Thuần Hóa Kêu Thú Tiểu Thê Quá Manh Hủ

Quyển 1 - Chương 2: Giản đại giáo sư



Một người đàn ông cao cao gầy gầy sạch sẽ, chiều cao khoảng 1m85 thân thể đĩnh bạt như một cây trúc, sơ mi trắng đơn giản thu thập đến cực kỳ chỉnh tề, cột ở bên hông, phụ trợ cho hai cái đùi đặc biệt thon dài kia. Ngũ quan của anh so ra kém Cố Linh Lan thanh tú tuyệt mỹ, nhưng mày kiếm lãng mục, hình dáng thâm thúy; tóc cũng đồng dạng trải chuốt mà sạch sẽ lưu loát, làm khuôn mặt tuấn mỹ thoải mái thanh tân kia nhiều thêm một phần lạnh lùng và cương nghị.

Anh bước đi không nhanh không chậm, tư thái thanh thản cũng sẽ không làm người cảm thấy lười biếng, thỉnh thoảng đáp lời sinh viên bên cạnh chào hỏi, khóe miệng hơi hơi cong lên, nụ cười ôn hòa, lại mang theo khoảng cách như gần như xa xa, làm người không cách nào thân cận, cũng sẽ không cảm thấy lạnh nhạt phản cảm.

A! An Hinh nhịn không được nhéo khung mắt kính nhìn chằm chằm xem, tiểu tâm can thình thịch thình thịch mà kích động nhỏ. Loại soái ca này khí chất vừa cương vừa nhu, dung mạo vừa nam vừa nữ, dáng người thon gầy hữu lực, tính cách đạm mạc cương nghị, quả thực là điển phạm gồm nhiều mặt trời sinh công thụ.

Mới vừa vào cổng trường không lâu liền thấy hai cực phẩm đại soái ca a. Hai người nếu là đứng chung một chỗ kia tuyệt đối là CP siêu mạnh a. Trách không được thời điểm học cấp 3 chủ nhiệm lớp đại nhân đẹp trai liền rất khinh thường mà cười nhạo đám thiếu nam thiếu nữ yêu sớm kia, nói các cô cậu còn không có mở ra biên giới xem thế giới, chờ lên đại học, liền sẽ phát hiện con gái càng xinh đẹp con trai càng đẹp trai, nhất định sẽ hối hận. Lúc ấy triền miên khóc sướt mướt còn cảm thấy giáo viên chậm trễ vở kịch thanh xuân tình yêu của các cô cậu, không cho các cô cậu yêu sớm là sợ các cô cậu tương lai thấy thật hối hận.

Vậy đây là giáo sư đại nhân mà Linh Lan muốn giới thiệu sao ngao ngao ngao. Giáo sư đại nhân tuổi trẻ như vậy, nhân thiết liền nhất định cực kỳ được hoan nghênh. Làm ơn làm ơn, nhất định đúng vậy a. Ánh mắt An Hinh xuyên thấu qua mắt kính chặt chẽ tập trung vào người đàn ông hạc trong bầy gà này, chỉ hy vọng nhất định là anh soái ca này, mà không cần là ông già nhỏ bé vẻ mặt chính khí ở phía sau anh kia.

Theo bước chân của đại soái ca ngừng ở bên cạnh Cố Linh Lan, hai người nhìn nhau cười, An Hinh một lòng mới nuốt tới trong bụng, sau đó nhìn hai đại soái ca lịch sử tính gặp gỡ, lại không phúc hậu mà cười, trong đầu hiện lên vô số linh cảm và hình ảnh, thanh thuần duy mĩ hỏa bạo cấm kỵ a. Đau quá.

Bạn Hạ Thần kịp thời nhéo cánh tay bên eo của đồng chí dì nhỏ một cái, đem ba hồn bảy phách của người nào đó phi tán đi ra ngoài thu hồi tới. Một người đàn ông đặt ở trước mặt dì nhỏ, đó là rất an toàn; hai người đàn ông đặt ở trước mặt dì nhỏ, đó là nguy hiểm; một đám đàn ông đặt ở trước mặt dì nhỏ, đó là điên cuồng.

Trong đầu dì nhỏ là sân đấu thú của nam nam vật lộn.

An Hinh hơi mang ai oán mà liếc mắt một cái cháu ngoại gái, có vô nhân tính chính là giải thích như vậy, còn có khuỷu tay quẹo ra ngoài. Bất quá, mình là dì nhỏ khoan hồng độ lượng không phải sao, không thể đoạt đàn ông với tiểu bối, đại hậu cung của mình thiếu một anh không quan trọng, đối với Thần Bảo mà nói đó chính là duy nhất.

An Hinh tưởng tượng như vậy, liền cân bằng, lại lần nữa lưu luyến mà nhìn thoáng qua Cố Linh Lan. Không có CP, dù có giáo sư đại nhân cũng vô dụng, ánh mắt này liền lạnh xuống, mới vừa rồi thu phóng tự nhiên là bản sắc thật của lang nữ.

