Thuần Dưỡng (Tương Ngã Tuần Dưỡng)

Chương 56



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bọn họ phá ra một lối đi trong hành lang dài đổ sụp.

Đá vỡ. Gạch vụn. Khối bê tông. Cốt thép gãy nát. Ninh Phi trầm mặc đi phía trước, dùng cơ thể máu thịt đào xới con đường trước mặt. Ngón tay đôi lúc bị xước rách, nhưng lại nhanh chóng lành lặn, chỉ để lại một vết sẹo nhợt nhạt.

Tạ Đồng hỏi: “Quản Kỳ đã khống chế Thành Dương?”

“Đúng vậy.”

“Làm thế nào được?”

Ninh Phi lắc đầu, dời đi một mảng tường lớn: “Tôi không biết.”

Tiếng ho khan yếu ớt từ phía trước truyền đến, theo sau là tiếng khóc thút thít. Tạ Đồng tiến lên một bước, cẩn thận di chuyển lính gác chống đỡ che ở phía ngoài. Cơ thể ấm nóng, máu ướt một tay. Bà đặt người xuống, khuôn mặt dẫn đường được bảo vệ ở trong cùng lem nhem nước mắt(2), khom người bò ra qua lỗ thủng, nức nở hỏi: “Anh ấy còn sống không?”

“Cậu ta sẽ không chết.” Ninh Phi nói.

Dẫn đường quỳ trên nền đất, nâng đầu lính gác, bàn tay cứ mãi run rẩy. “Anh ấy vì cứu tôi,” Cô khóc: “mới bị thương như thế.”

Ninh Phi không biểu cảm chăm chú nhìn họ, vài giây sau, hắn lắc đầu đi về phía trước.

Tạ Đồng thở dài, vỗ vai cô nàng: “Cô ở đây chăm sóc cậu ấy, bọn ta đi trước cứu thêm người.”

Tiếng khóc cuối cùng cũng nhỏ dần.

Ninh Phi đột nhiên hỏi: “Còn bao nhiêu người?”

“Mười người.” Tạ Đồng đáp: “Khoảng cách giữa họ không quá xa, chắc hẳn ở gần đây thôi.”

Ninh Phi đang đi phía trước dừng lại, lắng tai nghe một hồi, bước đến bên trái, bắt đầu dời những khối bê tông vỡ vụn chồng chất đi. Hắn nói như độc thoại: “Phải có người lôi kéo lực chú ý của Quản Kỳ, không thì mụ ta sẽ khống chế Diệp Vũ Tình và những lính gác khác.”

“Ta có thể.” Tạ Đồng nói.

Lại một người bị chôn vùi được đào lên, cũng như trước bị thương quá nặng, hôn mê bất tỉnh. Ninh Phi giải thoát nửa người trên của anh ta, đảm bảo khoang ngực không bị đè ép, không cản trở hô hấp. “Một mình bà không đủ.” Hắn nói, đỡ đầu người bị thương nằm xuống cẩn thận, đột nhiên kinh ngạc “Ơ” một tiếng.

Đá vụn cắt rách não sau, giữa vết thương máu thịt lẫn lộn, thấp thoáng lộ ra ánh kim loại.

“Người của Quản Kỳ.”

“Vốn cũng là người của công đoàn chúng ta.” Tạ Đồng sửa lại: “Đi thôi. Cậu ta tạm thời không tỉnh được, cũng không chết được. Không thể tham gia chiến đấu cho bất kỳ bên nào.”

Người tiếp theo được tìm thấy là Diêu Cảnh Hành và Thẩm Vy.

Bọn họ là một cặp may mắn, xà ngang nện trúng góc tường, tạo thành một không gian sinh tồn kiên cố mà kín đáo. Diêu Cảnh Hành ôm Thẩm Vy trong lòng, chỉ mỗi lưng bị xây xát nhẹ. Tạ Đồng và Ninh Phi cứu họ ra, Diêu Cảnh Hành cảm ơn. Thẩm Vy chuyển tầm mắt lên người Ninh Phi, bất thình lình trợn to hai mắt: “Anh thức tỉnh lần thứ hai rồi.”

“Thật ư.” Ninh Phi nhẹ giọng nói, xoay người tiếp tục hướng về trước.

Tạ Đồng đi ở giữa. Hai người may mắn ở phía sau, những từ khóa như “lính gác hắc ám” này nọ thi thoảng bị nhỏ giọng nói ra. Vì lúng túng, Tạ Đồng quát bảo họ ngưng lại.

Ninh Phi không lên tiếng.

Dẫn đường của hắn cũng nên giống thế này, được bảo vệ trong lòng, không chịu bất kỳ thương tổn nào. Hắn nghĩ, nếu như hắn đủ mạnh. Cảm giác tuyệt vọng khi Quản Kỳ vạch trần chân tướng bỗng nhiên lại xông lên đầu. Ninh Phi cắn môi dưới, chết lặng bước đi.

