Lâm Bị không trả lời, Giang Tĩnh Nguyệt cũng không gọi nữa, cô nghĩ mình nên đi lên tầng trước, vào phòng chờ người đàn ông tới.
Chu Thỉ sống ở tầng bốn, đèn trong hành lang hình như bị hỏng, Giang Tĩnh Nguyệt giẫm hai lần nhưng đèn cảm biến không bật.
Cô không còn cách nào khác đành bật đèn pin của điện thoại di động, rồi lấy chìa khóa mở cửa.
Ánh sáng trắng lạnh lẽo của đèn pin rơi xuống mặt đồng hồ bên trái của Giang Tĩnh Nguyệt, phản chiếu một quầng sáng hơi chói mắt.
Cô nhắm mắt lại, chìa khóa đã tra vào ổ thành công.
Một tiếng uỵch vang lên, cánh cửa bật mở.
Lúc này Giang Tĩnh Nguyệt đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh, tóc gáy dựng đứng, cảm giác nguy cơ chưa từng có khiến cô theo bản năng muốn quay đầu lại.
Nhưng không ngờ người lặng lẽ xuất hiện sau lưng cô lại di chuyển nhanh hơn, bịt lấy miệng và mũi cô từ phía sau.
Người đàn ông dùng sức đè lên lưng Giang Tĩnh Nguyệt, trong tay là một chiếc khăn tay chứa đầy ether[1], bịt chặt miệng và mũi của cô...
[1] ether: thuốc gây mê
Giang Tĩnh Nguyệt kêu lên hai tiếng, cố gắng giãy giụa, nhưng đột nhiên cô cảm thấy chóng mặt, choáng váng, hoa mắt, toàn thân không còn sức lực... ngay cả ý thức cũng đang dần tiêu tán từng chút một.
Vào giây phút cuối cùng, Giang Tĩnh Nguyệt dùng hết sức dẫm lên mu bàn chân của người đàn ông.
Sau đó, cô nghe thấy một giọng nam kêu đau đớn, bàn tay đang bịt miệng và mũi của người đàn ông theo bản năng buông ra.
Giang Tĩnh Nguyệt nhân cơ hội chống lên bức tường hành lang lạnh lẽo lảo đảo chạy xuống, sử dụng lý trí còn sót lại của mình để nghĩ cách tự cứu.
Hy vọng duy nhất lúc này là cư dân của tòa nhà...
Ngôi nhà mà Chu Thỉ thuê là một khu dân cư rất lâu đời.
Ngôi nhà đối diện anh trống không, không có người ở.
Ngược lại, trên lầu có một cặp vợ chồng già.
Giang Tĩnh Nguyệt đặt hy vọng vào họ, nhưng cô đã đánh giá thấp hiệu quả của ether. Mới đi được nửa bậc thang, chân đã nhũn ra, không đứng dậy nổi nữa...
Ngay cả tiếng kêu cứu của cô cũng trở nên vô cùng yếu ớt.
Đêm tối, màn mưa đang có dấu hiệu ngớt dần.
Cố Nghiêu Dã ngồi nhàn rỗi trong quán bar Dục Sắc hồi lâu, cuối cùng quyết định về nhà.
Sau khi ra khỏi quán bar, anh lái chiếc Ferrari màu cam đi về vùng ngoại ô phía Tây.
Đến thời điểm này, chỉ có đèn tín hiệu giao thông trong khu đô thị là vẫn hoạt động bình thường.
Xe của Cố Nghiêu Dã dừng lại ở ngã tư đèn giao thông trong mưa.
Vào thời điểm đó, một chiếc Range Rover Evoque sơn màu đỏ thẫm đang đỗ ở lối đi bên cạnh anh.
Có lẽ màu sắc và kiểu dáng của chiếc xe đó khá giống với của Giang Tĩnh Nguyệt nên Cố Nghiêu Dã cố ý nhìn thêm một cái.
