Tiêu hết một tháng tiền ăn, không khỏi vừa lòng thỏa chí, dưới ánh mắt oán hận của bọn Lão Tây, từ bước lắc lư ra khỏi phòng hát.
Đèn trong quán đã tắt, một khoảng vắng vẻ, âm thanh ồn ào trước đó đã giống như một giấc mộng kê vàng*.
Nhà xây rồi nhà lại đổ, khách đến rồi khách lại đi.
Cùng bọn Lão Tây lần lượt chia tay, hẹn ngày nào đó tái chiến. Nhạc Gia tiễn tôi về nhà, tiểu tử này lái một chiếc Mini Cooper* màu đỏ, như sợ thiên hạ không biết cậu ta là một gã trai bao vậy.
Tôi từ chối, “Ánh trăng như nước, vừa vặn muốn đi dạo.”
“Ánh trăng như nước tiểu ý hả, bạn muốn đi dạo ý hả? Ôi thôi, hộp sọ vỡ rồi à?” Nhạc Gia đưa tay sờ sờ cái trán tôi.
“Bò nhai hoa mẫu đơn, không hiểu thú vị là cái gì sất.”
Nhạc Gia run lên, giơ tay đầu hàng, “Được được, tớ đi trước, bạn một mình từ từ mà thú vị đi.”
Mini Cooper biến mất một cách rất phong độ trước mắt tôi, dọc theo con phố dài yên tĩnh, tôi chậm rãi bước đi, hít thở không khí mát lạnh.
Vừa nãy thuốc hút khá nhiều, rượu uống cũng không ít, đầu óc có chút hỗn lọan, vẫn nên thanh tỉnh lại một chút.
Đột nhiên, di động kêu.
Nghe được nhạc “The Moment”, tôi cả người cứng ngắc, khoảng chừng năm giây, mới nghe thấy “Ngụy Dương.”
“Là tôi.” Đầu bên kia, truyền đến giọng nói thận trọng.
Thản nhiên hai chữ, lại như cuồng phong bão táp đột nhiên ập tới, trong lòng rối ren.
“Anh Hoa.” Tôi há miệng, rốt cuộc nói ra hai chữ khô khốc. May là đang nói qua điện thoại, không gặp người thật, nếu không tôi sẽ rất thất thố.
“Muộn rồi, còn chưa ngủ sao?”
“Anh cũng chưa ngủ?”
Gió thổi, cảm giác say dâng lên, tôi có phần đứng không nổi, đành từ từ ngồi xuống ghế đá bên đường.
Ghế đá thấm lạnh, đêm dài thấm lạnh.
“Ừm, có chuyện phiền lòng thôi.”
“Chuyện gì, em có thể giúp không?”
Quả nhiên, không có chuyện không lên Tam bảo điện. Nếu không có việc gì, Cô Kiện Hoa bình thường tuyệt đối không gọi điện cho tôi, càng không thể vào lúc này.
“Cậu có biết cậu em vợ của tôi không nhỉ?”
“Độc đinh duy nhất của của Việt thị, gia tộc Hoa kiều giàu có nhất, là thái tử gia sinh ra đã ngậm chắc thìa vàng phải không? Không phải đang ở Mỹ sao?”
“Gần đây là kì nghỉ hè, đã quay về nước. Cả ngày gây chuyện sinh sự, không lo học, hành vi thô lỗ, cử chỉ ngạo mạn vô lễ. Cha mẹ Y Na ở tận bên Mỹ, tôi là người giám hộ duy nhất của nó, lại có chút rào cản, dạy dỗ không được, mặc kệ không lo cũng không phải. Đêm nay nó lại cùng một đám chơi bời trác táng ở khúc sông phía Tây tụ tập bão xe*, Y Na rất lo lắng. Nếu xảy ra chuyện gì, tôi cũng không biết giải thích thế nào với cha mẹ cô ấy.”
“Anh muốn em đi ngăn cậu ta lại?”
