Trên giấy chỉ có bốn chữ, chắc là chuyện xảy ra đột xuất. Người khác cũng không kịp báo cho họ, lại không tiện xông bừa vào phòng tối, đành phải vội vàng để lại một mảnh giấy.
Mèo đen từ cạnh tường lách ra, bước chân lúc đầu ngạo mạn, sau đó tăng tốc chạy đến, hướng về phía Thành Dương kêu nhỏ. So với trạng thái sợ hãi ủ rũ trước đó, tinh thần nó hiện giờ tốt hơn rất nhiều. Ban đầu nó dùng chân trước khều nhẹ quần Thành Dương, không có kết quả, bèn cuộn đuôi cọ lên cẳng chân Thành Dương làm nũng.
Thành Dương đưa tờ giấy cho Ninh Phi xem, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu nó an ủi.
“Cậu muốn đi?” Ninh Phi hỏi.
“Phải đi.” Y than thở: “Đi thôi.”
Tinh thần thể không ngừng liếm liếm lòng bàn tay y, lùi về sau hai bước nằm rạp trên mặt đất, gối lên chân trước nhìn y. Thành Dương đứng lên, dẫn Ninh Phi về phía trước. Lính gác không nói gì, mùi thuốc súng vừa rồi không tiếng động tản đi, suy nghĩ của hắn lập tức trở về trạng thái mơ hồ khó thăm dò.
Là công lao của kim thăm dò, nhưng Thành Dương cảm thấy, thứ kia giống như một trái bom hẹn giờ nguy hiểm.
“Lát nữa Lý Chính Thanh cũng sẽ đến sao?” Ninh Phi mở miệng hỏi y.
“Rất có thể.” Thành Dương nói: “Không sao, nếu cậu không muốn đi, có thể về phòng trước đợi tôi.”
Ninh Phi không lên tiếng, bước chân vẫn theo sau. Một lát sau, hắn mở miệng, âm lượng gần như thầm thì: “Tôi tin tưởng cậu.” Nếu không chú ý lắng nghe, rất có thể sẽ lỡ mất lời này.
Nên Thành Dương cũng không nghe thấy, đẩy cửa phòng báo cáo.
Tạ Đồng đứng trên bục, trên màn hình là sơ đồ hệ thống giám sát ở thành phố Hải Hà. Trong phòng đen nghịt những đầu người, có vẻ đã tập hợp tất cả lính gác dẫn đường trong công đoàn. Thành Dương liếc mắt nhìn, thấy Diêu Cảnh Hành ở hàng sau dùng ánh mắt ra hiệu, còn cùng Thẩm Vy xê dịch vị trí, chừa lại chỗ ngồi cho bọn họ.
Y và Ninh Phi đi tới.
Hai ba người đặt tầm mắt lên y, ngay cả Tạ Đồng đứng trên bục cũng liếc nhìn. Sau khi ngồi vào chỗ, Diêu Cảnh Hành lấy ra một tờ giấy, loạt xoạt viết: “Kỷ Vĩnh Phong chết rồi.“
Thành Dương cả kinh, vội vàng vẽ vài dấu chấm hỏi.
“Hai mươi sáu phút trước.” Diêu Cảnh Hành ngừng viết, vòng tay di chuyển màn hình nhỏ trước bàn, nhấn vài cái mở lên một đoạn phim. Thành Dương hơi điều chỉnh màn hình, để Ninh Phi cũng có thể nhìn thấy. Hình ảnh trong video hơi mờ, nhìn là biết ghi lại bằng camera bên đường. Gần trưa, ánh nắng sáng ngời. Một bóng người đội mũ lưỡi trai từ phía Bắc đi tới, dừng lại dưới camera, ngửa đầu đối diện ống kính bỏ mũ xuống.
Diêu Cảnh Hành viết: “Camera số 35 đường Tử Kinh(1), trong hai mươi mét không có thiết bị thu thập pheromone.“
Mới chỉ trong một đêm, gương mặt Kỷ Vĩnh Phong như già đi mười tuổi. Ông ta không một biểu cảm, hốc mắt lõm vào thật sâu. Sau vài giây đứng ngây như pho tượng, Kỷ Vĩnh Phong rút ra một con dao nhỏ từ ống tay áo, tự cắt cổ họng mình.
Thành Dương nhíu mày, tua ngược lại, phóng to hình ảnh xem xét kĩ càng. Độ phân giải quá thấp, khó có thể phân biệt được mạch máu khí quản, gân và thớ thịt ở phần cổ bị cắt. Y cố gắng một hồi, chỉ có thể nhìn ra một vài điểm nghi vấn.
