Vừa rồi mình thực sự không nghe nhầm.
Thật sự có người gọi tên cô, mà người đó chính là Cố Nghiêu Dã.
Thấy cô quay người lại, khí thế u ám trên người người đàn ông lặng lẽ tan biến.
Anh chỉ muốn hỏi Giang Tĩnh Nguyệt tại sao cô lại đến đây, có phải có chuyện gấp đến tìm anh không.
Nhưng chợt nhận ra một vấn đề nghiêm trọng khác.
Lúc này anh... Nửa người trên trần trụi ngâm mình trong bể bơi.
Bị bao vây bởi một nhóm phụ nữ...
Bức tranh này nhìn thế nào cũng khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.
Vì vậy, Cố Nghiêu Dã nghĩ, tốt hơn là nên giải thích tình hình hiện tại trước, kẻo Giang Tĩnh Nguyệt lại càng hiểu lầm anh.
Không ngờ, anh còn chưa kịp sắp xếp lại lời nói, người phụ nữ trên bờ mặc áo sơ mi xanh nhạt, quần jean đen, xách một chiếc túi màu trắng đã lên tiếng trước: “Tôi có chuyện muốn tìm anh.”
Giang Tĩnh Nguyệt vừa nói vừa lấy túi hồ sơ từ trong túi ra.
Thấy sự chú ý của Cố Nghiêu Dã vẫn dồn về phía mình, cô vội vàng nói tiếp: “Tôi tới đây để hủy bỏ hôn ước.”
Vừa mới dứt lời, party bể bơi tự dưng yên tĩnh lại, ngay cả âm nhạc trên sân khấu cũng bị tắt tiếng, gần như không có tiếng động.
Điều này chắc chắn là chuyện tốt với Giang Tĩnh Nguyệt.
Thừa dịp sự im lặng và lợi dụng sự chú ý của mọi người, cô muốn phá vỡ hôn ước với Cố Nghiêu Dã trước mặt mọi người.
Một lúc sau, Giang Tĩnh Nguyệt lấy túi tài liệu có chứa thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần từ trong túi xách của mình ra, cầm nó trong tay, hơi giơ lên.
Ánh mắt cô rơi vào người đàn ông trong nước: “Đây là lợi ích mà anh muốn.”
Nói xong, Giang Tĩnh Nguyệt ném tài liệu ra ngoài, hướng về phía Cố Nghiêu Dã, tính toán khoảng cách lực đạo: “Để đền bù, tôi sẽ đưa cho anh 10% cổ phần của tập đoàn Hối Giang.”
Sau khi cô nói xong, Cố Nghiêu Dã trong bể bơi men theo đường vòng cung của túi hồ sơ đưa tay ra bắt lấy.
Tài liệu không bị rơi xuống nước.
Điểm mà Giang Tĩnh Nguyệt ném đi vừa vặn, nằm trong phạm vi đỡ được của Cố Nghiêu Dã.
Nó chỉ là một túi đựng hồ sơ, vài trang giấy nhẹ bẫng.
Khi rơi vào tay Cố Nghiêu Dã, lại giống như nặng ngàn cân, trái tim anh nặng trĩu.
Sau khi nhận được hồ sơ, người đàn ông hơi sững sờ.
Hoàn toàn không nghĩ tới, Giang Tĩnh Nguyệt sẽ sử dụng cổ phần của tập đoàn Hối Giang để thỏa thuận với anh.
10% cổ phần của Tập đoàn Hối Giang... Cô vì Chu Thỉ, cũng bỏ ra đủ vốn liếng đấy chứ.
Nghĩ đến đây, trong lòng của Cố Nghiêu Dã giống như bị một tảng đá lớn đè xuống, nặng nề ngột ngạt, gần như không thở nổi.
Anh cụp mắt xuống, trầm ngâm hồi lâu mới nén được cảm giác khó chịu trong lòng.
Sau đó người đàn ông khẽ nâng cằm, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Giang Tĩnh Nguyệt trên bờ một lúc, cười nhẹ, giọng điệu thoải mái nói: “Được.”
Lần này đến phiên Giang Tĩnh Nguyệt sửng sốt.
Cô không ngờ rằng Cố Nghiêu Dã sẽ đồng ý dễ dàng như vậy, còn tưởng rằng anh có lẽ sẽ làm khó cô thêm chút nữa.
Vậy mà... Một lời đồng ý?!
Tục ngữ nói, có chuyện khác thường thì nhất định phải có quỷ.
Không phải anh có tính toán khác đó chứ?
Ngay khi Giang Tĩnh Nguyệt đang bàng hoàng, Cố Nghiêu Dã đã lên bờ.
Có lẽ lúc anh xoay người lên bờ, sắc mặt anh quá mức u ám, ánh mắt anh liếc nhìn Tô Dĩ Phàm cũng đầy tức giận, nên khi anh vừa lên bờ, Tô Dĩ Phàm đã thức thời đưa một chiếc khăn sạch đến, phủ lên cho người đàn ông.
“Anh Dã …” Tô Dĩ Phàm muộn màng nhận ra rằng mình vừa rồi đã đi quá xa.
Bởi vì ánh mắt Cố Nghiêu Dã liếc nhìn cậu ta, như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
Cố Nghiêu Dã chỉ liếc nhìn Tô Dĩ Phàm một cái, sau đó quấn mình trong chiếc khăn tắm, đi thẳng về biệt thự dọc theo con đường bên hồ bơi.
Tay trái cầm góc túi tài liệu, lúc rời đi còn không quên nhắc nhở Giang Tĩnh Nguyệt đang ngẩn người ở bên kia: “Đi thôi, tìm một chỗ yên tĩnh, ký hiệp nghị.”
Cái gọi là nơi yên tĩnh.
Ý tứ là nói với mọi người có mặt rằng không ai được phép làm phiền.
Giang Tĩnh Nguyệt không nghĩ sâu xa tới vậy, cô chỉ cảm thấy nếu người đàn ông này đã thẳng thắn như vậy, cô không thể bỏ lỡ cơ hội.
Cho dù có hang rồng hang hổ chờ đợi, cô cũng phải xông vào một lần
Cô siết chặt dây đeo vai của chiếc túi, do dự một lúc rồi hít một hơi, bộ dạng thấy chết không sờn đi theo Cố Nghiêu Dã.
Về phần Cố Nghiêu Dã đang đi phía trước không xa.