“Không chỉ như thế, tôi còn muốn cậu đảm nhiệm việc dạy dỗ, cưỡng chế cải tạo nó. Nêu tôi ra mặt, nó chỉ biết ngỗ nghịch chống lại; cậu là người ngoài, ngược lại có thể thiết diện vô tư. Cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ nó sẽ đâm đầu vào con đường sai trái, phơi thây trên phố mất.”
“Cường điệu quá không?” Tôi nhíu mày, ” Anh tốt nhất nên mời người cao siêu nào đó đi, chỉ sợ em không đảm nhận nổi.” Tôi muốn tránh mọi chuyện liên quan đến anh.
“Ngụy Dương, tôi chỉ có cậu.”
Tôi ngừng thở…
“Tôi tin cậu, ngoài cậu ra, không còn lựa chọn nào khác.”
Tôi khẽ cắn môi,” Được, chỉ một lần này thôi.”
“Không biết nói gì để cảm tạ, tôi xin ghi nhớ.”
Ngắt điện thoại, tôi gọi taxi, đến thẳng khúc sông phía Tây.
Khúc sông phía Tây, mạn Tây là bãi nước, mạn Bắc là núi non trùng điệp.
Núi uốn lượn hơn hai mươi dặm, gần ngoại ô, nhưng không được kiểm soát nghiêm ngặt, dần dà, đã thành thánh địa tốt nhất cho đám bão xe.
Tiếng huyên náo cùng tiếng nhạc chát chúa từ xa truyền đến, một đám lố nhố đen đên, như vây hãm. Tiếng động cơ như sấm rền đến chân trời, bảy, tám chiếc Ferrari Porsche đời cao đang đỗ ở điểm xuất phát nóng lòng chờ tỉ thí.
Cờ xuất phát chợt phất, lòng tôi biết là không ổn rồi.
Quả nhiên, chiếc Ferrari màu bạc ở giữa lao ra dẫn đầu, dưới ánh trăng có thể lờ mờ thấy được biển số xe xẹt qua như chớp. Những chiếc xe còn lại ở phía sau, nháy mắt biến thành mấy chấm đỏ, chỉ để lại khói xe vấn vít.
“SHIT!” Tôi xoay người túm một gã trong đám người xem náo nhiệt, “Xe của cậu đâu? Cho tôi mượn dùng một chút!”
“Anh là… Anh lớn Ngụy Dương?” Người nọ nhãn thần sáng lên, nhìn thấy tôi vừa mừng vừa sợ.
Mới hai mươi, tôi đã tung hoành ngang dọc khúc sông phía Tây này, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Kỉ lục bốn mươi giây như bão gió mà về đích cho đến nay không ai phá nổi. Sau này chán ngán mà rửa tay chậu vàng, về nhà ở ẩn.
“Xe hỏng tôi đền.” Tôi lên xe khởi động máy, như tên mà phóng đi.
Khúc sông phía Tây địa thế nhấp nhô, đường xe đi hẹp, khúc quanh rất nhiều, lái xe là một thử thách lớn lao.
Có thách thức, mới kích thích.
Đối với đoạn đường này tôi nhắm mắt cũng có thể phóng như bay, tự nhiên như là lái xe đường quen. Xe dù cũ, nhưng cũng thoải mái vượt người khác, dần tiếp cận chiếc Ferari màu bạc kia.
Tiểu tử này kỹ năng lái xe không tồi, cũng không phải lính mới.
Con nhà giàu số tốt, không có việc gì thì đua xe tán gái loạn cào cào, cuối cùng còn khiến người khác khổ sở đuổi theo để đảm bảo cho tấm thân quý giá của đại thiếu gia được an toàn nữa chứ.
Phía trước là một góc hiểm, có ba khúc cua, vòng cua lớn. Dù cho có là lái xe kinh nghiệm đầy mình, không cẩn thận thì cũng lật xe rơi xuống sông, chìm nghỉm.
Tôi đã nhiều lần dựa vào địa thế hiểm yếu này mà chiến thắng đối thủ, rất hiểu chỗ này lợi hại như nào.
