Thuần Hóa Kêu Thú Tiểu Thê Quá Manh Hủ

Quyển 1 - Chương 5: Hàng xóm tốt trèo tường



Làm người nhất định phải làm tốt công phu mặt ngoài, ngụy trang hoàn mỹ mới có thể bảo vệ tốt nội tâm chân thật. An Hinh vẫn luôn là dùng loại này cách ngôn tới nhân sinh không đáng tin cậy cho chính mình bón canh gà.

Cho nên, buổi tối hôm qua giả làm em gái ngoan ngoãn ở nông thôn, ngoan ngoãn mà đáp ứng muốn đem bạn trai nhỏ đẹp trai mang theo cùng mỹ nữ phú nhị đại như hổ rình mồi cùng nhau ăn cơm, buổi sáng hôm nay liền rất xin lỗi mà nói cho người ta, hôm nay không rảnh, bạn trai nhỏ gấp không chờ nổi muốn lôi kéo cô đi ra ngoài thuê nhà, cùng xây dựng tổ ấm tình yêu nhỏ bé.

Chính là muốn hâm mộ chết cô, ghen ghét chết cô như vậy, ha ha ha ha, hữu nghị mục đích rõ ràng không thuần, Hinh gia một chút đều không cần, cô phải nhanh tìm địa phương, an trí các mỹ nam trong hậu cung của cô. Buổi tối hôm qua mới vừa gửi địa chỉ mẹ cô, sáng sớm mẹ cô liền nói đã giúp cô đóng gói đồ vật gửi ra tới, còn là sáng sớm hôm sau của ngày kế nữa.

Các mỹ nam cơ hủ của cô tới rồi, không thể không chỗ ngồi ngốc a, ký túc xá quá nguy hiểm, ngưng lại công ty chuyển phát nhanh, cô không bỏ được.

Biển số nhà của phòng cho thuê khá dễ nhớ, 1203, An Hinh mới đến không lâu, công ty vệ sinh Cố Linh Lan đã giúp cô hẹn trước liền đến, một đống người cọ cọ rửa rửa lau lau đem nên ném ném.

Ngày hôm qua An Hinh liền cảm thấy tổng thể cách thức bố cục trong phòng này khá tốt, cửa sổ ở hướng nam, một cái phòng ngủ có cái cửa sổ lớn, thuận tiện cho lúc cô đọc sách; một cái phòng ngủ khác liền ở ban công, hơi chút cải tạo một chút mua bộ bàn sách, liền có thể biến thành thư phòng của cô; phòng khách không lớn, hợp với phòng bếp kiểu mở ra, nhìn còn rất thoải mái, đến lúc đó trải một cái thảm lớn trực tiếp liền có thể làm phòng luyện võ.

Khi còn nhỏ cô liền trạch rồi, sau này lớn chút càng thêm hiển lộ ra tư thế nguyện ý chôn sâu vào truyện tranh tiểu thuyết ảnh đĩa hôn mê không tỉnh. Mẹ cô Giang Tâm Duyệt chính mình chính là một tác giả nhỏ của tình yêu và hôn nhân, cũng không phản đối sở thích của con gái, chính là lo lắng cô như vậy sẽ bị cận thị, xương cổ thắt lưng bả vai sẽ bị các loại xơ cứng, cho nên ở trên cơ sở dân chủ đầy đủ, khó được ** một phen, mỗi năm nghỉ đông và nghỉ hè ném cô cho dượng Chiến Quốc, hảo hảo dựa theo tiêu chuẩn của võ thuật thế gia tới dạy dỗ, ngày thường cũng cần thiết bảo trì thời gian vận động một giờ.

An Hinh nhưng không giống chị họ Chiến Đậu Đậu, đối với võ thuật đánh tâm nhãn yêu thích, còn may mà có một Hạ Lệ mỗi năm bồi cô, nếu không cô đều kiên trì không nổi.

Lần đầu tiên rời nhà, ba người quả thực là ở vào trạng thái thả hổ về rừng. Hạ Lệ đã quyết định hoàn toàn vứt bỏ nam quyền bắc chân bát quái chưởng, cậu tích cực dấn thân vào hạng mục thể dục tập thể càng thêm khỏe mạnh đẹp trai; An Hinh nhưng thật ra muốn kiên trì, một phương diện là mười mấy năm qua, thói quen thành tự nhiên, mỗi ngày không động một chút, thật cảm thấy xương cốt ngứa. Về phương diện khác là, nghe nói vận động có thể tăng chiều cao.

Cô muốn tăng chiều cao tăng chiều cao tăng chiều cao.

Đồng dạng 17 tuổi, Hạ Lệ đã 1m75, Hạ Thần đều sắp 1m7, mà cô lại chỉ có 1m55, đây quả thực quá thương lòng tự trọng của dì nhỏ đại nhân.

