Sau đó, anh ngăn lại Giang Tĩnh Nguyệt chuẩn bị rời đi, giọng điệu có chút bi thương: “Sau này chúng ta còn có thể làm bạn không?”
Chu Thỉ không biết mình vẫn đang hy vọng điều gì.
Chỉ là trong tiềm thức, anh ta không muốn cắt đứt mọi liên lạc với Giang Tĩnh Nguyệt.
Anh ta không muốn trở thành người xa lạ với cô.
Cũng may, tính cách Giang Tĩnh Nguyệt vẫn luôn rất tốt.
Cho dù không thể là người yêu, cô cũng sẽ không coi Chu Thỉ là kẻ thù.
Hơn nữa đối với Giang Tĩnh Nguyệt mà nói, Chu Thỉ đã giúp cô hai lần quan trọng.
Một lần là khi học đại học anh ta bắt được một tên trộm, anh ta bị gãy chân vì cô; lần khác là vụ án giết người và hiếp dâm hàng loạt cách đây không lâu, anh ta đã cứu cô và Cố Nghiêu Dã.
Đặt mối quan hệ nam nữ sang một bên, Giang Tĩnh Nguyệt vẫn phải báo đáp lòng tốt của Chu Thỉ.
Anh ta muốn tiếp tục làm bạn với cô, đương nhiên Giang Tĩnh Nguyệt không có lý do gì để từ chối.
Vì vậy, cô quay đầu lại bắt gặp ánh mắt cô đơn và buồn bã của người đàn ông, mỉm cười với anh ta rồi gật đầu: “Tất nhiên.”
Dứt lời, Giang Tĩnh Nguyệt chào hỏi: “Đi trước đây.”
Người đàn ông di chuyển đôi chân của mình nhưng cuối cùng anh ta cũng không đuổi theo.
Anh ta không muốn để lại hình ảnh bạn trai cũ dây dưa không ngừng trong lòng Giang Tĩnh Nguyệt.
Vì vậy, khi Giang Tĩnh Nguyệt rời khỏi quán cà phê, Chu Thỉ chỉ đứng ở bàn, lặng lẽ nhìn bóng dáng cô bước ra khỏi quán cà phê, dần dần đi xa.
Sau khi rời khỏi quán cà phê, dưới ánh nắng ban mai Giang Tĩnh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện của Chu Thỉ đã được nói ra, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Vì hôm nay được nghỉ, Giang Tĩnh Nguyệt dự định lập tức vượt qua tất cả khó khăn trong cùng một ngày, trực tiếp trở về nhà cũ tìm ông cụ nói chuyện này.
Cô phải tạo chuyện để làm mới được.
Nếu không, một khi rảnh rỗi, cô sẽ lại nghĩ đến việc mình bị người người khác coi là người thay thế nhiều năm như vậy, ít nhiều vẫn sẽ cảm thấy hơi buồn.
Xác định xong lộ trình, Giang Tĩnh Nguyệt đi đến ven đường đón xe.
Không đợi cô có thể nhìn thấy một chiếc taxi trống, một chiếc Porsche Cayenne màu ngọc lam đã từ từ chạy tới từ phía sau bấm còi về phía cô.
Giang Tĩnh Nguyệt sửng sốt, quay đầu nhìn lại, ánh mắt lướt qua biển số xe một lượt, lúc này chiếc Cayenne mới dừng lại trước mặt cô.
Cửa sổ ghế phụ được hạ xuống, Cố Nghiêu Dã ngồi ở ghế lái cúi người gọi cô: “Lên xe đi.”
Giang Tĩnh Nguyệt nghi ngờ kinh ngạc trong giây lát, mở cửa ghế phụ bước vào.
Rầm một tiếng, cô nặng nề đóng cửa xe lại.
Giang Tĩnh Nguyệt vừa kéo dây an toàn vừa nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái, vẻ mặt nghi hoặc: “Anh vẫn chưa đi đúng không?”
Cố Nghiêu Dã hơi nhướng mày, từ chối cho ý kiến.
“Em muốn đi đâu?” Người đàn ông hỏi.
Giang Tĩnh Nguyệt nhíu mày, nghĩ tớ việc phải trở về nhà cũ đối mặt với ông cụ, cô liền cảm thấy đau đầu: “Trở về nhà cũ đi.”
Cố Nghiêu Dã mỉm cười, ngay lập tức hiểu ý định quay lại nhà cũ của cô.
Giang Tĩnh Nguyệt nhìn anh, ngừng thắt dây an toàn, không hiểu sao cô lại nghĩ đến đề nghị của người đàn ông khi cô đang húp cháo.
Nhưng hiện tại cô cũng không có ý định đem chuyện này nói ra, chỉ tùy ý nhắc tới biển số xe vừa mới để ý, dường như chẳng còn gì để nói.
-深 A·225JJ.
*JJ: Tĩnh Tĩnh
“Biển số xe của anh không phù hợp với tính cách khoe khoang cao điệu của anh chút nào.”
Trên thực tế, Giang Tĩnh Nguyệt hơi tò mò.
Còn tưởng rằng người như Cố Nghiêu Dã, biển số xe sẽ là năm số 6 hoặc năm số 8.
Không ngờ nó lại bình thường đến thế.
Người đàn ông không ngờ cô lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, khóe môi hơi khựng lại, sau đó nghiêng đầu nhìn Giang Tĩnh Nguyệt, ý vị thâm trường nhìn Giang Tĩnh Nguyệt một lúc rồi cười.
Giọng điệu ra vẻ cao thâm: “Biển số xe của tôi đều có ý nghĩa.”
Giang Tĩnh Nguyệt: “Có ý gì?”
Người đàn ông vẫn mỉm cười, vô tình liếc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vừa vặn nhìn thấy Chu Thỉ từ quán cà phê đi ra.