Thuần Chủ

Chương 15: Tính tình



#editor: May18

#Fb: Tra nữ sa điêu

(●"ω`●)

"Không ngờ Tần tiên sinh chơi golf tốt như vậy." Diệp Lâm tán dương, Tiếu Mân ở bên cạnh cũng chêm lời phụ hoạ.

Nhưng Tần Mặc lại chỉ ngoái đầu nhìn Trì Nghiên, dường như đang đợi cô cất lời.

Chợt, một hình ảnh mơ hồ bỗng hiện lên rõ nét trong đầu, Trì Nghiên thoảng thốt nhìn thấy Tần Mặc cũng vung gậy giống như vừa rồi, có điều, đường bóng xinh đẹp ấy lại lọt vào một mảnh hồ nước ——

Sau đó cô thấy chính mình cười cợt, nụ cười chế giếu không chút che dấu.

Đây là chuyện khi nào? Tại sao cô lại chanh chua như vậy?

"Em hơi khát, muốn gọi chút nước uống, anh muốn gì không?" Đầu Trì Nghiên có phần choáng váng, bỗng đối diện với tầm mắt của Tần Mặc, đành phải chuyển đề tài.

"Nước khoáng." Tần Mặc trầm giọng trả lời.

Trì Nghiên "vâng" một tiếng rồi quay đầu đi mua đồ uống, Tiếu Mân thấy vậy gọi lại cô, "Tôi đi với cô."

Hai người phụ nữ rời đi, để lại hai người đàn ông tiếp tục đánh golf ở đằng kia, nói truyện phiếm.

"Không ngờ Tần tiên sinh nhà cô lại trẻ tuổi và đẹp trai như thế."

Trước kia Tiếu Mân cảm thấy có thể gặp được người như Diệp Lâm đã là khó được trên đời, không dự liệu được hôm nay vừa thấy Tần Mặc, lão Diệp nhà mình thế mà hoàn toàn không so sánh được.

Dọc đường đi cô thẳng thắn biểu đạt sự ngưỡng mộ với Tần Mặc, cũng hỏi hai người bọn cô quen biết nhau như thế nào, Trì Nghiên trả lời rất là có lệ, phần lớn đều là cười cười mà cho qua.

Lúc hai người trở lại sân bóng, những chủ doanh nghiệp khác trong khu chung cư cũng lục tục tới rồi.

Bởi vì là thi đấu theo lời mời, kỳ thật chủ bất động sản chỉ gửi 20 chiếc thiệp mời.

Có điều khách quý bất kể là nam hay nữ nhận được thiệp mời, đa số đều là kéo theo người đi cùng, trong đó có chút người là vợ chồng danh chính ngôn thuận, có chút lại khó mà nói, cũng rất có thể giống như quan hệ của Tần Mặc và Trì Nghiên như vậy.

Mặc kệ là như thế nào, sân thi đấu vẫn nháo nhiệt là được.

Đúng 10 giờ, cuộc thi chính thức khai mạc.

Nói thì là vậy, đánh một trận golf là 18 lỗ, chia làm hai trận, mỗi trận 9 lỗ.

Nhưng để hoàn thành 18 lỗ thì cũng phải mất đến 4-5 giờ đồng hồ, như thế thì mệt mỏi, vì thế chủ nhà áp dụng giải 9 lỗ, không đến 2 giờ đã kết thúc.

Để tránh cho mọi người không bị mất mặt, ngoại trừ á quân quý quân thì còn trao vô vàn giải khác nữa, nào thì giải cho người có khoảng cách xa nhất, gần cột cờ nhất, giao tranh tốt nhất, ăn mặc tốt nhất, vân vân, dường như chỉ cần đến thì tất cả đều có giải, không có ai không có.

Song, về phần thưởng, cái gì mà gậy golf linh tinh, đều chỉ là tỏ vẻ một chút mà thôi, nhóm chủ doanh nghiệp coi đó là việc vui, cũng không quá tích cực cạnh tranh.

Sau trận đấu, đoàn người đến khách sạn ăn cơm trưa.

Khách sạn thuộc loại dã ngoại nên nghe nói thức ăn của nhà ăn ở đây đều là từ nông trường hữu cơ gần đó, thậm chí còn là những nguyên liệu ở trong rừng núi hoãng dã. Nhưng hương vị ư, Trì Nghiên cảm thấy chẳng có gì đặc sắc, còn chẳng bằng dì nấu cơm ở nhà.

Sau khi ăn xong nhóm người lại tổ chức cuộc phẩm rượu ở hành lang khách sạn.

Chủ bất động sản đã sớm giao cho người quản lý khách sạn chuẩn bị mấy bình rượu ngon cho mọi người đánh giá, giữa cuộc, cũng không biết là ai hỏi Tần Mặc một câu: "Tần tiên sinh cảm thấy rượu này thế nào?"

"Khá tốt." Tần Mặc trả lại một câu ngắn gọn.

Đối phương như chưa từ bỏ ý định mà hỏi tiếp: "Tần tiên sinh cảm thấy tốt ở chỗ nào?"