Dù sao, xe của Giang Tĩnh Nguyệt cũng đang sửa chữa, nói không chừng thực sự là xe của cô ấy thì sao?
Nhưng nghĩ lại, Cố Nghiêu Dã cảm thấy không thể.
Dù sao đây cũng là đường đến ngoại ô phía tây, Giang Tĩnh Nguyệt tan làm muộn như vậy cũng nên về nhà nghỉ ngơi.
Cho dù đi ngược mười nghìn bước, nếu cô đột nhiên muốn quay về nhà cũ nhà họ Giang, cũng nên lái xe về hướng ngoại thành phía đông.
Ngay khi người đàn ông cảm thấy mơ hồ khó hiểu, anh chỉ nhìn thấy một chiếc ô tô mà cũng có thể nghĩ đến Giang Tĩnh Nguyệt, ánh mắt của anh xuyên qua màn mưa, rơi xuống phụ lái chiếc Range Rover Evoque trên làn xe bên cạnh.
Trong mơ hồ, Cố Nghiêu Dã nhìn thấy một bóng người ngồi bên cạnh ghế phụ, mặc dù người đó không di chuyển, nhưng anh cảm thấy rất giống Giang Tĩnh Nguyệt.
Đúng vào lúc này, đèn xanh bật sáng.
Chiếc Range Rover Evoque đạp ga lao vút đi.
Phản ứng đầu tiên của Cố Nghiêu Dã là nhìn vào biển số của chiếc xe nhưng điều kỳ lạ là chiếc xe đó không có biển số.
Hay đúng hơn, biển số của chiếc xe đó đã bị ai đó cố ý xóa đi.
Đột nhiên, trong lòng Cố Nghiêu Dã dâng lên một dự cảm không lành.
Tuy rằng chỉ liếc mắt nhìn, nhưng anh có thể khẳng định người vừa rồi ngồi bên cạnh phụ lái chính là Giang Tĩnh Nguyệt.
Cho dù không phải Giang Tĩnh Nguyệt, cũng khó có thể tin tưởng có một chiếc xe bị tháo biển số chạy hướng ngoại thành vào nửa đêm.
Huống chi, Cố Nghiêu Dã không dám mạo hiểm, cho dù cuối cùng phát hiện mình xác định nhầm người thì anh cũng phải đuổi theo.
Một nhà máy bỏ hoang ở vùng ngoại ô phía Tây.
Mưa vẫn tiếp tục, cỏ dại đã cao đến nửa người bị đè bẹp, con đường lầy lội khó đi, người đàn ông cõng người phụ nữ chậm rãi từng bước đi về phía nhà máy, đích đến rất rõ ràng.
Bị người ta giội một gáo nước lạnh, Giang Tĩnh Nguyệt mới tỉnh dậy.
Đầu cô đau như búa bổ, đầu óc mơ hồ, thật lâu sau cô mới mở được hàng mi, ngơ ngác nhìn về phía trước.
Trong sự im lặng và bóng tối vô tận, một ngọn đèn pin chói lọi được bật lên.
Ánh sáng trắng lạnh làm cô đau mắt, vô thức muốn nhắm mắt lại.
Nhưng trong khóe mắt, một bóng người lặng lẽ hiện ra.
Khoảnh khắc đó, trái tim của Giang Tĩnh Nguyệt giống như bị băng đâm xuyên qua, tâm trí của cô rõ ràng hơn rất nhiều.
Mặc dù hiệu quả của ether vẫn chưa trôi qua nhưng Giang Tĩnh Nguyệt đã mơ hồ nhớ lại những gì đã xảy ra.
Tố chất tâm lý siêu mạnh khiến cô lập tức bình tĩnh lại, nheo mắt cố gắng thích ứng với ánh sáng của đèn pin, cố gắng nhìn rõ bóng người đứng cách cô không xa.
Từ lần tiếp xúc trước, Giang Tĩnh Nguyệt về cơ bản có thể xác nhận rằng đó chính là tên đàn ông cao lớn đã gây mê rồi trói cô ở đây.