Vẻ ngoài đó ngây thơ, dễ thương khỏi nói.
Giang Tĩnh Nguyệt đúng đang là nhìn người.
Tầm nhìn của cô mơ hồ, không rõ ràng lắm.
Đầu vẫn còn choáng váng, nhìn ai cũng thấy mơ hồ.
Vì vậy, cô phải cố gắng rất nhiều mới có thể nhìn rõ Cố Nghiêu Dã.
Cả người anh mặc đồ đen.
Hai chiếc khuy cổ áo sơ mi buông hờ hững, hơi để lộ xương quai xanh và hầu kết.
Anh có bờ vai rộng, đôi chân dài, dáng người cao ráo, cân đối hoàn hảo.
Giang Tĩnh Nguyệt nhìn một chút, đầu không thể chuyển động, chỉ còn lại sự ngưỡng mộ đơn thuần nhất của phụ nữ đối với người đàn ông có vóc người đẹp.
Cô nhìn thấy Cố Nghiêu Dã đang đi về phía mình, ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh cô.
Sau đó, anh đặt một cốc gì đó lên bàn cà phê, từ từ đẩy nó đến trước mặt cô.
Giọng nói quen thuộc trầm thấp, mỗi từ đều lọt vào tai Giang Tĩnh Nguyệt.
“Vì một tên cặn bã, hành hạ bản thân mình như thế này.”
“Giang Tĩnh Nguyệt, em thật có tiền đồ.”
Cố Nghiêu Dã đẩy một tách trà giải rượu cho Giang Tĩnh Nguyệt, đặt tách còn lại sang một bên, định đợi Lâm Dự Đông đến, để anh ấy tự mình đút cho vợ mình.
Người đàn ông nhìn Giang Tĩnh Nguyệt, ra hiệu cho cô uống trà.
Kết quả, Giang Tĩnh Nguyệt hoàn toàn không hiểu ý anh, ngược lại, cô bất mãn với giọng điệu giáo huấn vừa rồi của anh, bỗng nhiên vỗ bàn.
“Anh không phải cũng là cặn bã sao… Còn không biết xấu hổ nói người khác?” Giang Tĩnh Nguyệt nói đến giữa chừng còn nấc lên một tiếng.
Cô trợn tròn mắt, bộ dáng hung dữ như thể cô không phục những lời anh vừa nói.
Cố Nghiêu Dã bị dáng vẻ của cô làm cho mê mẩn một lúc, sau đó không nhịn được nữa, đưa tay lên môi cười khẽ: “Không phải em nói anh là kẻ phong lưu sao?”
Anh cũng không biết những gì mình nói có đúng không, nhưng khi Giang Tĩnh Nguyệt nói xấu anh trước mặt ông nội Giang, lời nói của cô đúng là có ý này.
Giang Tĩnh Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục trừng mắt nhìn anh, vẫn hung dữ nói: “Có gì khác nhau à?”
Kẻ phong lưu và tên cặn bã có gì khác nhau chứ.
Nụ cười trên khóe môi Cố Nghiêu Dã càng sâu, ánh mắt khẽ động, đảo qua khuôn mặt hồng hào say rượu của cô, không kìm được vươn tay, nhẹ nhàng véo má Giang Tĩnh Nguyệt hai cái.
Giọng anh trầm và mềm hơn một chút, từ tính êm tai, tràn đầy ý cười: “Đương nhiên.”
“Tên cặn bã xấu xí, nhưng kẻ phong lưu lại đẹp trai.”
Cho nên, Chu Thỉ là một tên cặn bã nhưng anh không phải vậy.
“...” Giang Tĩnh Nguyệt bị véo má đặc biệt khó chịu.
Cô giơ tay tát vào tay người đàn ông: “... Tự luyến, không biết xấu hổ.”
Cố Nghiêu Dã bị đánh tay: “...”
Còn có một câu anh chưa nói.
Anh, “Kẻ phong lưu” này còn một mực chờ cái ngoảnh đầu của cô, mười năm như một.
Chu Thỉ có chỗ nào xứng đáng đánh đồng với anh.
Nhưng nhìn khuôn mặt say khướt của Giang Tĩnh Nguyệt, Cố Nghiêu Dã không thể nói ra câu này.
Vì vậy, anh tiếp tục nhéo mặt cô, không hiểu sao giọng điệu hơi tủi thân: “Tôi rõ ràng là đang nói thật… Em nên nghiêm túc nhìn tôi một chút.”
Điều mà Cố Nghiêu Dã không ngờ tới là Giang Tĩnh Nguyệt say xỉn lại thực sự nghe lọt lời anh.
Bởi vì ngay sau đó, người phụ nữ say rượu với đôi má ửng hồng bất ngờ dùng sức đẩy tay anh ra.
Bộp một tiếng giòn giã.
Đôi tay yếu ớt không xương của Giang Tĩnh Nguyệt giống như hai cái vỉ đập ruồi, đột nhiên úp vào má Cố Nghiêu Dã.
Không chỉ vậy, đôi mắt say xỉn của Giang Tĩnh Nguyệt còn tiến lại gần anh.
Cố Nghiêu Dã sợ đến mức tim thắt lại, anh nín thở.
Cũng may, Giang Tĩnh Nguyệt chỉ đến gần anh chứ không làm gì khác.
Đôi môi đỏ mọng đóng mở, giọng điệu mềm mại như sáp, ngọt ngào như cắn mặt của Võ Mỵ Nương: “Được, để tôi chăm chú cẩn thận nhìn xem... Anh rốt cuộc có bao nhiêu đẹp trai!”
''Xem mặt mũi như nào mà tự mãn như vậy?''
Nói xong, Giang Tĩnh Nguyệt nheo mắt lại. thực sự đánh giá khuôn mặt kinh diễm của Cố Nghiêu Dã.
Cô dựa rất gần.
Cố Nghiêu Dã thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở có mùi rượu của cô phả vào hai mặt anh.
Mặt của cô phóng đại trong tầm mắt anh.
Khiến não anh ngừng hoạt động, mất khả năng suy nghĩ ngay lập tức.
Trái tim theo bản năng đập nhanh hơn, như sắp nhảy ra khỏi cổ họng anh.
Dần dần, ánh mắt của Cố Nghiêu Dã tập trung vào đôi môi mím nhẹ của Giang Tĩnh Nguyệt.
Anh lặng lẽ lăn yết hầu, nuốt khan.