Ferrari gầm rít, không có chút giảm tốc độ.
“Ngu!” Tôi thầm mắng một tiếng, nhấn mạnh ga.
Một tiếng phanh chói tai, Ferrari tăng tốc không thành, ở khúc quanh ngoài tầm kiểm soát, xoay tít theo lực ly tâm cực lớn, có thể thấy sắp đâm gãy rào chắn, lao xuống sông!
Tôi bẻ tay lái, nhả ga liên tục, xe chạy dọc theo rào chắn, “Rầm” một tiếng kề sát bên phải Ferrari, xẹt ra những tia lửa rực rỡ…
Tốc độ xe quá nhanh, khí thế quá lớn, hai xe nhất thời như xoắn lấy nhau, giống như con quay hồi chuyển. Cả thân xe chấn động mạnh, khói mù mịt, không thấy nổi phương hướng.
Tôi bằng cảm giác mà nắm chặt tay lái, xoay một vòng thuận thế mà thoát khỏi quán tính, từ từ đưa xe rời khỏi vách núi, từ từ dừng ở khoảng đất trống…
Bà nội nó thích thật đấy, đã lâu không kích thích như vậy rồi!
Tôi xuống xe, thoải mái mà lấy thuốc ra châm.
Những chiếc xe khác lần lượt xẹt qua.
“Xe của bố!”
Tiếng gào vỡ tim truyền đến, chủ xe Ferrari cố đẩy cửa xe bẹp rúm đi ra, cởi mũ bảo hiểm, gào khóc một trận thảm thiết cho em xe yêu.
“Cậu nên thấy may là đã nhặt lại được cái mạng nhỏ của mình.” Tôi lạnh lùng nói.
“Mày là thằng đầu b*** nào hả?” Cậu ta trợn mắt nhìn tôi. Trải qua phút sinh tử xong, còn có thể sủa ăng ẳng, e là nghé con mới sinh không sợ hổ, vẫn là dây thần kinh to.
Việt Triển Bằng, tôi nhớ tên tiểu tử này rồi đấy.
Độc đinh duy nhất của gia tộc Việt thị, cực kì được cưng chiều.
Tai phải đeo khuyên bạc lấp lánh, mái tóc nâu được chăm sóc kĩ càng, khuôn mặt tuấn mỹ ngạo mạn. Nếu ở “Silence Forest”, nhất định là một tiểu 0 tuyệt thế cực được hoan nghênh. Nhưng mà giờ phút này đã sợ đến hai má trắng bệch, vầy mà vẫn còn có khí lực mà sủa bậy, coi như cậu ta có gan.
“Chú ý cách dùng từ của cậu, càng chú ý thái độ đối với ân nhân cứu mạng của cậu.” Tôi nhíu mày.
Xuất thân thế gia, sống an nhàn sung sướng, khó trách hai mắt dòm ngược lên trời, lỗ mũi nhìn người như thế, dáng vẻ khệnh khạng kiêu căng đến quá là kiêu ngạo. Loại được cưng chiều đến thành ăn chơi trác táng như này, tuyệt đối là kiểu người tôi liếc một cái là thấy ghét, nếu không có Cô Kiện Hoa, bình thường đã sớm né xa rồi.
“Cái gì mà ân nhân cứu mạng, mày còn dám trâng tráo nói thế với bố à?” Việt Triển Bằng tức đến lé mắt vẹo mũi, một ngón tay trỏ thẳng tôi. Dùng từ nuột đó, xem ra Việt thị cũng không phải không biết dạy con.
“Nếu không phải mày cứ cắn lấy bố không tha, bố cố nhấn ga có khi còn khống chế được khúc cua này? Mày rõ ràng là người ngăn cản, vậy mà còn dám nhận là ân nhân cứu mạng của bố nữa, fuck you!”
Cư nhiên còn dám giơ ngón giữa, bà nó, tôi căm nhất là đứa nào dám giơ ngón giữa với tôi.
Được lắm, tiểu tử này giẫm đúng huyệt rồi!
