Thuận Gió Đến Gặp Em

Chương 19: Vận mệnh



Phục hồi tinh thần lại, Lục Dương chỉ cảm thấy cổ rất đau, thật may lúc này là mùa đông nên mặc đồ rất dày, quần áo mặc dù ướt đẫm, trên cổ còn đỏ một mảng lớn, những chỗ khác thì không sao.

Lộc Lâm Linh dẫn anh đi bôi thuốc, bác sĩ nói sẽ không để lại sẹo, hai người mới về phòng bệnh.

Đồ vật trên mặt đất và nước đã được lau chùi sạch sẽ. Vừa nãy lấy đồ ném là dì của Lộc Lâm Linh, Lâm Lệ Bình. Bà ấy luôn ở nước ngoài, người nhà mới cho bà biết chuyện của bà Lâm. Nhận được tin tức chị gái phải nằm viện, bà ngay lập tức mua vé máy bay bay về nước. Ngày hôm qua mới xuống máy bay liền chạy tới bệnh viện.

Mới đi một xíu, khi quay lại đã nhìn thấy Lộc Thành Quốc. Không biết ông nói cái gì, chị gái ở trên giường bệnh lại bắt đầu co giật, thật vất vả mới bình tĩnh lại được, sắc mặt cũng đã trắng bệch. Giận không có chỗ phát tiết, cầm lấy ấm nước sôi ném. Thật may nhờ có Lục Dương che cho, nếu không liền làm bị thương mặt của Linh Linh. Thấy anh đi bôi thuốc về không bị sao, bà cũng yên tâm một chút, chuẩn bị một túi trái cây để cho Lục Dương mang về nhà.

Lục Dương biết dì của Linh Linh áy náy với mình nên không từ chối. Kèm cho Lộc Lâm Linh học xong, Lộc Lâm Linh nói anh về nhà, đưa anh xuống dưới lầu, nhưng mà buổi tối gió lớn hơn, Lục Dương không để cho cô đưa đến trạm xe. Len lén hôn một cái lên mặt cô rồi chạy vào trong đêm tối. Lộc Lâm Linh quay lại phòng bệnh, Lâm Lệ Bình mới vừa bón hết cơm cho mẹ cô, hỏi mối quan hệ của Lộc Lâm Linh với bạn học nam kia. Ở nước Mỹ sáu năm, Lâm Lệ Bình so với những phụ huynh bình thường cởi mở hơn nhiều. Lộc Lâm Linh thẹn thùng nói là bạn học và hàng xóm cho nên mới giúp đỡ cô như vậy. Lâm Lệ Bình nhìn cô không nói lời nào, cười đầy quỷ dị.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Lộc Lâm Linh nhìn hai mắt đờ đẫn của mẹ không biết đang nhìn địa phương nào. Hỏi cô của mình xem mẹ có sao không, rồi cúi đầu làm bài tập.

Gần nửa tháng nay cả nhà rất vất vả, mọi người cũng ít để ý tới cô. Tóc cô bình thường không buộc, bây giờ đã bị cột đuôi ngựa. Cái áo khoác Lộc Lâm Linh đã mặc hai tuần lễ, vì chuyển qua nhà ông bà ngoại ở nên không có đem theo nhiều quần áo.

Khi lên cấp hai, Lộc Lâm Linh bắt đầu chú ý hình tượng. Mặc dù không có yêu cầu đặc biệt gì nhưng phải vừa người, mùa hè mỗi ngày đều phải tắm và gội đầu, mùa đông thì ba ngày gội một lần sẽ giúp tóc bóng mượt hơn.

Lâm Lệ Bình thở dài một tiếng, lầm bầm lầu bầu nói: "Tên khốn kia thật sự nhẫn tâm, là máu mủ của chính mình lại chẳng quan tâm đến con cái gì cả, đứa nhỏ thật đáng thương." Giữ lại ngọn đèn đêm, đang bồi hộ ngủ trên giường xuống.

Sau khi tập điều hòa hơi thở, bà Lâm mới mở mắt. Một nửa thân thể của bà không thể động đậy nên trên người còn cắm một ống thải nước tiểu, đại tiện cũng phải giải quyết ở trên giường.

Đã nửa tháng bà không có gội đầu. Không có gương, bà cũng không biết bộ dáng của mình lúc này, nhất định là rất tệ, nhưng mà bà vẫn nhớ, bà cũng từng rất đẹp. Từ nhỏ đến lớn luôn nhận được rất nhiều thư tình nhưng đều không lọt vào mắt bà cho đến khi gặp ông ta.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Gia đình không đồng ý cho nên lúc đầu ba mẹ còn không định gặp ông ta. Thế nhưng Lộc Thành Quốc là một người rất chăm chỉ, rất cố gắng, ở công ty cũng được lòng mọi người, đối với mọi người luôn lễ phép, cẩn thận. Sau buổi gặp đó, mọi người cũng chấp nhận người con rể này.

