Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 61: Xác định



0021 nhanh chóng nói thêm bốn chữ: [‘Khách điếm Quy Nhân’.]

Giang Hưng chớp mắt.

‘Khách điếm Quy Nhân’ công chiếu từ ngày 30 tháng 11 đến ngày 30 tháng 12, ngoại trừ doanh thu khả quan, Giang Hưng còn có khả năng được đề cử giải thưởng, từ đó suy ra, đánh giá của truyền thông đối với bộ phim này tương đối tích cực.

Sáu nhân vật với hằng bao khúc mắc ái hận tình cừu, đến kết cục, ngoại trừ nhân vật chính Trần Hạc Phi, năm nhân vật còn lại đại diện cho những mặt đen tối của con người đều tử vong.

Một Viên Sương Đồ cao ngạo đến không ai bì nổi chết trong tay Vân Tiên tử mà gã khinh miệt.

Vân Tiên tử rơi vào bẫy của Tử Quân phu nhân, chết đi trong khuất nhục.

Tội ác giết hại chồng của Tử Quân phu nhân bị bại lộ, nàng và Trương Chi Xuân cùng đồng vu quy tận.

Trần Hạc Phi quật khởi, Vạn Nguyên Quân tử vong.

Bộ phim với nội dung cẩu huyết như vậy cuối cùng vẫn nhận được sự khen ngợi của giới truyền thông, rất nhiều tạp chí, diễn đàn đều liên tục có bình luận và bài viết phân tích chiều sâu nội dung của tác phẩm, rầm rộ suốt nửa tháng trời.

Giang Hưng im lặng trao đổi với 0021: [Trước đây tôi vẫn do dự nên nhận kịch bản nào, bởi vì trong trí nhớ của tôi, kết quả của cả ba phim đó đều không chênh lệch mấy… Nhưng cuối cùng tôi chọn ‘Khách điếm Quy Nhân’, bởi vì trong trí nhớ của tôi, bộ phim này không có nhân vật Vạn Nguyên Quân. Kiếp trước, không biết nhân vật này không xuất hiện là do không tìm được diễn viên phù hợp, hay là quay xong thì bị cắt mất rồi.]

[Nếu không xuất hiện Vạn Nguyên Quân, ắt hẳn sẽ có những tình tiết khác để thay thế.] 0021 suy đoán.

[Đúng vậy.] Giang Hưng đáp, [Phiên bản ‘Khách điếm Quy Nhân’ tôi từng xem đời trước có thể nói là một phim tình cảm võ hiệp, nhiều mối quan hệ tay ba tay tư khá cẩu huyết, nhiều tổ hợp, đủ mọi CP…]

[Về danh tiếng và phòng vé thì sao?] 0021 tò mò hỏi.

[Doanh thu lúc đó so với bây giờ thì tôi không nhớ rõ lắm, chắc khoảng một phần ba? Còn về đánh giá chuyên môn, giới truyền thông không chê bai nhiều, còn nhận xét của netizen mạng thì rất tệ.] Giang Hưng nói.

Ngành giải trí là nơi mà không có tiếng tăm cũng đồng nghĩa với chết yểu.

Cho nên câu nói “giới truyền thông không chê bai nhiều” không có nghĩa là “giới truyền thông khen ngợi hết lời”, mà là ——

Phim vừa dở vừa không có ý tưởng gì mới, chán chả buồn nhắc.

[Ừm… Tôi rất đồng cảm.] 0021 nói một câu công bằng, sau đó nó hỏi, [Nói như vậy, ba kịch bản mà cậu nhận được lúc đó thật ra là ba dự án bỏ đi?]

[Không phải cậu có thể đánh giá cấp bậc của kịch bản sao?] Giang Hưng hỏi lại.

[Đương nhiên.] 0021 đáp.

[Vậy sao còn hỏi?] Giang Hưng vặn lại.

[Biết đâu lại có sự ngoài ý muốn.] Trước đây 0021 vốn là một thực thể trung lập, nhưng từ sau khi lập trường của nó đổ hẳn về phía ký chủ, nó càng ngày càng tùy ý, [Giống như hiện tại.]

[Ý của cậu là, nếu tôi nhận hợp đồng lần này, có thể kết quả bộ phim cũng sẽ thay đổi giống như ‘Khách điếm Quy Nhân’?] Giang Hưng hỏi.

0021 suy tư một lúc, rồi nói: [Cậu có thể thương lượng với bọn họ xem có thể đổi đầu tư cho dự án khác được không. Nếu bây giờ được đầu tư lớn, cậu sẽ có cơ hội cực tốt để chuyển mình.]

