Thuần Hóa Kêu Thú Tiểu Thê Quá Manh Hủ

Quyển 1 - Chương 4: Bạn trai cho không



Đại học báo danh có thời gian hai ngày, An Hinh là ngày đầu tiên đến, tới tương đối sớm, chờ buổi tối thời điểm trở lại ký túc xá, phát hiện chỉ tới một nữ sinh, hơn nữa chiếm trước cái giường chính mình vốn dĩ đã để vali.

Thứ tự này đến trước và sau sao. An Hinh chính mình tính toán ở bên ngoài, thật cũng không phải đặc biệt so đo, thế nhưng, đối phương bày ra một khuôn mặt cao ngạo nhìn cô một cái cũng đừng quá mức, cái này giống như có chút không đúng đi.

An Hinh nâng khung mắt kính, nhìn liếc mắt một cái cô gái ở đối diện lớn lên rất xinh đẹp trang điểm rất tinh xảo kia, nghĩ nghĩ, chính mình nhún nhún vai, yên lặng đi đem vali đặt ở cạnh phòng vệ sinh nơi “phong thuỷ bảo địa” này. Lần đầu tiên tập thể sinh hoạt, mình liền đem phong cách phát huy rốt cuộc, không thể chiếm hầm cầu không ị phân, dù sao chính mình ít ở đây, liền ở cái chỗ ngồi kém cỏi nhất đi.

Hành động này phỏng chừng là làm đối phương cảm thấy An Hinh là một người dễ khi dễ. Vốn dĩ cũng đúng, An Hinh vóc dáng nhỏ, tuổi lại nhỏ, nhìn liền giống như một con nhóc học sinh trung học, hơn nữa cố ý đem chính mình hướng bình thường lăn lộn kính nhi, ở trong mắt người khác, liền thành nhà quê, cảm thấy đây là một em gái ở nông thôn có cảm giác dinh dưỡng bất lương từ huyện thành nhỏ tới.

Mông lạnh của người ta, chính mình cũng không thể lấy mặt nóng đi dán a. An Hinh yên lặng bắt đầu thu thập giường đệm của mình, đủ để chính mình hôm may với ngày mai ngủ hai đêm là được.

Di động bỗng nhiên vang lên, riêng nhạc khúc đối ứng riêng người. An Hinh mới vừa chuyển được, lời nói nhiệt liệt trương dương kia của Hạ Lệ liền nhảy nhót ra tới, ở trong ký túc xá nhỏ yên tĩnh này có vẻ đặc biệt vang dội: “Cục cưng ơi, tớ quên mang theo đồ sạc di động, cho tớ mượn cái của cậu đi.”

Vứt bừa bãi a. An Hinh thuận tay từ trong túi mình móc ra đồ sạc: “Biết rồi, tớ tới đưa cho cậu.”

“Đừng, tớ đã ở dưới lầu chỗ cậu, nhưng mà dì ở ký túc xá không cho tớ tiến vào.” Lệ Lệ đại bảo bối thực buồn bực mà lẩm bẩm một câu: “Tớ lớn lên xinh đẹp như vậy mà bả còn không cho tớ tiến vào.”

An Hinh định lực lại đủ, cũng nhịn không được phụt một tiếng cười, đi đến chỗ cửa sổ đi xuống nhìn thoáng qua, căn phòng này của các cô ở lầu hai mặt bắc, đối diện cổng chính của ký túc xá, một bóng dáng thon dài nhưng không đáng chú ý mà đứng ở cổng lớn, chọc đến các nữ sinh lui tới liên tiếp thi lấy ánh mắt chú mục.

Lệ Lệ đại bảo bối nhà mình là một đại soái ca xinh đẹp a.

“Chờ chút, tớ tới liền.” An Hinh nói xong, mang theo đồ sạc liền xuống lầu.

“Cảm ơn cục cưng nha.” Hạ Lệ không khách khí mà nhận lấy đồ sạc, ôm lấy An Hinh, quay người lại liền nhảy nhót đi: “Tớ đi về trước nha, nghe nói ở ký túc xá sau 10 giờ rưỡi thì ngắt điện, quy củ này quá không nhân tính rồi. Aizz, cái này ta liền cầm đi, ngày mai cậu lại đi mua một cái đi.”

Vô nghĩa, còn trông cậy vào cậu trả sao. An Hinh nhìn bóng dáng Hạ Lệ chạy như bay mà đi, cạn lời. Tốt xấu cũng là buổi tối đầu tiên xa rời quê hương, không hảo hảo nói hai câu hồi ức một chút nỗi niềm nhớ nhà sao, không lương tâm a.

Thời điểm An Hinh đi trở về, theo bản năng mà nghìn liếc mắt một cái chỗ cửa sổ ở ký túc xá, vừa vặn nhìn thấy vén lên bức màn một lần nữa khép lại. Chờ cô mới vừa bước vào ký túc xá, thượng phô lấy nương còn ngồi ở bên cửa sổ.