Lúc mới cưới Lộc Thành Quốc, mỗi tháng ông ta đều đưa tiền lương cho bà, không lưu lại trên người một cắc nhỏ, nói là quần áo thì mặc đồng phục của công ty, ăn cơm cũng ở công ty, ông ta không cần tiêu tiền. Tất cả thu nhập trong nhà đều do bà quản, bà muốn mua cái gì thì mua cái đó.

Sau khi có con, ở nhà con cái đều do ông tự tay chăm sóc. Tắm hàng ngày, ban đêm thay tã, pha sữa. Sau đó vì để trong nhà tốt hơn, ông ta và mấy đồng nghiệp cùng xuống biển. Lúc đầu rất khổ, sau một năm mái tóc của ông đã bạc đi rất nhiều, nhưng mà khi đó ông ta thực hiện được cam kết của mình, chỉ cần mình còn sống thì sẽ không để cho bà phải khổ một ngày. Nhiều người đều nói bà tốt số, có một người chồng tốt.

Hôm nay là ngày thứ mười lăm bà nằm ở bệnh viện. Chồng của bà rốt cuộc xuất hiện, nhìn hắn cũng già hơn một chút, khóe mắt có đỏ một chút. Khi bà tỉnh lại vẫn luôn chờ đợi, chờ ông ta đến cho bà một câu trả lời. Mười bảy năm, bọn họ cùng đi qua một quãng thời gian dài như vậy, bà không tin, không tin ông ta có thể vì một người đàn bà mới quen mà xóa đi tất cả, huống chi bọn họ còn có Linh Linh.

Nhưng mà người đàn ông kia nói cái gì?

Ông ta muốn ly hôn với bà, cầu mong bà bỏ qua và tha thứ cho ông ta, nói người phụ nữ kia đang mang thai, ông ta phải cho người phụ nữ đó một cái danh phận, không thể để cho con của mình không có ba.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Con của ông ta, quá buồn cười. Vậy con của bọn họ thì làm sao? Ông ta nhẫn tâm để cho Linh Linh trở thanh một đứa trẻ không có ba?

Bên ngoài gió lớn, thổi vào cửa sổ kêu vi vu nhưng không có cách nào thổi qua, lại không có chỗ có thể đi, chỉ có thể quanh quẩn ở trên không trung của màn đêm vô hạn. Bà Lâm đoán mùa đông năm nay sẽ rất lạnh, bà lại không chịu được lạnh.

Do thời tiết càng ngày càng lạnh nên có rất ít người ra đường, trên nhà ăn rất náo nhiệt. Để giảm bớt cái lạnh của khí trời, nhà ăn còn đưa cho mỗi bàn một nồi lẩu nhỏ.

Mặc dù gần đây bầu không khí rất kỳ quái, nhưng mà sáu người bọn họ cuối cùng vẫn ăn cơm chung. Nồi lẩu nhỏ trên bàn đang bốc hơi nóng ngùn ngụt, Tề Hạo cùng Lý Đán lại vì mấy miếng thịt mà cãi nhau, Chu Tư Minh lịch sự cười gặp thức ăn cho Hứa Chi Linh, Lục Dương mặt vẫn bình thường. Hiện tại anh không có vì miệng của thiên hạ mà tránh né Lộc Lâm Linh, lúc ăn cơm còn ngồi sát với cô, mặc dù cũng không nói gì nhiều, thế nhưng hai người vẫn rất thân mật làm cho người khác phải ghen tỵ.

Xung quanh vẫn có người thỉnh thoảng nhìn bọn họ nói to nói nhỏ, nhưng thời gian bây giờ bọn họ rất quý trọng, cho nên không có ai rảnh đi quan tâm chuyện linh tinh giết thời gian.

Ăn xong cơm trưa, Lục Dương kéo Lộc Lâm Linh đến phòng thí nghiệm. Anh ngồi xuống để cho Lộc Lâm Linh kiểm tra vết thương trên cổ, sưng to một mảng, giống y như bác sĩ nói nó đã phồng lên chứa toàn nước. Lộc Lâm Linh lấy thuốc ngày hôm qua bôi cho Lục Dương.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Lục Dương mặc dù hưởng thụ tính lải nhải của cô, thế nhưng càng mong đợi một hành động khác hơn, vì vậy ở trong phòng thí nghiệm xuất hiện hình ảnh một cô học sinh ngồi trên đùi của một học sinh nam, hai người đang hôn nhau.