Trì Nghiên không nhịn được mà nhìn qua, người hỏi đúng là gã đàn ông bị Tần Mặc vô tình phản bác một câu trong lúc đàm luận đầu tư ở bữa tiệc trưa nay. Đối phương chơi golf cũng kém hơn Tần Mặc.

Trì Nghiên không khỏi cau mày, lòng ganh tị, xem ra dù nam hay nữ ai cũng đều có.

Trên thực tế, tuy nói những bình rượu này đều là vang đỏ trân quý, nhưng vỏ bình đã được che lại không để mọi người nhìn được, chính là vì muốn mọi người bình phẩm, càng khách quan càng cụ lạc thú.

Thứ như rượu vang đỏ này, chỉ cần nhìn vỏ chai mọi người ít ra cũng có thể căn cứ thông tin sản xuất mà tuỳ tiện thêm nếm vài câu, nhưng giờ vỏ bị đã che lại, vậy thì đã khác...

Tần Mặc quay đầu nhìn Trì Nghiên: "Em thấy sao?"

"Em cảm thấy?" Trì Nghiên lắc lắc ly rượu, chất lỏng màu ruby chóng vánh trong ly, ngửi sâu một hơi sau đó nhấp một hớp, làm nó đảo hai vòng trên đầu lưỡi, nuốt xuống, chậm rãi mở miệng, "Em cảm thấy khá tốt."

Tuy không có ký ức, nhưng dường như tri thứ ấy vẫn luôn đọng lại trong đầu, không giống golf, bởi vì tiểu não của cô từng chịu tổn thương nên rõ ràng cô cảm thấy rất quen thuộc nhưng lại không thể nào chơi...

Phẩm rượu, rất nhanh Trì Nghiên đã tìm được cảm giác.

"Độ trong tươi sáng, mùi hương mê người: Có mùi của dầu đào, quả hạnh, chanh và quả hạnh nướng, cũng kèm cả gợn bọt lăn tăn... rượu sánh, hương vị đậm đà, mạnh mẽ..." Trong đầu Trì Nghiên chợt hiện lên một dòng tên, chẳng qua không quá xác định, chỉ hời hợt nói, "Là loại kinh điển xứ Burgundy, rất có tiềm lực để trưng bày."

Không nói quá chi tiết, cô nói tương đối ngắn gọn, khái quát, nhưng rõ ràng ánh mắt của những người đàn ông ở đây lại bắt đầu khác thường.

Đặc biệt là khi họ nhìn thấy bên cạnh chủ bất động sản người quản lý liên tục gật đầu.

Trì Nghiên còn khó hiểu, nhưng không biết ai bông khen một câu "Tần tổng quả nhiên lợi hại", lúc này Trì Nghiên mới phản ứng lại được: Cho dù là tầng lớp nào đi nữa, tất cả cũng đều có sự ganh đua, càng có tiền càng là thế này.

Đừng nhìn hiện giờ mọi người hoà khí ngồi cùng nhau ở đây, trong lòng có khi đang không ngừng phân cao thấp với nhau đâu, so công ty, so tài sản... Cũng có thể là so người phụ nữ bên cạnh mình.

Nếu những lời này do Tần Mặc nói ra, mọi người có lẽ sẽ chỉ cảm thấy phẩm vị của anh tốt mà thôi.

Nhưng nếu những lời này do người phụ nữ bên người anh nói, họ sẽ cho rằng đến ngay cả người phụ nữ của mình đều được dạy dỗ hiểu chuyện như thế, phẩm vị còn hiểu rành rọt đến vậy, vậy thì câu chuyện đã khác...

Ý thức được điều này, Trì Nghiên bỗng cảm thấy có chút khó chịu. Đặc biệt là khi cô nhìn qua bên kia, chỗ Tiếu Mân ngồi bên cạnh Diệp Lâm, cô ta chính là gợi cảm mà thành thạo châm xì gà cho ông ta —— Cô ta không sử dụng bật lửa mà dùng que diêm, sau khi đánh lửa, đợi vài giây cho lưu huỳnh tán đi mới đưa xì gà hơ trên ngọn lửa, xì gà bắt lửa đều, sau đó dập diêm, nhẹ nhàng ném vào gạt tàn thuốc.

Từ đầu đến cuối vô cùng thành thạo, nhưng mà Diệp Lâm lại nhường xì gà đã châm đó cho người đàn ông đang nói chuyện cùng mình ở bên cạnh.

Rõ ràng bọn họ đều có thể tự mình làm những việc đó, nhưng cố tình muốn mượn tay phụ nữ hầu hạ——

Cảnh tượng ấy khiến Trì Nghiên chợt nhận rõ giá trị của mình: Chẳng qua cũng chỉ là thứ hàng hoá treo bên người được những tên đàn ông đem ra khoe khoang, một thứ hàng hoá mà thôi.

"Tôi có chút không thoải mái, muốn trở về nghỉ ngơi một chút." Không thể ở đây thêm nữa, Trì Nghiên buông ly rượu nói với Tần Mặc.

Nói rồi cô đứng dậy ly tịch. Lúc ấy Tần Mặc còn đang nói chuyện với người ở bên cạnh, chờ hắn quay đầu lại, Trì Nghiên đã băng qua đám người, bước nhanh khỏi hành lanh đại sảnh.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.