“Aizz” Lấy nương ngồi ở, trên cao nhìn xuống nhìn An Hinh, phía dưới là bàn học của cô ta, đã bày ra một đống đồ trang điểm: “Cô cũng là học tiếng Đức à. Tên gì, nhà ở đâu?”

An Hinh có mỹ dự, hào phóng của Hinh gia, đối phương chủ động mở miệng, cô cũng sẽ không lại tự cao tự đại, lập tức tính tình rất tốt mà cười cười: “Tớ tên là An Hinh, ở tỉnh bên. Cậu là tỉnh này đi.” Nhìn tố chất và EQ này, cũng không giống như là loại người khắc khổ đọc sách, hẳn là học sinh tỉnh này, trúng tuyển phân số hơi thấp; nói không chừng còn là bên cạnh thành phố B thành phố kinh tế lớn kia, có tương đối nhiều phú nhị đại thổ hào, nếu không sẽ không vừa tới, trong vali chính là một đống quốc tế một đường nhãn hiệu đồ trang điểm và quần áo.

Chậc, An Hinh đều phải khen chính mình, nếu chính mình không viết tiểu thuyết ** không vẽ truyện tranh BL, nói không chừng cũng sẽ là một thế hệ đại sư trinh thám, đáng tiếc, mỹ nam khó bỏ a.

“Cô như thế nào biết.” Mỹ nữ nhíu mày, vẻ mặt đề phòng, theo sau nghĩ nghĩ, lại mở miệng: “Tôi tên là Tất Lệ, ở thành phố B.”

Quả nhiên. An Hinh ở trong lòng cho chính mình một đóa hoa đỏ thẫm, mặt ngoài bất động thanh sắc.

“Vừa rồi người kia, là bạn trai cô.” Tất Lệ nhịn trong chốc lát, vẫn là mở miệng.

Mị lực của Lệ Lệ đại bảo bối nhi vẫn lớn như cũ a, lão trung thanh ấu bốn đời đều ăn. An Hinh đã có kinh nghiệm phong phú bị đến gần, dùng ngón trỏ đẩy đẩy mắt kính, cười đến vẻ mặt ngượng ngùng: “Đúng vậy, thanh mai trúc mã.”

Tất Lệ biểu tình vẻ mặt khó chịu, trên dưới đánh giá An Hinh một chút, trong lòng nhịn không được có chút nho nhỏ ghen ghét. Con nhỏ quê mùa này còn có thể có bạn trai đẹp trai như vậy, so với những người cô ta đã từng hẹn hò đều phải đẹp trai hơn nhiều, xứng An Hinh, thật là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Hàm nhất định là cho không, bị người ta làm lốp xe dự phòng, nếu không vừa rồi nam sinh kia như thế nào sẽ cầm đồ xong liền chạy đều không nị oai một chút, hừ hàm nhất định là như thế này. Nam sinh như vậy, chỉ có cùng chính mình đứng chung một chỗ mới là hoa nở tịnh đế.

Từ từ, nếu nam sinh kia đối đãi lốp xe dự phòng như vậy, chẳng phải là một tên tra nam. Hừm, cũng không đúng, cậu ta nhất định chỉ là còn không có gặp được nữ sinh có thể hàng được làm cậu ta vừa gặp đã thương, mà chính mình, chính là phu quân kia.

Tất Lệ trong đầu hiện lên vô số ý niệm, nghĩ nghĩ, cúi đầu nhìn phía dưới An Hinh, tự mình cảm giác có kiểu nữ vương cao cao tại thượng: “Về sau mọi người chính là ở cùng một ký túc xá, ngày mai mọi người tới đủ rồi, cùng nhau ăn một bữa cơm thuận tiện cũng mang theo bạn trai cậu đi.”

Chị gái này cũng không biết hàm súc, không biết uyển chuyển liền trực tiếp như vậy, tính mục đích mạnh như vậy, quả thực là lòng Tư Mã Chiêu người qua đường đều biết, là chỉ số thông minh của cô ta quá thấp, hay là cảm thấy chỉ số thông minh của mình thấp sao. An Hinh yên lặng vì Hạ Lệ châm một ngọn nến, đều nói cho cậu ấy nam sinh phải ổn trọng một chút, nếu không hấp dẫn vĩnh viễn đều là Hoa Hồ Điệp không đầu óc.

“Được a, ngày mai tớ đi hỏi một chút cậu ấy có rảnh hay không.” An Hinh nghe lời lại thẹn thùng.

------ Lời nói ngoài lề ------

Hinh gia nhà ta chính là thích giả bộ như vậy. Hinh gia nhà ta thích vở kịch nội tâm độc bá. Hinh gia nhà ta không hề là nữ chính chính khí mười phần, nãi nhóm sẽ ghét bỏ sao, sẽ không yêu sao hu hu hu cắn khăn tay nhỏ nhi trương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.