Để bảo vệ riêng tư, cửa sổ và tường ký túc xá của công đoàn Tiêu Hướng đều được làm từ vật liệu đặc biệt, hiệu quả cách âm vô cùng tốt. Đợi Ninh Phi tiến vào, Thành Dương đóng cửa lại, liếc nhìn xung quanh rồi nói: “Tôi giúp cậu đi lấy một bộ ra giường dự phòng, lời ban nãy là nghiêm túc, cậu có thể cân nhắc thử.”
“Lúc ấy cậu có cho tôi cân nhắc không?”
Thành Dương ôn hòa giải thích: “Lúc đó làm thế chỉ để cho Tạ Đồng một câu trả lời. Tuy tôi mong cậu có thể hỗ trợ, nhưng bất luận cậu có bằng lòng ở lại hay không, tôi đều vô cùng cảm kích.”
Ninh Phi nhìn y, hầu kết khẽ chuyển động lên xuống. Hồi lâu, hắn hỏi: “Cậu mong tôi hỗ trợ?”
“Đúng vậy.”
Y cũng không muốn thừa nhận, nhưng sự việc chính là như thế. Từ khi Vũ Tình xảy ra chuyện cho đến nay, y lập tức lâm vào tình trạng bị động không biết gì —— chỉ có Ninh Phi giúp đỡ và cung cấp cho y nhiều thông tin thế này.
“Tốt lắm.” Lính gác nói, tuy giọng điệu rõ ràng có phần không tình nguyện: “Tôi có điều kiện.”
Thành Dương đợi hắn tiếp tục.
“Tôi muốn cậu làm dẫn đường cho một mình tôi, giống như cậu và Diệp Vũ Tình lúc trước.”
Đây không phải đáp án Thành Dương mong đợi, y vốn tưởng sẽ nghe đến tiền, hay là lên giường thêm một lần. Lời Ninh Phi nói khiến đại não mệt mỏi của y khựng lại một giây, y chớp mắt nhìn, cố gắng tập trung lực chú ý một cách khó khăn.
“Cậu không cần lo lắng quá.” Ninh Phi nói, sắc mặt có vẻ u sầu mà căng thẳng: “Thời gian bắt đầu tính từ ngày mai, đến khi mọi chuyện kết thúc thì thôi, tôi sẽ không dây dưa quá lâu.”
“Được.” Thành Dương nói.
Ninh Phi vừa như thở phào nhẹ nhõm, vừa như buông bỏ được thứ gì đó. Hắn ngồi xuống cạnh cửa sổ, Thành Dương đột nhiên nhớ ra mình đã quên lấy ra giường dự phòng.
Y nói lại một tiếng với Ninh Phi, ra ngoài trở lại gian phòng của mình, tìm được một bộ không mới lắm công đoàn vừa phân phát. Đêm đã khuya, lửa cháy khói đen phía đối diện cũng đã tắt từ lâu. Lướt qua từng gian phòng, chỉ còn lác đác vài ba nơi sáng. Vòng qua hành lang, đèn phòng Ninh Phi dĩ nhiên vẫn sáng. Cửa không khóa, ánh đèn xuyên qua ô cửa hình vuông, đổ lên hành lang một cái bóng xiêu vẹo.
Ninh Phi đứng tựa vào tường, thấy y đến thì nhận lấy đồ của mình dọn dẹp giường đệm. Súng được đặt lên bàn, Thành Dương thầm nhắc nhở chính mình khi đi đừng quên cầm theo. Ninh Phi khom lưng trải giường xong, đột nhiên cất tiếng, giọng nói rất nhẹ: “Tôi cho rằng cậu sẽ thuận tiện mang vòng cấm chế đến.”
Vòng cấm chế?
Cái tên này khiến Thành Dương mờ mịt chốc lát. Đó là công cụ được công đoàn dùng để khống chế lính gác cực kỳ nguy hiểm, bọn họ thường không có dẫn đường, hoặc là độ phù hợp quá thấp. Một khi cảm xúc bất ổn, xuất hiện dấu hiệu mất khống chế, vòng cấm chế sẽ phóng điện, khiến họ mất đi lực công kích.
Y chau mày hỏi: “Tại sao phải dùng thứ này với cậu?”
