Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)

Chương 36



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc Ninh Phi đi tới, Lý Chính Thanh không tỏ ra nửa phần kinh ngạc, dường như tất cả đều trong dự đoán của ông ta.

“Là cậu.” Lý Chính Thanh nói.

Giọng ông ta không lớn, nhưng vẫn có chút bình tĩnh, ẩn ý nắm toàn cục trong tay. Nhưng chung quy tuổi tác không nhỏ, pheromone dẫn đường hương cam quýt đặc trưng ngày xưa chẳng còn bao nhiêu, chỉ còn thứ mùi người già ngột ngạt cằn cỗi luẩn quẩn quanh thân.

“Là ta.” Ninh Phi chậm rãi đáp, vươn tay đến mặt bàn. Trên đó đặt một cây bút. Súng đã bị Thành Dương tịch thu mất từ đầu, nhưng dù sao hắn cũng là một lính gác. Trong trường hợp này, muốn gây thương tích cho Lý Chính Thanh, cũng không cần thứ vũ khí quá cầu kỳ sặc sỡ.

Lý Chính Thanh khẽ cười một cười, nghiêng mình về trước. Ánh mắt ông ta như đang nhìn một đứa học sinh càn quấy.

“Muốn đến ôn chuyện với ta?”

Vỏ kim loại của cây bút lạnh băng, Ninh Phi cầm lên, dùng sức nắm chặt: “Ông cũng có thể coi như là ôn chuyện.” Hắn nói.

“Vẫn còn ý định giết ta?” Lý Chính Thanh nói: “Bảy năm trước cậu đã từng thử, nhưng thất bại, thật đáng tiếc.”

Là rất đáng tiếc.

Lúc đó hắn vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm giết người, đánh trúng một chiêu, bèn hoang mang không biết làm sao, quay đầu chạy trốn. Sau này, hắn cứ tái hiện lại khoảnh khắc kia trong trí nhớ, rất nhiều lần. Lý Chính Thanh nằm trong vũng máu, thần trí mơ hồ hôn mê bất tỉnh. Hắn luôn tưởng tượng bản thân sẽ tiến lên, trước tiên xác nhận sống chết, rồi rút dao —— rạch nát gương mặt khiến người ta tởm lợm đó, sau đó đập nát tuyến thể —— cuối cùng vất xác ra đồng hoang, để Lý Chính Thanh một mình lặng lẽ thối rữa.

“Nhân lúc còn thời gian.” Hắn nói: “Ông có thể nói thêm vài câu.”

Lý Chính Thanh thở dài: “Đã bao nhiêu năm rồi, cậu vẫn không hiểu nỗi khổ tâm của ta.”

Giọng điệu này khiến Ninh Phi không khỏi cười khẩy thành tiếng. Phần da ở cổ Lý Chính Thanh nhăn nheo khô quắt, một lớp mỏng manh bọc lấy mạch máu xanh lam và xương thịt gầy đét. Hắn chăm chú nhìn nhịp đập huyết quản, mô phỏng một trăm phương pháp cắt rạch. “Khổ tâm?” Hắn hỏi ngược lại: “Là chỉ mưu đồ nhào nặn lại ta thành lính gác chết của ông ư?”

“Trừng phạt thân thể là phương pháp giáo dục bình thường.”  Lý Chính Thanh nói: “Cậu không biết, năm đó cậu khiến người khác chán ghét biết bao nhiêu.”

Ninh Phi lạnh lùng trừng mắt nhìn ông ta.

Giọng Lý Chính Thanh có vẻ êm ái mà độc ác: “Trước giờ ta chưa từng thấy học sinh nào như cậu, nói sao cũng vô dụng, chỉ biết dùng một loại biểu cảm nhìn người ta. Ta nên nói, mẹ cậu mất khống chế chắc chắn không tránh khỏi có liên quan tới cậu. Bà ta phải chịu đựng cậu, còn phải dạy dỗ cậu, nhất định cuối cùng sẽ không chịu nổi. Tôi kiên nhẫn từ từ với cậu, nhưng cậu chính là một con bạch nhãn lang* nuôi mãi không quen.” (*sói mắt trắng: ý chỉ người vong ân phụ nghĩa, lấy oán báo ân)

Ninh Phi nắm chặt cây bút, đầu bút đâm vào lòng bàn tay. Lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, hắn không thể cứ nghe như thế, phải làm chuyện gì đó để phát tiết. Nắm đấm xẹt ngang không khí, tạo thành một tiếng gió rít. Lý Chính Thanh bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh trúng ngực, kêu lên, cả người và ghế ngã nhào xuống đất. Có lẽ là chấn thương phổi, ông ta lớn tiếng đau đớn ho sặc sụa.

“Nói tiếp đi.” Ninh Phi trầm giọng uy hiếp, trong giọng nói có một tia sảng khoái.