[Cậu nghĩ bây giờ có người sẵn lòng bỏ ra một trăm vạn để đầu tư cho tôi sao?] Giang Hưng hỏi.

[Hơ ——] Vấn đề này không dễ trả lời, ngay cả 0021 cũng không thể đưa ra phán đoán chính xác. Tuy nhiên, nó vẫn thầm nhủ trong lòng, qua hai ba năm nữa, một trăm vạn tính cái gì…

[Đạo diễn và kịch bản này chắc chắn là do Chế tác Long Thiên mời về, bọn họ coi trọng kịch bản trước, rồi mới đến lượt tôi.] Giang Hưng giải thích cho 0021, [Đương nhiên, có thể bọn họ coi trọng hai chúng tôi ngang nhau. Nếu tôi gia nhập Long Thiên, có lẽ sẽ có quyền sửa chữa kịch bản, cũng như thảo luận với đạo diễn nên quay thế nào cho phù hợp. Thế nhưng…]

Giang Hưng cùng 0021 nói chuyện rất nhiều, người ngoài chỉ có thể thấy anh trầm ngâm một hồi lâu.

Anh nói với Lữ Mãn Sơn: “Đề nghị của quý công ty thật khiến tôi bất ngờ… Tôi muốn suy nghĩ thêm, hai ngày nữa sẽ trả lời quý ngài, được không?”

Điều kiện như vậy mà còn muốn suy nghĩ thêm?

Bởi vì quá tự tin, cho nên khi nghe Giang Hưng đáp lại, Lữ Mãn Sơn không khỏi sửng sốt.

Tuy đề nghị của Giang Hưng khiến Lữ Mãn Sơn ngạc nhiên vô cùng, thế nhưng ông ta vẫn có phong độ của tầng lớp tinh anh, kinh ngạc trôi qua, ông ta tiếp tục cười nói: “Đương nhiên, chúng tôi mong nhận được tin tốt từ cậu.” Lữ Mãn Sơn vừa đứng lên định cùng Giang Hưng bắt tay chào tạm biệt, đột nhiên nhớ đến hai ngày nữa là sang năm mới rồi, tết nhất ai còn làm việc? Cho nên không khỏi nhắc nhiều một câu, “Không biết khi nào cậu Giang có thể cho chúng tôi câu trả lời thuyết phục? Hai ngày nữa là tân niên, tôi trước hết chúc cậu năm mới vui vẻ —— “

“Không lâu đâu, trước năm mới, tôi nhất định sẽ có câu trả lời.” Giang Hưng cười nói, anh cũng không muốn tiếp tục kéo dài vấn đề này sang năm mới.

——————

Giới giải trí là một nơi cất giấu không ít bí mật, đồng thời lại là nơi bí mật dễ dàng bị phơi bày.

Chiều hôm đó, việc Giang Hưng tiếp xúc với Chế tác Long Thiên đã đến tai Aina.

Đến sáng hôm sau, thông tin về điều kiện hợp đồng giữa Long Thiên và Giang Hưng đã được đóng thành văn kiện đặt trên bàn của cô.

Đương nhiên, nội dung cụ thể thì vẫn chưa bị lộ.

Nhưng những vấn đề mấu chốt nhất như ‘phim bom tấn’, ‘đầu tư cao’, ‘nam nhân vật chính’ thì không còn là bí mật gì nữa.

Hôm ấy Aina vận một bộ quần áo màu tím, cô vừa đứng trước gương sửa sang lại chiếc khăn quàng trên cổ, vừa im lặng suy nghĩ: dự án lớn, lại thêm hứa hẹn nam chính. Như vậy rõ rồi, chắc chắn là bọn họ vung tiền đầu tư một bộ phim lớn, sau đó giúp Giang Hưng ngồi lên vị trí nhân vật chính.

Nếu quả thật như thế, số tiền bỏ ra chắc chắn không ít. Nếu muốn trở thành nhà đầu tư chính, hay thậm chí là duy nhất, số vốn cơ bản chắc chắn phải trên trăm vạn, còn nếu muốn mua đứt vai chính, có khi còn lên đến hai, ba trăm…

Nếu hợp đồng này lộ ra, có lẽ không ít kẻ còn cười nhạo Chế tác Long Thiên là đồ ngu vung tiền như rác cho xem.

Nhưng bọn họ có thật sự ngu ngốc không?

Giang Hưng đã tham gia hai phim điện ảnh, đều đóng những vai quan trọng, ai biết sau này cậu ta còn tiếp tục tham gia những dự án điện ảnh tầm cỡ như vậy nữa hay không?

Đây là chuyện hoàn toàn có thể.