Gen của hai bên rõ ràng là không sai biệt lắm, vì cái gì khác biệt liền lớn như vậy. Nếu nói cô và Hạ Thần Hạ Lệ cách bối phận, vậy chị họ Chiến Đậu Đậu cũng có 1m7 a. Cái này thật là không khoa học, đồng dạng đều là mẫu hệ huyết thống Quảng Đông kiểu nhỏ xinh, phụ hệ loại hình cao lớn anh tuấn a.

Nếu không chính là lượng vận động của cô không có nhiều như chị họ, nếu không chính là cô chọn khuyết điểm của cha mẹ mà lớn lên.

Hinh gia tỏ vẻ thực đau thương.

Người của công ty vệ sinh động tác rất nhanh, một buổi sáng liền hoàn thành. Nội thất hoàn thiện phòng ở sạch sẽ lại trống không. An Hinh tùy tay ở trên tờ giấy trắng vẽ một chút bản vẽ mặt phẳng, sau đó đối chiếu bản vẽ căn hộ, đại khái liền nghĩ kỹ rồi kiểu dáng và kích cỡ của gia cụ đồ điện linh tinh mà mình muốn mua.

Địa phương trời xa đất lạ, đương nhiên tìm một người bạn tương đối tốt, An Hinh đương nhiên mà gọi điện thoại cho Hạ Thần tới trước hai tháng, đều sắp thành con dâu địa phương, hẳn là rất quen thuộc đi.

Hạ Thần quả nhiên cũng rất sảng khoái mà đáp ứng rồi, còn hẹn một cái chỗ ngồi cùng nhau ăn cơm. An Hinh vừa xem địa chỉ hướng dẫn ăn cơm trên di động vừa đẩy cửa đi ra ngoài, kết quả phỏng chừng quá đột nhiên lại lực quá lớn một ít, “rầm” một tiếng, giống như đụng phải người.

Thiết kế của cánh cửa này quá không hợp lý, vừa mở ra vừa vặn chặn hết toàn bộ hành lang của hộ 1204 kia ra tới sau. An Hinh vội vàng đóng cửa lại xin lỗi: “Ai da xin lỗi, ngài không có sao chứ.”

Sau lưng cánh cửa là một người đàn ông rất cao lớn, một tay xách theo túi đựng rác một tay che lại nửa khuôn mặt, An Hinh nhìn lên một chút, cảm thấy đôi tay kia đặc biệt xinh đẹp, đốt ngón tay thon dài hữu lực, màu da trắng nõn; ừm, cặp mắt lộ ra kia cũng rất đẹp, thâm thúy lại sáng trong, giống như lóe ánh sáng.

Chậc, không nghĩ tới ở cách vách cư nhiên có một đại soái ca, thật là kiếm lời. Nếu mà không có linh cảm, lật cái tường nâng quai hàm xem anh hàng xóm đẹp trai là có thể tìm được linh cảm. Chẳng sợ anh ta che lại nửa khuôn mặt rất tiêu tan ảo ảnh, cô cũng có thể cho anh ta thiết trí một cái nhân thiết mang khẩu trang; đương nhiên, cả khuôn mặt trong ngoài như một mà đẹp trai thì tốt rồi.

Đại soái ca xoa xoa cái mũi, rốt cuộc buông tay xuống, hai người hai mặt nhìn nhau.

“An Hinh.” Đại soái ca lại khẽ vuốt cái mũi, thanh âm có chút trầm.

“Thầy Giản.” An Hinh híp mắt che ngực cúi đầu, nếu muốn thời gian dài rình coi soái ca không bị phát hiện hoặc là không khiến cho người phản cảm, điệu thấp là việc quan trọng nhất.

Giản Ninh liền cảm thấy vừa rồi con nhóc còn thần khí hiện ra như thật mà chạy nhảy, lập tức liền héo rớt, chẳng lẽ là bởi vì đụng trúng giảng viên cho nên tương đối thấp thỏm sợ hãi. Quả nhiên là sinh viên năm nhất, còn mang theo tính chất đặc biệt của học sinh cấp 3, nếu là ở đại học đợi một đoạn thời gian, phỏng chừng tuyệt đối sẽ không thấy bộ dáng xem giảng viên như quỷ kiến sầu.

“Em đang ở chỗ này à.” Giản Ninh nhìn thoáng qua cánh cửa cách vách, nghĩ nghĩ: “Không ở ký túc xá mà thuê nhà.”

“Dạ, anh Cố giúp em tìm chỗ này.” An Hinh đồng dạng thăm dò nhìn liếc mắt một cái phía sau anh: “Hàng xóm.”

Phòng của anh là Lăng Linh tìm giúp anh, phỏng chừng là cùng Cố Linh Lan cùng ra một mạch. Giản Ninh gật gật đầu: “Hàng xóm.”

An Hinh ngoan ngoãn mà khom lưng một cái 90 độ: “Về sau mong thầy Giản chiếu cố em nhiều hơn.”

------ Lời nói ngoài lề ------

Ở cùng một chỗ mới thuận tiện sinh ra cơ tình đúng hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.