện tại của Giang Hưng mà đưa ra hợp đồng mới, trong đó sẵn sàng chi trả cho anh mức thù lao gấp năm lần hiện tại, đồng thời ký kết thời gian ba năm.
Giang Hưng xem xét tập văn kiện, phát hiện đây là hợp đồng quảng cáo nước khoáng.
Trần Lương đứng bên cạnh nói: “Thị trường đồ ăn vặt có thể nói là có sức ảnh hường hàng đầu đối với giới trẻ. Công ty nước giải khát này có đại lý khắp toàn quốc, là thương hiệu mà người người đều quen thuộc. Tôi đã tìm hiểu qua, bọn họ rất chú trọng khâu quảng cáo sản phẩm, điều cậu cần nhất lúc này là sự công nhận của đại chúng. Cho đến khi cậu có chỗ đứng nhất định bên mảng điện ảnh, phải có càng nhiều người biết đến cậu càng tốt, ít nhất cũng phải quen mặt —— Nếu làm được như vậy, thì đến khi phim của cậu được phát hành, danh tiếng của cậu cũng đã vững chắc, đó mới là kế phát triển lâu dài!”
Khi Trần Lương còn đang thao thao giải thích, ánh mắt Giang Hưng một lần nữa rơi xuống nội dụng văn kiện.
Đây là quảng cáo Nước khoáng Trì Việt.
Khó trách Trần Lương nói sản phẩm này phổ biến toàn quốc, đây quả thật là một thương hiệu hết sức quen thuộc, slogan nổi tiếng “Tương lai trong tay, Trì Việt ta có” chính là khẩu hiệu của hãng nước khoáng này.
Có điều, trước đây Giang Hưng hầu như đều dùng nước đóng chai do công ty cung cấp, anh hầu như quên mất hương vị của loại nước khoáng Trì Việt này như thế nào.
Trần Lương thấy vậy, cầm chai nước ném qua cho Giang Hưng: “Cậu muốn uống thử? Nước khoáng nào mà chả giống nhau, không phải à?”
“À…” Giang Hưng hớp một ngụm, rồi lại hớp một ngụm.
Sau đó anh nói: “Không đâu, mùi vị khác nhau rất lớn mà? Mỗi loại nước khoáng lại có một hương vị riêng.”
“…” Trần Lương.
“?” Giang Hưng.
“… Cậu nói thật đấy à?” Trần Lương.
“Đương nhiên?” Giang Hưng.
“… Được rồi, cậu đi đi.” Trần Lương cảm thấy mình và cậu ta hoàn toàn không có tiếng nói chung.
Giang Hưng bị người trong phòng đuổi ra ngoài. Trên đường về, anh nhận được điện thoại của Lục Vân Khai.
Lục Vân Khai vui vẻ thăm hỏi: “Giang ca này, em nghe nói anh ký hợp đồng rồi hả?”
“Rồi.”
“Có vẻ như anh làm nhiều người bất ngờ lắm!”
“Cậu cũng đi nghe ngóng mấy chuyện này cơ à?” Giang Hưng buồn cười hỏi lại.
“Đúng là thế mà.” Lục Vân Khai ngẫm nghĩ, rồi nói, “Tuy em cũng không biết tại sao anh lại chọn Huy Hoàng, nhưng chắc chắn là anh có lý do chính đáng. Em không hiểu nổi, rõ ràng đây là chuyện riêng của anh, thế mà nhiều người vẫn thích đi bao đồng như vậy.”
Hai người đang hàn huyên một lúc thì Lục Vân Khai đột ngột nói, “Đúng rồi Giang ca, em có chuyện muốn hỏi…”
“Chuyện gì?” Tâm trạng Giang Hưng lúc này rất thoải mái, anh nghe Lục Vân Khai nói: “Là vầy, em muốn hỏi một chuyện, khi anh đóng phim, có bao giờ anh cảm thấy bản thân mình không thoát khỏi trạng thái? Trong nháy mắt sẽ cảm thấy mình chính là nhân vật trong phim?”