Đi ra khỏi phòng thí nghiệm, Lộc Lâm Linh cúi đầu không thèm để ý tới anh. Lục Dương cũng rất bất đắc dĩ, cái loại phản ứng này cũng không phải anh muốn khống chế là có thể khống chế. Lại nói, cách cái quần dày như vậy, anh làm sao biết cái này còn có thể...

Mỗi ngày khi tan học Lục Dương đều cùng Lộc Lâm Linh đi đến bệnh viện, hai người cùng học tập. Mặc dù phụ huynh trong nhà cảm thấy rất kỳ quái, thế nhưng hai người vẫn nghiêm túc cẩn thận học tập nên cũng không nói gì.

Lâm Lệ Bình về nước cũng được một tuần. Cô ấy đã định cư ở Mỹ, lần này trở về còn có rất nhiều chuyện phải làm, liền cùng chị dâu thay phiên nhau ở bệnh viện chăm sóc bà Lâm. Vào lúc này Lộc Lâm Linh đi xuống đưa dì ra ngoài, chỉ có Lục Dương ở lại phòng bệnh.

Bà Lâm hồi phục rất tốt, nói chuyện rõ ràng hơn nhiều, còn có thể tự mình ngồi dậy.

"Lục Dương, cháu rất yêu thích Linh Linh đúng không?" Bầu không khí yên lặng bị một câu hỏi phá vỡ, giọng rất khó nghe, nhưng bà Lâm nói được như vậy đã là do sức khỏe hồi phục rất tốt.

Lục Dương đứng thẳng người, đôi mắt kiên định, trả lời: "Đúng! Cháu thích Linh Linh, thích vô cùng. Sau này cháu sẽ đối với cô ấy thật tốt, cũng sẽ đối với dì thật tốt."

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Lời cam kết rất hay, nhưng mà tuổi còn rất nhỏ nên lời nói không có trọng lượng trút nào, nhưng mà bà Lâm vẫn cố gắng phối hợp mỉm cười gật đầu: "Ừ, cháu là một đứa trẻ tốt, sau này Linh Linh liền nhờ cháu chăm sóc."

Lục Dương biết hiện tại lời nói của chính mình rất ngây thơ, thế nhưng anh sẽ làm, người khác sẽ thấy. Anh có thời gian, anh không sợ!

Khi đó Lục Dương không hiểu, nhưng mà người tính không bằng trời tính. Nhiều khi vận mệnh không nằm trong tay chúng ta, cuộc sống rất vô thường. Mọi người cho rằng chỉ cần nắm ở trong tay là sẽ không để vụt mất, thượng đế đã tạo ra sự tái hợp cũng tạo ra sự chia ly. Thượng đế tạo ra tuổi thọ cho mỗi con người, làm cho tình yêu của mỗi con người trở nên lận đận, giống như một vở kịch, vở thì vui, vở thì buồn, nhưng cuối cùng vẫn kết thúc, tấm màn đen rồi cũng sẽ hạ xuống, có kết thúc hạnh phúc, có kết thúc buồn, nhưng mà tóm lại vẫn là cát bụi trở về với cát bụi, gió thổi qua thì không lưu lại cái gì nữa.

Bởi nhà trường cho nghỉ từ thứ sáu đến thứ hai nên Lộc Lâm Linh ở bệnh viện, cô kể những chuyện ở trường học cho bà Lâm nghe, thỉnh thoảng bà Lâm lại nở nụ cười.

Sáng sớm ngày cuối tuần Lâm Lệ Bình đến, bà Lâm nói em mình lấy nước để cho mình gội đầu, vì vậy Lộc Lâm Linh cùng cô của mình lại bận rộn chuẩn bị, cho tới trưa cũng tắm rửa giặt giũ cho bà Lâm xong.

Trên người cuối cùng không còn cảm thấy bụi bẩn, tâm trạng của bà Lâm cũng tốt lên không ít, bữa tối ăn nhiều hơn so với bình thường nửa bát cơm. Lộc Lâm Linh cảm thấy mẹ đang dần khôi phục lại, cô đã không trông mong gì ở ba cô nữa, việc ba cô đã làm khiến cho cô rất thất vọng, nhưng là chỉ cần mẹ vui trở lại, cô cảm thấy cuộc sống lại bắt đầu thay đổi. Cô sẽ cố gắng học tập hơn nữa, sau này cô sẽ chăm sóc mẹ của mình.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Cô sợ hãi trở về căn nhà kia nên Lâm Lệ Bình đi giúp cô ấy lấy một ít đồ. Cô dự định ở nhà ông bà ngoại, ở cùng ông bà cô cảm thấy rất vui, chỉ là mỗi buổi sáng không thể cùng Lục Dương đi học.

