Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)

Chương 5



Tên lính đánh thuê rót cho Thành Dương một chén trà.

Ly thủy tinh đập vào bàn trà, phát ra tiếng vang lanh lảnh, Thành Dương có thể cảm nhận được ánh mắt người đối diện, ánh mắt kia thật sự không được thân thiện cho lắm, như động vật ăn thịt nhìn chằm chằm con mồi dưới móng vuốt, nguy hiểm mà cấp bách.

Lần đầu gặp gỡ giữa bọn họ có lẽ là có một chút không vui nho nhỏ, mà điều này cũng không thể giải thích được thái độ kì lạ của Dạ Ưng —— hết sức cẩn trọng giữ khoảng cách nhất định, thân thể căng cứng thành một thanh kiếm thủ thế chờ đợi.

Thành Dương không dám đọc suy nghĩ của hắn.

Dạ Ưng rõ ràng là người đã trải qua huấn luyện đặc biệt, có thể nhận biết pheromone, có thể làm trống đại não, che giấu suy nghĩ thật của mình. Đối với tình huống này, dẫn đường rất khó xâm nhập đầu óc họ một cách không dấu vết, Thành Dương cần một bình rượu, hay ba ngày mất ngủ, hoặc là xông vào phá tan lớp bảo vệ, đường hoàng xông vào.

Nhưng nếu như thế, lính đánh thuê tất sẽ phát hiện, Thành Dương không nhất thiết phải khiến quan hệ giữa họ thêm căng thẳng.

Thế nên y tiết ra pheromone thân thiện, có chút mùi Valium (giúp an thần), cách này đã từng rất hiệu quả với Diệp Vũ Tình, mỗi khi cô suýt nữa mất khống chế, luôn được Thành Dương thành công kéo về bên bờ lý trí.

Ninh Phi đột nhiên đứng lên.

Đã nhiều năm rồi hắn chưa tiếp xúc với bất kì dẫn đường nào gần như thế, cách vẻn vẹn mỗi cái bàn trà, mà dẫn đường kia lại còn là Thành Dương. Pheromone theo đường hô hấp tiến vào trong cơ thể hắn, thấm vào trong máu huyết, cuối cùng tụ lại ở tuyến thể não sau. Hắn thậm chí không thể nhận biết được ý nghĩa ẩn giấu, chỉ biết tim mình đập rất nhanh, phản ứng hóa học trong tuyến thể lý bùm bùm nổ thành pháo hoa liên tiếp trong đầu.

Hắn dùng sức mở tung cửa sổ, hung hăng hít vài hơi không khí bên ngoài, để bản thân bình tĩnh lại.

“Xin lỗi.” Thành Dương nói: “Pheromone của tôi ——”

Ninh Phi gấp rút ngắt lời: “Vào chính sự đi.”

“Chuyện xảy ra hơn một tháng trước.” Thành Dương lặng yên chốc lát, nhớ lại: “Lúc đó tôi và Vũ Tình đang thi hành một nhiệm vụ. Nhiệm vụ cơ mật, cấp bậc rất cao, ngoại trừ tổ chức tối cao nhất của công đoàn, chỉ có tôi, Vũ Tình và giáo viên hướng dẫn biết cụ thể thông tin.”

“Nhiệm vụ gì?”

“Tôi không thể nói.”

Ninh Phi phát ra giọng mũi ngắn ngủi: “Rồi sao?”

“Nhiệm vụ thất bại. Chúng tôi gặp phải phục kích của ‘Kền Kền’ —— đây là tình huống không nên có, nhất định là có người để lộ tin tức. Cuối cùng, kẻ địch thật sự rất đông, tôi để Vũ Tình dẫn mục tiêu đi trước, tôi ở phía sau bảo vệ bọn họ.”

Thành Dương khép mắt, rồi mở ra, âm sắc trở nên cay đắng: “Tôi không nên làm vậy. Nếu cô ấy ở vị trí của tôi, cùng lắm thì trọng thương, nằm trong bệnh viện một thời gian. Mà tôi cũng không đến nỗi như thế, vừa ra viện là vừa lúc đến lễ tang cô ấy.”

Ninh Phi không nói gì, cúi đầu trở lại ghế sô pha ngồi, dường như đang trầm tư. Khuôn mặt anh tuấn, sống mũi kiên cường, tư thế cúi đầu khiến chóp mũi hơi hướng xuống dưới, cong như mỏ chim ưng.