Động tác tự sát rõ ràng chỉ dùng một tay, tay trái Kỷ Vĩnh Phong lại xuất hiện tình trạng cố sức mất tự nhiên. Giống như có người điều khiển ông ta, nhưng không thể đưa ra nhận định chính xác, nên vô tình kích thích thần kinh kiểm soát hoạt động của tay trái. Thành Dương âm thầm ghi nhớ, chỉnh video về chế độ trình chiếu bình thường. Kỷ Vĩnh Phong tiếp tục cắt cổ mình, máu tươi phun trào, đập lên ống kính khiến màn hình hơi lắc lư. Ông ta rũ tay xuống, cơ thể ngã ra sau, sõng soài trên mặt đất không nhúc nhích.
Diêu Cảnh Hành viết: “Tám phút trước, người của chúng ta đã phát hiện thi thể ông ta.“
“Kỷ Vĩnh Phong bị khống chế?” Y hỏi.
Diêu Cảnh Hành giơ ngón cái với y, viết lên giấy: “Cố vấn quân đội cũng nhận định như thế. Cảnh sát đang tiến hành khám nghiệm tử thi, Tạ Đồng cũng hạ lệnh tăng cao mức độ giám sát, điều động camera các nơi và tài liệu ghi chép về pheromone, nhưng ——”
Vào lúc này rồi mà anh ta còn rảnh hơi tạo kịch tính.
Thành Dương tốt tính, không tỏ vẻ gì. Ninh Phi nhất thời không nhịn được, khẽ hừ một tiếng quay đầu đi. Diêu Cảnh Hành vô tội chớp chớp mắt, dừng màn hình nhỏ lại, ra hiệu cho họ chú ý sơ đồ phân bố hệ thống giám sát bên cạnh Tạ Đồng.
Phông nền sơ đồ là cảnh thật từ vệ tinh, độ trong suốt giảm một nửa để từng điểm quan trọng hiện lên. Tam giác màu đen đại diện cho camera, hình tròn xanh lục đại diện cho thiết bị thu thập pheromone. Nhưng giờ phút này, xung quanh khu Phế Thành, chúng đỏ rực một mảng, là trục trặc. Mà những điểm đỏ vẫn đang từ từ ăn mòn ra phía ngoài, chầm chậm, khiến mạng lưới giám sát dần rơi vào tê liệt
Thành Dương viết: “Xảy ra chuyện gì? Vấn đề ở máy chủ hay thiết bị đầu cuối?“
Diêu Cảnh Hành nhún vai: “Đang đợi kết quả.“
Thanh tiến trình dưới cùng màn hình đã đầy, một khung video mới nhảy ra. Tạ Đồng ho nhẹ một tiếng, mở miệng: “Tất cả mọi người tạm ngừng thảo luận, hãy xem tin tức mới nhất.”
Độ dài đoạn phim chưa đến một giây, bà chọn tốc độ 1/20. Trong phim, một viên đạn từ ngoài bắn đến, xuyên thấu ống kính, màn hình tối sầm trong nháy mắt.
Bà nghiêm mặt bổ sung: “Tổ kỹ thuật chưa nhìn thấy bất kỳ kẻ mang súng khả nghi nào trong các đoạn phim khác.”
“Chuyện đã rất rõ ràng.” Lý Chính Thanh ngồi ở hàng trước nói: “Khu Phế Thành kiến trúc cũ kỹ, khó mà cải tạo, rất khó đặt hệ thống giám sát. Kẻ đứng sau lợi dụng điểm này, trước tiên dọn dẹp hết thiết bị giám sát, rồi từng bước men theo thiết bị đầu cuối bị phá hỏng mà đi ra. Bà Tạ, bà từng đề cập, trong sự cố tối qua có hai mươi lính gác không rõ tung tích?”
“Mười tám người.” Tạ Đồng nói: “Không tính Kỷ Vĩnh Phong.”
“Nhân số vậy đủ rồi.” Lý Chính Thanh nói: “Huống hồ e là bọn chúng còn có người của chúng ta… Nhóm cơ động đang trên đường tới, những người còn lại cũng sắp hành động rồi. Ta về thu xếp tài liệu báo cáo. Đúng rồi, không phải có người tìm được một lính gác tự do đến hỗ trợ sao? Người đó đâu, có nguồn tin cá nhân gì không?”
Tất cả mọi người đồng loạt lao xao quay đầu lại.
Lý Chính Thanh theo động tác mọi người nhìn sang, thấy Ninh Phi, chân mày nhướng lên, sắc mặt ngưng đọng thành một biểu cảm vi diệu.