Bàn tay mà Giang Tĩnh Nguyệt cắn đã bị cô xem là búp bê để ôm.
Nhìn khuôn mặt say ngủ ngọt ngào của cô, đối với Cố Nghiêu Dã mà nói, điều này còn dày vò hơn cả việc xuống tầng 18 của địa ngục.
Cái cảm giác chỉ có thể nhìn mà không thể chạm, huống chi là ăn, cả đời này anh cũng không muốn trải qua lần thứ hai.
Nếu như lần sau Giang Tĩnh Nguyệt uống say, bất luận thế nào anh cũng sẽ đuổi cô về nhà cũ, tuyệt đối sẽ không mềm lòng đưa cô trở về chỗ ở của mình.
Nếu còn đưa cô về nhà để cô hành hạ mình, anh sẽ là một con chó!
Nghĩ tới đây, Cố Nghiêu Dã ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Nhưng hôm sau trời còn chưa sáng, anh đã tỉnh lại.
Bởi vì bị ép quá lâu mà toàn bộ cánh tay đều tê dại, Cố Nghiêu Dã khó chịu nên thức giấc.
Từ nhỏ đến lớn đã bao giờ anh phải chịu khổ như vậy?
Chỉ có Giang Tĩnh Nguyệt mới có thể khiến anh sẵn sàng chịu đựng nỗi khổ này.
Ngày hôm nay là một ngày nắng đẹp, khí trời mùa thu trong lành, nắng ấm dịu dàng, nhiệt độ thích hợp.
Khi Giang Tĩnh Nguyệt tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, giọng nói khàn khàn, vô cùng khát nước.
Nói cô vì quá khát nên tỉnh cả ngủ cũng không quá đáng.
Sau khi tỉnh lại, Giang Tĩnh Nguyệt đau đầu dữ dội nên không mở mắt ngay lập tức được.
Cô đưa tay lên, chạm vào huyệt đạo trên thái dương, xoa nhẹ một hồi.
Mãi cho đến cảm giác đau đớn trong đầu giảm bớt, cô mới khó khăn nuốt nước miếng, chậm rãi mở mắt ra.
Khi cô đã lấy lại tỉnh táo, một loạt sự việc xảy ra trước khi cô say rượu như một thước phim cũ dần dần chiếu đi chiếu lại.
Và tất nhiên điều Giang Tĩnh Nguyệt chú ý nhất chính là lý do say rượu.
Cho dù cô có dùng rượu để trốn tránh hiện thực trong chốc lát, cũng không thể trốn tránh cả đời.
Sau khi tỉnh táo, vẫn nên nhìn rõ hiện thực.
Nghĩ đến đây, Giang Tĩnh Nguyệt từ từ ngồi dậy.
Cô sờ vào vùng da họng hơi ngứa do khô miệng, nuốt nước bọt cố gắng tiết ra chút nước để làm ẩm cổ họng.
Đáng tiếc cô thật sự thiếu nước, căn bản không vắt ra được, ngược lại cảm giác khô miệng càng mãnh liệt hơn.
Hai chân Giang Tĩnh Nguyệt chống đất ngồi ở mép giường, theo thói quen đi tới tủ đầu giường lấy ly nước.
Cô có thói quen này hàng ngày, buổi tối trước khi đi ngủ sẽ để một cốc nước ở đầu giường, chuẩn bị khi cần đến.
Chủ yếu là bởi vì lười, khát nước cũng không muốn dậy đi vào bếp rót nước.
Nhưng hôm nay tủ đầu giường này hơi khang khác.
Phía trên thiếu ly nước của cô, thậm chí còn không có đồng hồ báo thức Peppa Pig đáng iu nữa.
Điều quan trọng nhất là hình dáng và màu sơn của tủ cũng rất lạ.
Đầu óc Giang Tĩnh Nguyệt trống rỗng, trầm mặc mấy giây.
Sau đó, cô muộn màng nhìn hoàn cảnh xung quanh, cuối cùng nhận ra rằng nơi cô đang ở không phải là phòng ngủ của mình.
Phong cách trang trí chủ đạo của phòng ngủ này là màu xám nhạt, cách bài trí trong phòng rất nam tính, nhìn như phòng của đàn ông.
Sau một thời gian ngắn bối rối, Giang Tĩnh Nguyệt rơi vào hoảng loạn, cảnh giác.
Cô nhớ rõ ràng, trước khi uống say, Trần Thiến Hề nói có thể yên tâm giao chuyện phía sau cho Lâm Dự Đông.
Vậy tối qua Lâm Dự Đông đã bỏ cô ở đâu?
Đây là phòng của ai?
Vô số nghi vấn quanh quẩn trong lòng Giang Tĩnh Nguyệt khiến cô tạm thời quên mất chuyện khô miệng.
Trong phòng không có manh mối nào có thể chứng minh thân phận của chủ nhân căn phòng, vì vậy Giang Tĩnh Nguyệt chọn ra ngoài để xem xét.
Nhưng rất nhanh, sự chú ý của cô lại chuyển sang chiếc áo sơ mi nam trên người mình.
Cúc áo cài sai, cổ áo xộc xệch, để lộ nửa bờ vai.
Tệ nhất là khi cô đứng dậy, cô cảm thấy chiếc quần lót bên trong còn đang tuột ra.
Do dự một lát, Giang Tĩnh Nguyệt hoảng sợ chạy vào phòng tắm.
Khi cô bước ra, mặt cô tái mét.
Rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao cô lại mặc áo sơ mi nam, ngay cả quần áo lót của cô mặc cũng là của nam giới?
Nghi vấn trong lòng Giang Tĩnh Nguyệt ngưng tụ lại như mây đen.
Cô phải mất mười phút để ép mình bình tĩnh lại.
Lục tung căn phòng, Giang Tĩnh Nguyệt tìm thấy quần áo của mình trong tủ quần áo.
Quần áo dường như đã được giặt sạch, còn thoang thoảng mùi bột giặt oải hương.