Thành Dương lại bổ sung: “Nhiệm vụ không qua tay nhiều người trong công đoàn, tôi đã cung cấp hết mức có thể tài liệu của họ cho cậu. Tôi biết việc này không dễ đàng, cậu có thể ra giá tùy ý, chỉ cần cuối cùng có thể giúp tôi tìm ra kẻ nào đã tiết lộ tin tức —— tôi không thể để cho Vũ Tình chết vô ích.”

“Đây là nhiệm vụ gì?” Ninh Phi hỏi lần thứ hai.

“Người ủy nhiệm là quân đội, tôi không thể tiết lộ quá nhiều chi tiết nhỏ, hiệp nghị bảo mật vẫn còn đó.” Thành Dương đáp: “Bước đầu điều tra đã có kết quả, vấn đề xuất hiện ở phía công đoàn.”

“Ừm.”

Hai người đều lặng im, lính đánh thuê điều chỉnh tư thế ngồi một chút, chống hai khuỷu tay lên đầu gối, tay phải chậm rãi vẽ vòng tròn lên bàn trà, khoảng nửa phút sau, cuối cùng hắn lên tiếng: “Cậu chưa nói hết.”

“Cái gì?”

“Cậu tới tìm tôi xử lý chuyện này, mà không phải người trong công đoàn.” Hắn nói: “Hệ thống khổng lồ như công đoàn, có thể làm được những việc hơn một tên lính đánh thuê tự do như tôi rất nhiều. Cậu từ bỏ con đường đơn giản nhất, đến tìm tôi nói chuyện làm ăn, chỉ có thể thấy rõ một điều —— bọn họ không tin cậu.”

Thành Dương nói: “Đây không phải trọng điểm.”

“Đây là trọng điểm thương lượng giá tiền.” Ninh Phi nói: “Cậu rõ ràng rành mạch toàn bộ nhiệm vụ, cậu ở hiện trường, cậu để Diệp Vũ Tình đi trước. Bọn họ hoàn toàn có lý do để nghi ngờ cậu.”

“Tôi sẽ không hại chết Vũ Tình.”

“Cậu rất yêu cô ta?”

Thành Dương không trả lời.

“Chắc hẳn cậu rất yêu cô ta.” Lính đánh thuê tự nhủ: “Lính gác nhỏ yếu đến đâu, sức chiến đấu cũng cao hơn dẫn đường gấp nhiều lần. Mà cậu lại nhường đường an toàn cho cô ta, chọn đi phía sau cô ta. Cậu thật sự không màng sống chết, không ngờ cuối cùng người xảy ra chuyện ngược lại là cô ta.”

“Đủ rồi, Dạ Ưng!”

Lửa giận bắt đầu bốc lên trong lòng Thành Dương, lại bị đè nén mạnh mẽ, y hít sâu, khống chế được cảm xúc của mình, cuối cùng mới miễn cưỡng dùng giọng nói bình tĩnh ôn hòa: “Toàn là mấy chuyện không liên quan, tôi thấy không cần thiết phải thảo luận bất cứ cái gì.”

“Vậy thì nói chuyện khác đi.” Dạ Ưng nói: “Tên thật của tôi là Ninh Phi, Dạ Ưng chỉ là mật danh.”

Ninh Phi đã ngồi thẳng người, chăm chú nhìn Thành Dương, mím chặt môi, dường như đang chờ đợi hoặc ngăn chuyện gì đó phát sinh.

Thành Dương nghĩ kỹ một hồi, xác định bản thân không hề có bất kỳ ấn tượng nào với khuôn mặt và cái tên này, bèn thăm dò: “Ninh tiên sinh?”

“Là Ninh Phi.” Người đối diện buồn rầu nở nụ cười: “Cậu nên nhớ, một khi tôi nhận giao dịch này, chúng ta phải hợp tác một thời gian dài. Nói chuyện giá tiền đi, xem cậu có khả năng trả giá cho Diệp Vũ Tình đến mức nào.”

Cách dùng từ này khiến Thành Dương có chút khó chịu, nhưng y vẫn gật đầu: “Bao nhiêu tiền tôi cũng chấp nhận.”

“Thi thoảng tôi cũng cần một ít tiền này nọ.”

Thành Dương im lặng chờ người đối diện ra giá.

Trong một giây, hô hấp của Ninh Phi tựa như run rẩy, hắn dùng tay nắm thật chặt mép đệm ghế sô pha, khiến gân xanh trên mu bàn tay căng đến độ nổi lên.

“Tôi muốn cậu lên giường với tôi.” Cuối cùng, hắn nói, giọng điệu cứng rắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.