“Xem ra cậu thích xuống sông bơi thì phải.”
Tôi một phen nắm lấy cổ tay cậu ta, cậu ta giãy giụa muỗn quẫy ra, tôi sao có thể cho phép cậu ta thoát ra như thế. Chỉ hơi dùng chút lực, liền khiến sắc mặt cậu ta xanh mét, từ từ cúi xuống.
“Miệng khó ngửi quá, cần phải súc cho sạch.” Tôi từ từ phả một hơi khói về phía cậu ta. Tôi ghét trẻ con, càng ghét trẻ con miệng lưỡi thô tục.
“…” Cậu ta mặt đỏ tai hồng, trừng tôi một lúc lâu.
Đang lúc tôi nghĩ cậu ta có chút tỉnh ngộ, cậu ta hé miệng, “lời hay ý đẹp”* không ngừng tuôn cuồn cuộn như Hoàng Hà mà cũng dạt dào như Trường Giang vậy, “Đ*t con mẹ mày &*※◎$#@&*… Cư nhiên dám đến dạy đời bố mày chứ, có biết bố là ai không, gặp phải bố là mày đen rồi, bố nói cho mày biết…”
Mười phút sau, nước sông đổi dòng, ngừng công kích.
Tôi chăm chú nhìn cậu ta, ước chừng một phút.
“Làm gì, biết sợ chưa?” Cậu ta rụt cổ, ưỡn ngực.
“Hôm nay là lần đầu chúng ta gặp mặt.” Tôi nói từng chữ từng chữ một.
“Bố xui xẻo mới bị thằng b*** nhà mày phá rối, bằng không quán quân tối nay nhất định là bố rồi.” Sắp chết rồi mà cậu ta còn không tự biết.
“Cho nên, tôi cho cậu thêm một cơ hội.”
“Cơ hội cái gì?”
“Tử tế xin lỗi tôi, cùng nói lời cảm ơn, nếu không nói bậy, cũng không tiếp tục bố này bố nọ nữa, tôi có lẽ sẽ có thể tha thứ cho cậu.”
Cậu ta trợn mắt nhìn tôi một lúc lâu, thấy tôi không giống nói đùa, nhịn không được mà cười ha hả, “Tha thứ? Còn muốn mày tha cho bố à? Mày điên à, đầu óc có bình thường không đó? Nếu không bình thường bố đây đưa mày đi bệnh viện tâm thần, dù sao tiền bố cũng có cả đống… Này này, làm gì? A… Đau đau đau… Mày rốt cuộc muốn làm gì bố hả…”
Tôi quăng cậu ta vào ghế sau Ferrari, một tay kéo cậu ta nằm ngang trên đùi mình, một tay giữ chặt cậu ta…
“Đau quá… Buông bố ra…” Cậu ta giãy giụa trên đầu gối tôi.
“Cậu còn nói thêm một câu bố nữa thử xem?” Tôi lạnh lùng.
Còn chưa có râu, còn đang là vị thành niên, miệng đã đầy bố với chả fuck, còn ra thể thống gì nữa?
“Bố cứ nói ấy, lí nào bố lại sợ mày, biết điều thì mau quỳ xuống dập đầu không chừng bố còn có thể tha cho mày.”
Tôi mím môi, lột quần cậu ta…
Cậu ta thét lên chói lói, giọng cao quãng tám thiếu chút nữa xé rách màng nhĩ, đồng thời giống ếch bị trụng nước sôi mà liều mạng giãy giụa, “Làm gì đó? Biến thái! Cứu với, rape trẻ con này!”
Mặt của tôi thiếu chút nữa nứt ra, vung tay lên, “Bốp” một tiếng, đánh thật mạnh lên cái mông trắng nõn…
“A… Mày, mày dám tét mông bố!” Cậu ta vừa sợ vừa giận, trên mặt thoắt xanh rồi lại trắng.