Dù sao, đạo diễn hiện tại của ‘Thương nghiệp hợp tác’ – Cao Thiên Phương cũng không phải loại người vô danh tiểu tốt.

Trong giới này không có cái gì gọi là trùng hợp hay may mắn.

Aina lấy tay quệt đi vết son trên môi.

Chỉ có tiền và tiền, thật nhiều tiền mới quyết định cho hết thảy!

Không có gì phải nuối tiếc, dù sao phía mình cũng không đủ khả năng đầu tư điện ảnh cho Giang Hưng… Xem ra nếu không có gì bất ngờ, Giang Hưng sẽ sớm gia nhập Chế tác Long Thiên.

Nghĩ như vậy, Aina lại đến bên bàn làm việc, tìm kiếm hồ sơ của Giang Hưng, sau khi đánh một dấu X thật to lên đó, cô lập tức ném nó vào máy cắt giấy, động tác của Aina dứt khoát như thể ném đi một món đồ đã không còn giá trị.

Ba giờ sau.

Các hạng mục đề cử cho Liên hoan phim điện ảnh sinh viên Bắc Kinh được công bố.

Trong đó số các vai diễn được đề cử ở hạng mục diễn viên phụ, có tên Vạn Nguyên Quân của ‘Khách điếm Quy Nhân’.

Lại thêm ba tiếng sau, Aina lại nhận được một tin tức khiến cô kinh ngạc đến chết lặng!

Giang Hưng đã xác định được đối tượng ký hợp đồng.

Là công ty quản lý trước đây của anh – Giải trí Huy Hoàng!

Không sai, không phải là Tiên Phong Online có mạng lưới quan hệ rộng lớn, hay Chế tác Long Thiên có tương lai đầy hứa hẹn, mà là một công ty xưa nay không có mấy tiếng tăm, vốn chỉ là khách qua đường trong giới – Giải trí Huy Hoàng!

Đây là trò đùa ư?

Gần như cùng lúc, Aina và Lữ Mãn Sơn đều nhận được tin này.

Bọn họ suýt chút nữa phun một búng máu: Đùa gì vậy, Giải Trí Huy Hoàng ư? Công ty chúng tôi có thành ý như vậy, điều kiện so ra kém Huy Hoàng chỗ nào! Đầu óc của cậu ta nhất định là bị lừa đá rồi!!

Mà người được cho là vừa bị lừa đá là Giang Hưng hiện đang ngồi trong văn phòng của Trần Lương.

Ngày hôm nay, anh đã nhận tin mình được đề cử giải thưởng, đồng thời ký kết với công ty một hợp đồng hoàn toàn khác biệt so với đời trước.

Anh nhấp một ngụm Whiskey, cùng Trần Lương trò chuyện.

Trần Lương cười nói: “Cảm giác thế nào?”

“À ——” Giang Hưng đáp, “Chắc là… có chút hoài niệm.”

“Nghĩa là sao?” Trần Lương nhíu mày hỏi.

“Cảm giác của một người đàn ông khi từ người yêu trở thành chồng người khác.” Giang Hưng hớp một ngụm rượu, sau đó cười nói, “Ông biết mà.”

Trần Lương quả thật hiểu!

Ông chỉ cười trừ, sau đó quay về bàn, mở ngăn kéo lấy ra một tập văn kiện ném cho Giang Hưng: “Được rồi, nếu cậu đã ký hợp đồng, quảng cáo này tôi cũng nên đưa cậu.”

“Còn giấu chiêu à.” Giang Hưng vui đùa một cậu, anh đặt ly thủy tinh xuống, cầm lấy xấp tài liệu, “Là quảng cáo gì vậy?”

“Tôi đương nhiên là phải cầm chừng, nếu không chỉ sợ mất cả chì lẫn chài.” Trần Lương giải thích, sau đó chuyển đề tài, “Hợp đồng quảng cáo này là tôi xem xét lâu rồi. Trước mắt, cậu chưa đủ danh tiếng để đại diện cho những dòng sản phẩm xa xỉ, nhưng những hàng hóa bình dân như đồ ăn vặt hay dụng cụ làm bếp thì đều trong tầm tay cả.”

Về phần đồ dùng làm bếp, Giang Hưng có được hạng mục quảng cáo cũng là nhờ trước đây anh từng diễn ‘Bác sĩ trẻ’.

‘Bác sĩ trẻ’ là phim về đề tài y tế, mà dụng cụ y tế thì đương nhiên không cần ngôi sao ra mặt quảng cáo. Nhưng lúc ấy nương nhờ danh tiếng của bộ phim này, Trần Lương đã thay mặt Giang Hưng lựa chọn một hợp đồng quảng cáo dụng cụ cắt gọt… Sau một năm, lượng tiêu thụ của loại sản phẩm này đã tăng trưởng 7% so với cùng kỳ năm trước.