Dọc đường đi, bọn họ lại cứu được không ít người từ trong đám gạch vụn. Đa phần là người cùng phe, ngẫu nhiên cũng có vài lính gác bị Quản Kỳ khống chế. Về những người đó, nếu như hôn mê bất tỉnh, sẽ đánh dấu lại, đặt tạm ở chỗ cũ; nếu có ý thức thì đánh ngất, chờ mọi chuyện kết thúc lại xử lý sau.

Sau cùng, một tảng đá lớn bị đẩy ra, ánh trăng tuôn tràn xuống.

Ninh Phi bước ra trước, tiếp đến là Tạ Đồng. Các lính gác dẫn đường trong đường ngầm theo sau, phát ra vài tiếng hô mừng đến phát khóc.

“Đừng lơ là.” Tạ Đồng dùng chất giọng khàn khàn nói: “Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc, kiểm kê nhân số trước.”

Sau khi nghỉ ngơi một chốc, bọn họ tự giác điểm số. Tạ Đồng nhấc nút áo trước ngực, chỉnh đúng băng tần, gọi Nguyễn Minh Chinh: “Thầy Nguyễn, miêu tả thông tin bản đồ vệ tinh mới nhất cho ta.”

Nguyễn Minh Chinh bắt đầu tự thuật. Tín hiệu bộ đàm trước giờ không ổn định, dòng điện rè rè và tiếng người cùng lúc truyền đến. Ninh Phi dời mắt, để cảm nhận lan đến nơi xa hơn.

Toàn bộ đảo Bạch Sa, đều rào rạt cộng hưởng cùng sóng nước.

Hàng ngàn vạn người đang đi lại, đế giày ma sát với mặt đất, cùng hướng về một nơi như hành hương. Tiếng bước chân từng chút từng chút, từng chút từng chút chầm chậm đến gần. Rất nhỏ, nhưng không lẫn tạp âm khác. Không ai nói chuyện.

Mùi cơ thể khác biệt trộn lẫn vào nhau, theo gió lan ra khắp bốn phương tám hướng. Như mồ hôi, như sữa bò, như hoa quả thối rữa, như muối. Ninh Phi phân biệt vô số lại loại bỏ vô số, cuối cùng tìm được mùi cỏ tươi nhàn nhạt.

Ánh sáng le lói từ chụp đèn thủy tinh khúc xạ đến tấm gương trang trí, rồi lại khúc xạ đến cửa kính cửa hàng, sau cùng chiếu lên tường ngoài tòa nhà kính ven đường. Ninh Phi nhìn cẩn thận, chắp vá ra cái bóng be bé mờ nhạt của Thành Dương.

Dưới thân xác Thành Dương, nhưng đã thành Quản Kỳ.

Tạ Đồng mở miệng: “Quản Kỳ mang đi mười tám lính gác từ công đoàn, mới tìm thấy tám trong đường hầm, vẫn còn mười người nữa. Hiện trường cũng còn mười ba lính gác dẫn đường có thể tác chiến, xấp xỉ có thể một chọi một.”

“Để Quản Kỳ lại cho tôi.” Ninh Phi thấp giọng nói.

“Được.” Bà đáp: “Vậy ta dụ Diệp Vũ Tình rời đi. Tuy rằng khống chế cường độ cao sẽ phân tán lực chú ý của dẫn đường —— nhưng dù sao Quản Kỳ cũng chiếm cơ thể Thành Dương, đối đầu bà ta, cậu có nắm chắc không?”

Hắn không chắc.

“Có.” Hắn nói.

Tạ Đồng trầm mặc giây lát, thở dài: “Thiếu tướng Đàm Uyên xem hình ảnh vệ tinh Đàm Dung chết, đã phê chuẩn cho máy bay trực thăng tham gia. Nếu như không được, nhớ kịp thời rút khỏi quảng trường Tự Do, quân đội sẽ ném bom.”

Ninh Phi xoay người, trợn mắt nhìn bà: “Vậy Thành Dương thì sao?”

“Đây là dự tính xấu nhất. Cân nhắc độ khó của việc sơ tán thị dân, còn cả hậu quả, không phải lúc cấp bách, chúng ta sẽ không làm thế.” Tạ Đồng thẳng lưng, hít sâu một hơi: “Thế nên nhất định phải thắng.”

=========

(1) Quảng trường Tự do nằm ở Đài Loan, Bạch Sa là quần đảo thuộc Đài Loan =))) Quên mất đến nay mới chú thích:v

(2) Nước mắt lem nhem (tạm dịch): gốc là 哭花 -.- search thì ra mặt khóc như này (đặc biệt chọn hình Ân tỷ nhà mị ><)

757563-XXLjpg       

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.