Con trai độc nhất của Việt thị, từ nhỏ được bảo bọc, nâng niu trong tay, mọi người khúm núm, nhất mực lấy lòng, hẳn là chưa bao giờ bị đối xử thế này.
“Hư thì phải dạy, tôi giờ đang thay cha cậu đó.”
“Biến thái, ai cần mày lo chuyện đó, mau buông bố ra!” Cậu ta tiếp tục tru lên, tôi không hề khách khí, liên tục xuống tay, bốp bốp bẹp bẹp, năm phút sau đã đem một khúc thịt luộc đánh thành thịt ba chỉ*.
“Biến thái… Khốn kiếp… Buông ra…’
Tiếng khóc la dần yếu đi, tôi xuống tay vô tình, lực rất nặng, đau đương nhiên không cần phải nói, cái mông trắng tuyết đã hơi hơi gợn tụ máu, đánh nữa chỉ sợ tróc da bong thịt thôi.
Cậu ta xem như cũng kiên cường, đánh như vậy cũng không mở miệng xin tha. Đánh cho đến khi cậu ta thở phều phào, không còn sức la hét, tôi dừng tay, nâng mặt cậu ta, tay cảm thấy độ lạnh, khuôn mặt ngấn nước.
Dù sao cũng chỉ là một thằng nhóc mười bảy tuổi.
“Còn dám xưng bố nữa hay không?” Tôi không mềm lòng, lạnh lùng nhìn cậu ta.
Cậu ta ngóc khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ quật cường, ánh mắt thù hận.
Được lắm, khí phách lắm!
Đối diện mười giây, cậu ta rốt cuộc chịu thua, nghẹn ngào chậm rãi lắc đầu.
“Còn dám nói bậy nữa không?”
Cậu ta lần thứ hai lắc đầu, khóc thút thít. Như hoa lê ngậm mưa, tôi thấy có chút thương hại.
“Không chỉ trước mặt tôi, mà với người khác cũng không được phép nói.”
Cậu ta gật gật đầu, sịt sịt mũi.
“Tôi đưa cậu về nhà.”
Tôi chui vào chiếc Ferrari đã thành xe phế thải, xiêu xiêu vẹo vẹo hướng phía trước mà lái đi, cậu ta chỉ có thể ngồi ghế sau, miệng khẽ hít hít, nói chung là rất đau đi.
“Anh là ai?” Cậu ta khàn giọng hỏi, oán hận trừng tôi.
“Ngụy Dương.” Tôi thản nhiên nói.
“Là người nào?”
“Người quản giáo cậu.”
“Tôi không cần…”
“Không phải do cậu.”
“Tôi ghét anh!”
“Hay, chúng ta có điểm giống nhau đấy.”
“Trận đòn này, một ngày nào đó tôi sẽ đòi lại!”
Tiểu tử này còn muốn ôm hận.
“Được, chỉ cần cậu thắng được tôi.” Tôi liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, khuôn mặt trắng nhỏ của cậu ta, mày kiếm thanh tú, đôi môi mỏng hơi cong, vẻ mặt không cam lòng cùng uất ức… Tức giận không kể hết, nhe răng nhếch mép, giống như là con sói con kiêu căng bị thương nặng vậy.
Tôi mỉm cười, nhấn ga phóng đi.
Xe xé gió mà đi…
Trời, rất nhanh đã sáng.
Ferrari chạy đường dài, dừng lại trước một tòa biệt thự xa hoa.
Khiêng “cục nợ” như khiêng bao tải, tôi đi vào phòng khách, quăng lên sofa. Động đúng chỗ đau, Việt Triển Bằng thiếu chút nữa tru lên thảm thiết, nhưng giống như duy trì tia tự tôn cuối cùng, bướng bỉnh mà nhịn xuống.
“Ôi chao ôi tiểu thiếu gia, cậu làm sao vậy, là kẻ nào khiến cậu thành như này?” Quản gia già quá sợ hãi, người làm cuống quýt một bầy, vây quanh Việt Triển Bằng, hỏi han ân cần, dâng trà thượng hạng, như là ông vua con vậy.
