Trong lòng Giang Tĩnh Nguyệt ngột ngạt khó chịu như có tảng đá đè nặng lên.
Thấy cô hồi lâu không nói chuyện, Cố Nghiêu Dã mơ hồ đoán được cô đang nghĩ gì.
Biết lúc này trong lòng Giang Tĩnh Nguyệt nhất định rất nặng nề, người đàn ông cố ý trêu chọc cô nói: “Nhìn bộ dạng của em, chẳng lẽ là hối hận rồi?”
Giang Tĩnh Nguyệt ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của anh.
Người đàn ông cười sâu sắc, tiếp tục nói: “Hối hận vì không hy sinh bản thân để thành toàn hạnh phúc riêng của em trai em và em gái tôi?”
Giang Tĩnh Nguyệt: “...”
Dù cảm thấy áy náy nhưng cô không hối hận.
Dù sao, bất kể ai kết hôn, đó cũng là hy sinh.
Hơn nữa cô ấy cảm thấy áy náy không phải rất bình thường sao?
Ngược lại cái bộ dạng không tim không phổi này của Cố Nghiêu Dã, mới không bình thường ấy.
“Anh cứ như vậy trơ mắt nhìn em gái mình biến thành vật hy sinh giữa hôn ước hai nhà sao?”
Giang Tĩnh Nguyệt cau mày.
Theo ý kiến của cô, khi Giang Thuật và Cố Tri Vi kết hôn, trong lòng cô càng đau lòng cho Cố Tri Vi hơn.
Dù sao thằng nhóc Giang Thuật kia từ nhỏ đã lạnh lùng, bất kể xảy ra chuyện gì, nócũng sẽ không quá quan tâm.
Ngay cả khi nó kết hôn với người mà mình không thích, khẳng định thái độ nó cũng thờ ơ, sẽ không phản kháng quá nhiều.
Cố Tri Vi thì khác.
Giang Tĩnh Nguyệt luôn rất thích cô nhóc này.
Thông minh, mềm mại, đáng yêu, ngọt ngào, rất làm người khác ưa thích.
Cô luôn cảm thấy cô bé xứng đáng với một người tốt hơn, một người đàn ông yêu cô ấy thật lòng, nghiêm túc nói chuyện cưới gả.
Thấy Giang Tĩnh Nguyệt quan tâm đến Cố Tri Vi, Cố Nghiêu Dã cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Cuối cùng, anh vẫn có chút ghen tị, trong lòng chua xót: “Con nhóc tự nguyện đó, tôi đã từng thuyết phục nó.”
Anh thậm chí còn nói với Cố Tri Vi nếu cô ấy không muốn kết hôn, người anh trai này có thể giúp cô ấy trốn ra nước ngoài.
Nhưng Cố Tri Vi đã từ chối.
Từ nhỏ cô ấy đã hiểu chuyện nhu thuận, đáng yêu, được mọi người thích.
Trên thực tế, nếu cô bé thực sự không muốn kết hôn gả cho Giang Thuật, cô bé chỉ cần tìm ông nội khóc lóc rồi làm nũng, chuyện này cũng không phải không thể vãn hồi.
Nhưng chính cô bé đã đồng ý với điều đó.
Mặc dù không biết lý do, nhưng Cố Nghiêu Dã có thể thấy Cố Tri Vi không hề kháng cự chuyện hôn ước này.
Giang Tĩnh Nguyệt cũng tỏ ra ngạc nhiên, cô không ngờ rằng Cố Tri Vi sẽ tự nguyện.
Mặc dù cô không hiểu suy nghĩ của Cố Tri Vi, nhưng cũng không hỏi nhiều nữa.
Tình cờ lúc này Cố Tri Vi xuất hiện trên tầng hai của biệt thự, trên ban công phòng ngủ của cô ấy.
Từ chỗ đó, cô ấy có thể nhìn thấy Cố Nghiêu Dã và Giang Tĩnh Nguyệt đang trò chuyện với nhau trong sân.
Cái gì nên nói cũng đã nói xong, Giang Tĩnh Nguyệt định quay trở lại trong nhà, nói lời tạm biệt với ông nội Cố, cô phải đi về rồi.
Không ngờ vừa quay người, cô đã bị Cố Tri Vi đang đứng trên ban công tầng hai chặn lại: “Chị Tĩnh Nguyệt, chị có muốn lên phòng em xem không?”
“Em có thứ tốt muốn cho chị xem.”