Thứ hai trời lại rất âm u, chắc lại muốn mưa. Từ khi mùa đông bắt đầu chưa có một ngày nào nắng cả, Lộc Lâm Linh ra ngoài lại quên mang ô. Thấy trời chuẩn bị mưa, nhưng mà cô không có một chút lo lắng nào, bởi vì cô biết Lục Dương sẽ mang ô cho cô.

Nhưng là hết lần này tới lần khác đi tới nửa đường trời đã mưa, vừa ướt lại lạnh. Lộc Lâm Linh bước đi nhanh hơn, khi tới trường học trời đã mưa to hơn. Cô muốn lấy giấy để lau nhưng lại phát hiện mình không có giấy, không thể làm gì khác hơn là mượn Lý Đán.

Phòng học cũng không ấm áp một chút nào, mùa đông đối với học sinh mà nói mới là thời gian khó khăn nhất, một tiết phải ngồi im bốn mươi lăm phút, tay chân cũng bị lạnh tê.

Sau khi học xong tiết thứ nhất, Lộc Lâm Linh ở phòng học chờ Lục Dương đi qua. Nghe được giọng nói của Tề Hạo ở cửa, Lộc Lâm Linh lập tức chạy ra ngoài, nhưng mà nhìn trái rồi lại nhìn phải, chỉ có một mình Tề Hạo. Không đợi Lộc Lâm Linh mở miệng hỏi, chỉ nghe thấy Tề Hạo nói: "Lộc Lâm Linh, giáo viên chủ nhiệm nói Lục Dương chuyển trường! Có chuyện gì vậy? Lục Dương chuyển trường thật sao? Giáo viên nói thủ tục cậu ấy cũng đã làm xong."

Chuyển trường?

Lộc Lâm Linh lập tức đẩy Tề Hạo ra, chạy tới lớp trọng điểm. Chạy đến cửa phòng học nhìn vào bên trong, mới phát hiện cô không thấy Lục Dương ở trong lớp.

Đúng vậy, cho tới bây giờ đều là anh đến tìm cô, lớp của anh ấy cô chưa từng tới bao giờ. Trong phòng học có rất nhiều người, nhưng Lộc Lâm Linh liếc mắt một cái liền thấy hết. Không thấy Lục Dương ở đây, làm sao lại chuyển trường? Nếu như chuyển trường thì vẫn ở nhà chứ? Tan học đi đến nhà anh ấy hỏi là được.

Bên ngoài trời mưa rất lớn, trời đã đen như buổi tối, cả ngày nay tim của Lộc Lâm Linh đều đập rất nhanh. Sau khi học xong, năm người ngay lập tức chạy tới nhà Lục Dương. Trong nhà không có ai, mấy người bọn họ chờ đến trời tối vẫn không có người nào trở về. Cho dù chuyển trường cũng vẫn phải về nhà chứ, bọn họ không nghĩ ra được nguyên nhân nào cả, trời đã rất tối nên mọi người phải đi về nhà.

Ngày hôm nay Lộc Lâm Linh cảm thấy tâm trạng không được tốt, luôn cảm thấy có chuyện gì đó bất an, Lục Dương sẽ đi nơi nào đây? Nhất định là anh ấy xảy ra chuyện gì đó? Đi tìm dì Lục Mạn! Dì Lục nhất định biết, cô vội vàng chạy tới bệnh viện, mẹ biết phương thức liên lạc của dì Lục Mạn.

Mới chạy lên tầng có phòng bệnh của mẹ, cô đã thấy trước cửa phòng bệnh của mẹ cô vây một đám người, bên trong truyền tới tiếng khóc tỉ tê. Lộc Lâm Linh dừng lại, trong nội tâm không ngừng gọi mẹ, mẹ, mẹ!

Lộc Lâm Linh về đến phòng bệnh, cô nhìn thấy có một con dao đâm vào trái tim của mẹ mình, máu đỏ không ngừng chảy ra từ vết thương.

Chát!

Một cái tát rơi xuống: "Lộc Lâm Linh, cháu chạy đi đâu? Sao cháu không trở lại sớm một chút, sao cháu không về sớm hơn một chút? Cháu xem! Mẹ cháu chết rồi, cháu không còn mẹ nữa!"

Bên ngoài sấm chớp đánh đùng đùng, mưa rất to, vừa bị ướt lại bị lạnh.

Kể từ ngày đó, Lộc Lâm Linh, mẹ của cô không còn nữa, sau này cô không có mẹ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.