Thuần Hóa Người Chồng Thú Tính Của Tôi

Chương 2: Một đêm dài (2)



Người đàn ông dùng tay kia kéo hông cô lại gần và thúc sâu vào nơi ẩm ướt của cô một cách thô bạo.

Anh đâm sâu hơn và nhanh hơn. Tay anh khóa chặt eo cô khi những cú thúc của anh trở nên cuồng nhiệt và mạnh bạo hơn.

Khi phân thân to lớn của anh cọ xát bên trong cô, chút lý trí nhàn nhạt cuối cùng của cô cũng bay đi mất. Điều duy nhất còn lại là khoái cảm tan chảy giữa hai chân cô. Nơi đó của cô kẹp chặt lấy anh khi cô co giật trong sự sung sướng tột độ.

"Ahhh"

Do cao trào đến nghẹt thở, Annette bị choáng ngợp đến mức không thể rên rỉ thành tiếng. Cô thở hổn hển và nắm chặt lấy cơ thể người đàn ông như thể nó là một chiếc mỏ neo. Cái lỗ nhỏ hẹp của cô vốn đã khít lại càng siết chặt hơn như muốn cắn đứt anh. Cơ thể cô co giật trong khoái cảm và tỏa ra một mùi hương quyến rũ vô hình.

Người đàn ông thú tính rên rỉ trong khoái cảm mãnh liệt khi bên trong cô rung lên và bóp chặt. Những đường gân xanh nổi lên trên cổ khi anh nghiến chặt răng và đẩy vào sâu hơn bên trong cô.

"Ugghh"

Người đàn ông phát ra một tiếng rên rỉ nóng bỏng. Nơi đó của anh căng phồng lên và một chất dịch trắng đặc trào ra. Nó bắn ra khắp phần dưới của cô, chảy xuống chân cô. Cơ thể Annette kiệt sức gục trên giường. Đôi mắt nhắm nghiền lại, cô phải mất một lúc mới có thể điều chỉnh lại nhịp thở hỗn loạn của mình.

Người đàn ông nhìn Annette và nhếch mép cười. Người phụ nữ nhỏ bé, dịu dàng mang đến cho anh cảm giác thỏa mãn chưa từng có. Nhưng anh vẫn muốn nếm thử cô nhiều hơn một chút.

Cúi đầu xuống, anh đưa lưỡi vào lỗ tai của Annette và liếm nó một cách vụng về. Đôi tai màu hồng nhạt rất đáng yêu khiến anh muốn ăn sạch.

Annette, người có đôi tai nhạy cảm kêu lên vì ngạc nhiên. Tiếng nấc nghẹn ngào và tiếng rên rỉ khó thở của cô khiến phần dưới của người đàn ông lại trở nên hừng hực.

“Annette, Annette… Cơ thể cô đúng là không biết xấu hổ.”

Người đàn ông thì thầm như thể anh ta đang trách móc cô, nhưng người thực sự phấn khích lại là anh ta. Annette sợ hãi khi cô cảm thấy phân thân của anh lại đang cương cứng. Nếu họ làm điều đó một lần nữa thì cô thực sự sẽ chết mất.

Nước mắt trào ra trên đôi mắt to phiến hồng của Annette. Cô quay đầu lại và đối mặt với người đàn ông. Cô cẩn thận vòng tay qua cổ anh và ngước nhìn anh với ánh mắt đáng thương nhất có thể.

Người đàn ông dừng lại, anh ta luôn trở nên yếu đuối khi Annette biểu hiện khuôn mặt đó. Anh biết rằng mình đã gục ngã trước những mánh khóe của Annette nhưng đành bất lực. Mặc dù anh muốn có được cô theo nguyện vọng của trái tim mình, nhưng mỗi khi đôi môi mềm mại của cô chạm vào khuôn mặt anh, một góc trái tim anh lại nhột nhạt lạ thường.

“Rafael….”

Tên anh, thoát ra từ miệng Annette, thật mềm mại và đáng thương. Anh nuốt nước bọt, cảm thấy bản thân trở nên yếu ớt. Lẽ ra anh có thể tiếp tục ấn vào cơ thể mềm mại của cô, nhưng kỳ lạ là anh không muốn làm điều đó. Mỗi khi người phụ nữ này thì thào bằng một giọng nhẹ nhàng và đáng thương, sự hung hãn dữ tợn bên trong anh lại dịu đi.

'Đây là một điều thực sự tồi tệ.'

Người đàn ông đứng dậy và nói với một giọng điệu lạnh lùng.


"Thật là một người phụ nữ Bavaria xảo quyệt."

Dù lời nói của anh ta có vẻ lạnh lùng, nhưng Annette biết. Điều đó có nghĩa là anh ấy sẽ để cô đi.

Annette, người cuối cùng đã được giải thoát khỏi vòng tay của quái thú, thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả sau khi cô hồi sinhh quay về, chồng cô vẫn vô cùng nhiệt huyết và là một người rất nghĩa hiệp. Cũng vì điều này mà ở kiếp trước, Annette từng khóc mỗi đêm.

Vết thương lòng khiến cô suy nhược như ngọn cỏ khô, Annette thường xuyên đau ốm. Ngay cả những giây phút cuối cùng của kiếp trước cô cũng nằm trên giường bệnh. Cuộc hôn nhân trước đây của Annette rõ ràng là một cuộc hôn nhân không hạnh phúc.

Nhưng lần này, nó nên khác đi.

Không, nó phải khác. Annette quyết tâm chế ngự con thú độc ác của chồng và có được cuộc sống sung túc. Cô vẫn chưa biết kết quả sẽ là một cuộc hôn nhân hạnh phúc hay là ly hôn, nhưng lần này, nó sẽ nằm trong tay cô.

Rafael khoác chiếc áo choàng lên thân hình vạm vỡ còn lưu lại nhiều vết sẹo chiến tranh, và đưa tay về phía nắm cửa như thể cố gắng rời khỏi phòng ngủ của cô. Khi nhìn thấy điều này, Annette thậm chí còn nói lời tạm biệt với anh bằng một giọng yếu ớt.

“Cảm ơn, Rafael. Chúc ngủ ngon."

Tất nhiên, không có hồi âm. Anh quay lưng lại như người chưa từng nghe thấy gì, lạnh lùng rời khỏi phòng ngủ của cô. Khi cánh cửa đóng lại, một làn gió mát lạnh chạm vào má Annette. Cô chạm vào má mình như đang tự an ủi mình.

Mọi thứ vẫn ổn. Để đưa quái vật này vào nề nếp, cô phải bắt đầu bằng một lời khen ngợi. Annette mỉm cười, cô đã kiệt sức.

Hoạt động mới của cô bây giờ chính là làm cách nào thuần hóa Rafael thành một người chồng tốt.

P/S: Nếu bạn thích bộ truyện này, hãy ủng hộ mình bằng cách để lại bình luận hoặc review cho những đọc giả khác tham khảo bên dưới nhé. Mình sẽ cố gắng dịch ít nhất 2 chương một ngày. Hãy tiếp tục theo dõi mình nha. Cám ơn bạn. Chúc bạn một ngày tốt lành! <3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.