Tôi thầm lắc đầu, phô trương như thế, cưng chiều như thế, không ăn chơi trác táng mới là lạ.
“Sao, sao lại thê thảm như kia?”
Giọng nói thanh nhã vững vàng truyền đến, tôi cả người cứng đờ, ngẩng đầu nhìn lên.
Một hình bóng thon dài, chậm rãi từ tầng hai đi xuống.
Trời đất trong nháy mắt mất hết sắc màu, chỉ còn có người đó, giống như điểm sáng, di dộng trước mắt tôi. Kì thật anh dung mạo không phải quá anh tuấn, khí chất không phải quá nho nhã, chỉ là khi nhìn thấy anh, cho dù người qua người lại tấp nập, ánh mắt không cáh gì rời khỏi được.
“Anh Hoa.” Tôi cảm thấy yết hầu khô khốc.
“Vất vả cho cậu rồi.” Cô Kiến Hoa đi đến trước mặt tôi, cười một cách ấm áp.
“Tên biến thái này cư nhiên dám tét mông tôi!” Việt Triển Bằng tru lên, bắt đầu tố cáo.
Cô Kiến Hoa ngẩn ra, lập tức cười to.
“Em có cách quản giáo của mình.” Tôi mặt căng cứng, nói.
“Tôi không trách cậu, cậu là người duy nhất dám động đến người nó.” Cô Kiến Hoa cười nói.
“Cô Kiến Hoa, tôi muốn anh thay tôi giáo huấn tên đó.” Việt Triển Bằng vẫn kêu gào. Cậu ta không gọi “anh rể” mà lại gọi thẳng tên họ. Tôi không quan tâm nước ngoài quy củ thế nào, cậu ta đã là con cháu Viêm Hoàng, thì nên “tôn sư kính lão”.
“Em vi phạm lệnh cấm bão xe, nếu không có Ngụy Dương, cái mạng nhỏ sẽ không còn, em rốt cuộc có biết lợi hại gì không? Nếu chị em cùng cha em biết em dính vào chuyện này, bọn họ sẽ tức giận và đau lòng biết bao nhiêu? Tiểu Bằng, có đôi khi nên nghĩ cho người khác nữa.”
Cô Kiến Hoa vẻ mặt vẫn nhu hòa như trước. Anh vẫn thế, Thái Sơn đổ trước mặt cũng không đổi sắc. Tôi chưa bao giờ thấy anh không khống chế được rối ren: vĩnh viễn bình tĩnh tao nhã như vậy, chỉ một phong thái.
“Mới không cần anh xen vào chuyện người khác.” Việt Triển Bằng ra vẻ xem thường, lỗ mũi ngóc lên trời.
Đây đúng là chỗ tôi ghét nhất ở trẻ con, ngang ngược như cổ gà, cho đến khi người ta cắt tiết mới giật giật.
“Tiểu tử này cần nhét vào bụng mẹ cho cải tạo lại thôi.” Tôi thành thực.
“Cậu là hy vọng duy nhất.” Cô Kiến Hoa cười khổ.
“Em đã tét mông cậu ta nở hoa rồi, anh còn múôn thế nào nữa?”
“Để nó cùng ăn cùng ở với cậu…”
“Cái gì?” Tôi kinh hãi, trợn mắt hổ lên.
“What the fuck you are talking…” Việt Triển Bằng cũng kinh ngạc, dùng tiếng Mán gào lên, thu được ánh mắt cảnh cáo của tôi, nhất thời ngậm mỏ.
“Nhét lại vào bụng mẹ không có khả năng, chỉ có thay đổi hoàn cảnh hoàn toàn, mới có thể rèn luyện con người. Tiếp tục được đối xử thế này, nó vĩnh viễn là Hỗn Thế Ma Vương*.”
“Em dựa vào cái gì mà phải làm bảo mẫu cho thằng nhóc này?” Mi mắt tôi giật cực lợi hại.
“Ngụy Dương…” Cô Kiến Hoa khẩn thiết nhìn tôi, lén thở dài, tôi chịu không nổi anh như thế.