“Đây là Giản Ninh giáo sư Giản.” Cố Linh Lan giới thiệu cho Hạ Thần và An Hinh, ừm, đương nhiên chủ yếu là cho Hạ Thần, một giảng viên khoa viện, chiếu cố thuận tiện chút mà: “Đây là Hạ Thần, ở y học viện, đây là An Hinh, ở học viện ngoại quốc ngữ, đều là năm nhất, về sau liền phiền toái anh chiếu cố nhiều hơn.” Giang hồ không hỏi xuất xứ, vườn trường không hỏi bối phận, dù sao đối với Giản Ninh mà nói, hai người đều là sinh viên.

“Ừm, kêu thầy là thầy Giản là được, đây là số điện thoại của thầy, ở trường học nếu có chuyện gì có thể tìm thầy.” Giản Ninh rất khách khí, nhưng lại không phải rất thân thiện. Một phương diện tính tình liền như thế, về phương diện khác, anh và Cố Linh Lan quen nhau cũng chỉ có hơn một tháng mà thôi, còn chưa có thân đến nỗi kia, nhưng mà anh và Lăng Linh là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mà bạn trai của Lăng Linh là Mạnh Ca lại là anh em tốt từ nhỏ đến lớn của Linh Lan. Lúc trước Lăng Linh đã ngàn công đạo vạn dặn dò bảo anh chiếu cố thật tốt ba đứa nhóc mới tới, chút mặt mũi này anh cần thiết cho.

“Làm phiền rồi.” Cố Linh Lan cũng rất khách khí, giải thích một chút: “Lăng Linh vốn dĩ muốn đến, bất quá lâm thời có chút việc, hôm nào cùng nhau ăn một bữa cơm tụ họp đi.”

Hai người nói chuyện rõ ràng có thể nghĩ đến rất có tình yêu, thế nhưng Hạ Thần aizz, chỉ có thể lý giải thành tư thế bình thường người lớn nói chuyện con nít không cần xen vào. An Hinh nhàm chán mà tháo mắt kính xuống dưới tùy tay chùi chùi ở trước ngực, vừa rồi sư huynh to con quá kích động, nước miếng hình như phun lên mắt kính cô, may là mắt kính lớn, bằng không còn không phải phun lên trên mặt.

Giản Ninh ánh mắt tùy ý mà liếc lại đây, ở trên người Hạ Thần dừng một lát, nhớ tới đây hẳn chính là bạn gái nhỏ của Cố Linh Lan mà Lăng Linh nói; lại theo đi qua nhìn thoáng qua An Hinh, vừa vặn nhìn thấy động tác của cô gái nhỏ tháo mắt kính xuống chùi ở trước ngực.

Ánh mắt Giản Ninh ngừng một chút, nhưng thật ra mượn cơ hội thấy được rõ ràng chân dung của An Hinh.

Nhưng mà, với anh mà nói, đây là hai sinh viên được bạn tốt nhờ vả, Giản đại giáo sư sẽ ở trên cơ sở đối xử bình đẳng hơi chiếu cố một chút, mặt khác, thì không có.

Sau khi chấm dứt bạn tốt gặp mặt, Cố Linh Lan dẫn Hạ Thần đi báo danh, bởi vì không vào trường, cho nên liền đi ký túc xá đều tỉnh lược. An Hinh đã từng xử lý hai lần thủ tục báo danh, quen cửa quen nẻo, giúp Hạ Thần nhận bảng biểu văn kiện thời khoá biểu linh tinh tương quan, báo danh liền vui sướng mà hoàn thành, chỉ dư lại sư huynh to con bi thương, cũng chưa có cơ hội vớt được nói thêm một câu với đóa hoa trấn viện.

“Phòng đã giúp cậu tìm được rồi, ngày mai tìm người quét dọn một chút, thêm nữa trang trí mấy thứ mới có thể ở được, hai ngày này cậu trước ở chung với tớ không?” Hạ Thần hỏi An Hinh.

“Không cần, tớ trước tiên ở lại ký túc xá hai ngày, dù sao đồ của tớ qua mấy ngày nữa mẹ tớ mới giúp tớ gửi lại đây.” An Hinh không sao cả. Cô không giống Hạ Thần như vậy không thích người sống, trên tổng thể vẫn là rất vui với dung nhập vào tập thể, chỉ là yêu thích và hứng thú của mình, yêu cầu một cái không gian ** tới chồng chất. Hắc hắc hắc, miễn cho dạy hư người khác lại dọa đến người khác. “Ừm, Hạ Lệ tới rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

------ Lời nói ngoài lề ------

Mở đầu là khó nhất đến, chờ ta đem các vai chính và quan hệ giới thiệu một chút, ha ha. CP đều đứng chuẩn rồi, đừng sai đội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.