Tốc độ tăng trưởng gần 10%! Quả thật không thể tin nổi! Đây đúng là chuyện vui ngoài ý muốn!

Vì thế từ đầu năm nay, công ty kinh doanh nọ đã dựa theo giá trị hiện tại của Giang Hưng mà đưa ra hợp đồng mới, trong đó sẵn sàng chi trả cho anh mức thù lao gấp năm lần hiện tại, đồng thời ký kết thời gian ba năm.

Giang Hưng xem xét tập văn kiện, phát hiện đây là hợp đồng quảng cáo nước khoáng.

Trần Lương đứng bên cạnh nói: “Thị trường đồ ăn vặt có thể nói là có sức ảnh hường hàng đầu đối với giới trẻ. Công ty nước giải khát này có đại lý khắp toàn quốc, là thương hiệu mà người người đều quen thuộc. Tôi đã tìm hiểu qua, bọn họ rất chú trọng khâu quảng cáo sản phẩm, điều cậu cần nhất lúc này là sự công nhận của đại chúng. Cho đến khi cậu có chỗ đứng nhất định bên mảng điện ảnh, phải có càng nhiều người biết đến cậu càng tốt, ít nhất cũng phải quen mặt —— Nếu làm được như vậy, thì đến khi phim của cậu được phát hành, danh tiếng của cậu cũng đã vững chắc, đó mới là kế phát triển lâu dài!”

Khi Trần Lương còn đang thao thao giải thích, ánh mắt Giang Hưng một lần nữa rơi xuống nội dụng văn kiện.

Đây là quảng cáo Nước khoáng Trì Việt.

Khó trách Trần Lương nói sản phẩm này phổ biến toàn quốc, đây quả thật là một thương hiệu hết sức quen thuộc, slogan nổi tiếng “Tương lai trong tay, Trì Việt ta có” chính là khẩu hiệu của hãng nước khoáng này.

Có điều, trước đây Giang Hưng hầu như đều dùng nước đóng chai do công ty cung cấp, anh hầu như quên mất hương vị của loại nước khoáng Trì Việt này như thế nào.

Giang Hưng ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn đến chai nước màu xanh đặt trên góc bàn làm việc của Trần Lương, có dán hai chữ ‘Hàng mẫu’.

Trần Lương thấy vậy, cầm chai nước ném qua cho Giang Hưng: “Cậu muốn uống thử? Nước khoáng nào mà chả giống nhau, không phải à?”

“À…” Giang Hưng hớp một ngụm, rồi lại hớp một ngụm.

Sau đó anh nói: “Không đâu, mùi vị khác nhau rất lớn mà? Mỗi loại nước khoáng lại có một hương vị riêng.”

“…” Trần Lương.

“?” Giang Hưng.

“… Cậu nói thật đấy à?” Trần Lương.

“Đương nhiên?” Giang Hưng.

“… Được rồi, cậu đi đi.” Trần Lương cảm thấy mình và cậu ta hoàn toàn không có tiếng nói chung.

Giang Hưng bị người trong phòng đuổi ra ngoài. Trên đường về, anh nhận được điện thoại của Lục Vân Khai.

Lục Vân Khai vui vẻ thăm hỏi: “Giang ca này, em nghe nói anh ký hợp đồng rồi hả?”

“Rồi.”

“Có vẻ như anh làm nhiều người bất ngờ lắm!”

“Cậu cũng đi nghe ngóng mấy chuyện này cơ à?” Giang Hưng buồn cười hỏi lại.

“Đúng là thế mà.” Lục Vân Khai ngẫm nghĩ, rồi nói, “Tuy em cũng không biết tại sao anh lại chọn Huy Hoàng, nhưng chắc chắn là anh có lý do chính đáng. Em không hiểu nổi, rõ ràng đây là chuyện riêng của anh, thế mà nhiều người vẫn thích đi bao đồng như vậy.”

Hai người đang hàn huyên một lúc thì Lục Vân Khai đột ngột nói, “Đúng rồi Giang ca, em có chuyện muốn hỏi…”

“Chuyện gì?” Tâm trạng Giang Hưng lúc này rất thoải mái, anh nghe Lục Vân Khai nói: “Là vầy, em muốn hỏi một chuyện, khi anh đóng phim, có bao giờ anh cảm thấy bản thân mình không thoát khỏi trạng thái? Trong nháy mắt sẽ cảm thấy mình chính là nhân vật trong phim?”

Bước chân Giang Hưng chợt dừng lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.