“Họ Cô kia, cho dù anh có là chồng của chị tôi, cũng không thể tùy tiện giao tôi cho người khác. Tôi sẽ đem toàn bộ chuyện anh “ngược đãi” tôi nói cho cha tôi, xem anh chịu được không?”
“Xin ngài cứ tự nhiên.” Cô Kiến Hoa lạnh nhạt nói.
“Thiếu gia, uống miếng trà đi.” Người làm lúc này bưng trà lên.
“Cút ngay, đừng gây phiền ở trước mặt bố nữa.” Việt Triển Bằng vung tay lên, đánh đổ ly trà. Trà nóng hơn phân nửa hắt vào tay ngừoi làm, người đó kêu đau xong cổ tay đã một mảng đỏ.
“Là tự bà làm mình bỏng, ông đây vốn tâm tình không tốt, bà còn lượn lờ trước mặt tôi… Làm, làm gì…”
Tôi dùng một tay, đem thằng oắt ma vương dựng dậy từ sofa…
“Ngụy tiên sinh, mau buông tiểu thiếu gia ra.” Quản gia sợ quá, Việt Triển Bằng hai chân rời khỏi mặt đất, giãy giụa giữa không trung, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, vẻ sắp tắt thở.
“Nói, xin lỗi đi.” Tôi lạnh lùng.
“Tôi… Còn… Lâu… Người làm… Vốn… Là để… Để hầu hạ… Là tôi tớ của tôi…”
“Nói đi, đừng để tôi phải lặp lại lần nữa.” Tôi siết tay đến nghe thấy răng rắc.
“Được… Được… Không… Thế nữa…”
Tôi buông tay, cậu ta nhất thời bò bò như chó mà úp sấp trên thảm.
“Tiểu thiếu gia, cậu có sao không… Ôi chao ôi tiểu thiếu gia của tôi…” Quản gia hãi tới mức nước mắt già nua tuôn như bão.
Tôi thật không xem nổi, trong tiếng gào khóc ỏm tỏi đó mà xách cậu ta lên, vác lên vai, “Coi như em không may, ma vương oắt con này em nhận.”
“Làm phiền làm phiền rồi.” Cô Kiến Hoa cười như hồ ly.
“Đừng để người thừa làm quẩn chân tay em.” Tôi dặn dò. Đến lúc cha hay chị cậu ta đau lòng, kêu khóc om sòm tìm tôi thì có mà đổ sông đổ biển.
“Yên tâm, có tôi chống đỡ rồi.”
“Xem như anh lợi hại!”
Sau đó, tôi sải bước rời khỏi biệt thự, trong lòng biết mình lại bị con cáo già Cô Kiến Hoa gài rồi. Tự do tự tại như tôi, tự nhiên lại đi rước lấy cục nợ đời từ đâu rơi xuống.
Mắc ói!
Nhưng mà, chỉ cần là chuyện của anh, tôi không thể từ chối, lần nào cũng vậy.
Bà nội nó chứ!
Tôi căm giận đấm lên nóc xe, thiếu chút nữa là hổng một lỗ. Mở cửa xe, đem thằng oắt ma vương nhét vào, nhấn ga, kiên quyết rời đi.
***
*giấc mộng kê vàng: ví sự vinh hoa, phú quý ở đời chỉ như giấc mộng.
*Mini Cooper: Kiểu dáng nhỏ gọn mà sành điệu, nội thất rộng rãi, cảm giác lái ấn tượng, Mini Cooper là niềm mơ ước của nhiều người đẹp cá tính=)))))))))))
*bão xe: Đua xe thành dòng
*Lời hay ý đẹp: Nguyên văn là “ô ngôn uế ngữ” =)))))))))))))
* một khúc thịt luộc đánh thành thịt ba chỉ: à ừa, thịt luộc trăng trắng, bị tét tét tét tét…=))))))))tét đến biến thành thịt ba chỉ hồng hồng trắng trắng á=)))