Sắc mặt Lý Chính Thanh trắng xanh một hồi lâu, run lẩy bẩy dùng tay phải kéo áo, cố gắng cúi đầu liếc nhìn. Lồng ngực đã hiện lên một mảng xanh đen, trái lại, ông nở nụ cười, vừa ho khẽ vừa đứt quãng mắng: “Bạch… bạch nhãn lang.

Lính gác tiến lên một bước, chân phải nghiến lên tay trái ông ta, hung hăng dùng sức, khiến xương cốt kêu lên răng rắc.

“Lý Chính Thanh, đây đều là học được từ ông.” Ninh Phi nói: “Trước đây ta cũng ngu xuẩn như vậy, không hiểu được chủ ý của ông, chỉ biết chịu phạt mà không phản kháng. Giờ ta hiểu rồi. Ông thích dùng tay trái kiểm soát công tắc kích điện, ta phải trả lại.”

Lý Chính Thanh hít khí, môi run run. Ông ta hơi rũ mắt nhịn đau, nói: “Nói cậu là bạch nhãn lang, cậu còn không tin. Dẫn đường mang cậu về, tên… tên Thành Dương?”

Đồng tử Ninh Phi co rút: “Chuyện giữa ta và ông, không liên can đến cậu ấy.”

“Cậu rất quan tâm cậu ta?” Lý Chính Thanh cười đến không thở nổi, rõ ràng nằm dưới đất, mà lại đắc ý như người thắng cuộc: “Đợi những người khác quay lại, thấy ta bị thương, cậu nói xem Tạ Đồng sẽ có phản ứng gì? Sẽ trừng phạt Thành Dương thế nào? Cậu gây phiền phức cho cậu ta, cậu ta sẽ tha thứ cho cậu, hay là chán ghét cậu?”

Ninh Phi hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn dời chân đi, nhìn ông ta bằng ánh mắt như dao găm.

Lý Chính Thanh nghiêng mình tự chống người dậy, chậm chạp yếu ớt. Ông ta cẩn thận kiểm tra tay mình, co duỗi xoay xoay, xem các khớp có bị thương hay không. Giọng ông ta rất trầm, giống như bị vòng xoáy nào đó hút vào: “Có thể cậu ta tha thứ được cho cậu một lần, hai lần, nhưng cuối cùng cũng chán ghét mà vứt bỏ cậu. Giống như mẹ cậu, giống như ta. Cậu không cách nào hòa thuận ở chung với người khác.”

“Nói… nói đủ chưa?”

Biết rõ là dối trá, nhưng giọng nói Ninh Phi lại không kìm được run rẩy. Lý Chính Thanh thật sự rất lão luyện, quá am hiểu thao túng lòng người. Tùy tiện đâm một nhát, là có thể tìm được sụn sườn* của hắn. (*ý chỉ điểm yếu)

Hắn không dám tưởng tượng đến cảnh bị Thành Dương chán ghét vứt bỏ.

“Không ai có thể chịu được cậu.” Lý Chính Thanh nói: “Nhưng ta có thể tha thứ cho cậu một lần cuối cùng, không tính toán những chuyện này. Trở về, để ta tiếp tục dạy dỗ cậu thành một người tốt hơn.”

Ông ta đưa tay về phía Ninh Phi.

Như trở lại cơn ác mộng bảy năm trước, sau khi trừng phạt thân thể và tùy ý lăng nhục, thì thưởng cho một viên kẹo thủy tinh.

“Ba phút hết rồi.”

Đột nhiên có tiếng động từ phía sau truyền đến, là Thành Dương. Dẫn đường của hắn vòng qua hắn đi lên trước. Nắm lấy tay Lý Chính thanh, kéo người kia ngồi dậy khỏi mặt đất, phủi phủi bụi, sau đó không nhanh không chậm hỏi: “Thượng tá Lý, có ổn không? Sao đột nhiên ngã xuống đất thế?”

Lý Chính Thanh vẻ mặt hoảng hốt bước chân không thật, loạng choạng ngồi trở lại ghế.

Thành Dương không quan tâm nữa, quay đầu nói với Ninh Phi: “Thời gian có hạn, chúng ta cũng đi thôi.”

=========

Hừ, nào là “dẫn đường của hắn”, “lính gác của y”, chưa gì đã show ân ái = = sính lễ mang đến nhà ta chưa mà của với chẳng của = =

Dạo này ít chú thích, hổng đã nghiền nha~

(1) Tử Kinh 紫荆: một vị thuốc Đông Y (vỏ cây, gỗ, hoa và trái), tượng trưng cho gia đình hòa thuận, cốt nhục tình thâm.

Cercis chinensis

Cercis chinensis tử kinh

Do tên gọi nên Tử Kinh thường bị nhầm với Dương Tử Kinh, loài hoa biểu tượng của HongKong, được gọi là thông minh diệp, đây là Dương Tử Kinh:

hoa-1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.