Ninh Phi im lặng không lên tiếng, leo lên giường chui vào chăn. Thành Dương đột nhiên nhớ đến năm hắn đào ngũ, hình như vào đúng những năm vòng cấm chế bị lạm dụng nhiều nhất. Thành Dương thở dài, mệt mỏi vươn tay đặt lên công tắc đèn.
“Đừng suy nghĩ nhiều quá.” Y nói: “Muộn rồi, ngủ trước đi, tôi tắt điện giúp cậu.”
Đêm đó, Thành Dương mơ thấy hai giấc mộng.
Dẫn đường vẫn thường hay nằm mơ, đặc biệt vào thời điểm mệt mỏi như bây giờ, tinh thần lực chịu quá nhiều hao tổn, chịu quá nhiều cảm xúc lên xuống. Y mơ thấy Vũ Tình. Cô đứng trên cầu, máu me khắp người, trừng mắt nhìn y.
Lại là ngày đó.
Vũ Tình che cho mục tiêu phía sau, phần bụng loang lổ bảy vết súng lớn bé, tạo thành một đóa huyết hoa sáu cánh. Vết thương kia như lỗ đen, không ngừng hấp thụ liên tục sinh lực của cô. Tay phải cô đặt phía trên, máu tươi ồ ạt đọng lại theo kẽ ngón tay. Cô mở miệng, giọng điệu thất vọng: “Thành Dương, anh thay đổi rồi.”
Thành Dương biết kết cục. Cô sẽ rơi ầm xuống nước, cùng với mục tiêu. Ánh sáng xanh lục khắp trời hỗn độn đến lóa mắt, lẽ ra y nên chạy đến kéo áo Vũ Tình lại, dù chỉ một chút cũng được, đừng để dòng nước rửa sạch tiểu cầu khiến máu không thể đông lại. Nhưng bất kể là y —— hay tinh thần thể của y, đều không động đậy được.
Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh này diễn ra, để rồi một lần lại một lần ôn lại.
Bối cảnh lại đột nhiên đổi thành làng chài cũ nát. Một người đàn bà điên đầu bù tóc rối thay cho Vũ Tình, bà ta ôm vết thương, ánh mắt sắc bén như thú dữ chăm chú nhìn về phía y. Thành Dương không biết tại sao mình lại mơ tới bà ta, cho dù giấc mơ không có quy luật logic. Bà ta hạ thấp cơ thể, tiết ra pheromone địch ý xen lẫn ham muốn giết chóc, từ trong miệng phát ra tiếng gào thét đe dọa.
Khi ấy Thành Dương còn nhỏ, bị dọa đến luống cuống. Giờ y đã lớn mạnh rồi, nên không sợ hãi nữa, nhưng bàn tay trong mơ cứ run run. Y đang dùng đôi tay run rẩy tập trung bảo vệ thứ gì đó. Rõ là ngay trong lòng, nhưng lại không thấy rõ.
Tựa như là một con mèo đen nhỏ lông xù xù, lại tựa như một đứa bé.
Cho dù là mèo hay là người, trên mình đều có mùi thuốc súng nhàn nhạt. Bọn họ không chỉ sợ hãi hơn y, cả người run rẩy co ro cuộn lại. Mà còn khổ sở, đau đớn, tuyệt vọng.
Thành Dương chỉ có thể ôm bọn họ chặt hơn, dùng pheromone vỗ về bọn họ, dùng hương cỏ tươi che đi mùi máu tanh tưởi cùng mùi rơm rạ cháy mang tính xâm lược.
“Đừng sợ.” Y dùng tay che lên đôi mắt họ, khẽ giọng run rẩy dỗ dành: “Cũng đừng nhìn. Đây không phải lỗi của em, kết thúc nhanh lắm, rồi sẽ ổn thôi.”
Nữ lính gác điên cuồng nhào tới, y bất chợt tỉnh giấc.
Ngoài cửa sổ vẫn đen kịt một màu, toàn bộ công đoàn đều chìm trong tĩnh lặng như cái chết. Thành Dương dùng chăn che lên mặt, mơ hồ nghe được tiếng Ninh Phi, trầm thấp, đè nén ——